Mẹ gọi điện bảo về gấp vì bố ốm nặng, đến nơi thấy người ngồi cạnh bố, tôi đưa mẹ vào viện
Về tới cổng nhà, trời nhá nhem tối. Tôi lao vào sân, không kịp thở, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại ngay trước bậc thềm.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Mẹ gọi điện bảo về gấp vì bố ốm nặng, đến nơi thấy người ngồi cạnh bố, tôi đưa mẹ vào viện", nội dung như sau:
Trong cuộc đời, có những khoảnh khắc mà chỉ một tiếng chuông điện thoại cũng đủ sức thay đổi mọi thứ. Hôm ấy, khi đang vùi đầu vào công việc, chiếc điện thoại của tôi bỗng reo liên hồi. Là mẹ. Ba cuộc gọi nhỡ liên tiếp hiện lên màn hình khiến trái tim tôi như lửa đốt. Mẹ tôi vốn là người kín đáo, ít khi làm phiền con cái, nhất là trong giờ làm, trừ phi có chuyện gì thật sự nghiêm trọng.
Tôi vội vàng bấm gọi lại.
"Bố con... nhập viện rồi. Về nhà đi con, mẹ... không biết phải làm sao...", giọng mẹ nghẹn ngào, đứt quãng. Chỉ một câu nói ấy thôi, mọi suy nghĩ trong đầu tôi dường như tan biến. Tôi xin nghỉ việc gấp, vơ vội đồ đạc rồi bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Suốt quãng đường dài đằng đẵng, tâm trí tôi chỉ quẩn quanh hình ảnh bố nằm trên giường bệnh, mẹ ngồi khóc nức nở bên cạnh, và nỗi sợ hãi tột cùng khi nghĩ đến việc mất đi người thân cứ thế bóp nghẹt tim tôi.
Khi tôi về đến cổng nhà, trời đã nhá nhem tối. Tôi lao vào sân, hơi thở hổn hển, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến tôi chết sững ngay trước bậc thềm.
Bố tôi đang ngồi đó, ngay trong phòng khách. Trông ông có vẻ mệt mỏi, nhưng hoàn toàn không phải hình ảnh một người đang cấp cứu hay nằm viện như tôi đã tưởng tượng. Bên cạnh ông là một người phụ nữ trẻ trung, ăn mặc rất sành điệu. Cô ta ngồi vắt chân đầy tự tin, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi chẳng chút e dè.
Tôi chết lặng. Mọi thứ trong đầu như sụp đổ. Tôi chưa từng gặp cô ta bao giờ, nhưng một linh cảm kinh hoàng mách bảo rằng, người này có một mối liên hệ mật thiết và khủng khiếp với gia đình tôi.
Đúng lúc ấy, mẹ tôi từ trong bếp bước ra, gương mặt bà tái nhợt khi thấy tôi đã về. Bà định nói điều gì đó, nhưng tôi đã cất tiếng trước, giọng khàn đặc:
"Bố không nằm viện à?"
Không ai trả lời. Không khí trong phòng đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở. Cuối cùng, mẹ tôi khẽ thở dài, nhìn tôi với đôi mắt đau đáu: "Mẹ... mẹ chỉ nói vậy để con chịu về..."
Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Thì ra tất cả chỉ là một cái cớ? Mẹ đã phải dựng lên câu chuyện bố nhập viện chỉ để gọi tôi về quê. Nhưng vì điều gì?
Người phụ nữ kia bỗng đứng dậy, đặt tay lên bụng, rồi thản nhiên bước vài bước về phía mẹ tôi. Giọng cô ta ngọt ngào đến đáng sợ: "Chị nên hiểu, người đàn ông mà chị đang giữ đã chọn em. Và đứa bé này là con của anh ấy. Em không hiểu sao chị vẫn cố níu kéo. Anh ấy không còn yêu chị nữa rồi. Chị nên biết điều mà rút lui đi."
Mẹ tôi đứng chết trân. Gương mặt bà cứng đờ, đôi tay run rẩy. Tôi thấy bà cố gắng lắm để giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã nhòe lệ. Bàn tay bà bấu chặt vào mép bàn như muốn níu lấy chút tự trọng cuối cùng còn sót lại.
Tôi như bật dậy, giọng gắt lên: "Cô im đi! Cô đang đứng trong căn nhà của mẹ tôi. Đứa bé trong bụng cô không thay đổi được sự thật rằng cô là kẻ chen chân vào gia đình người khác!"
Cô ta nhún vai, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Tôi không tranh cãi. Tôi chỉ nói sự thật. Nếu không vì mẹ cô thì bố cô đã chẳng phải sống tẻ nhạt suốt bao năm qua."
Ngay lúc đó, mẹ tôi chợt loạng choạng. Bà lùi lại một bước, rồi khuỵu xuống sàn nhà. Tôi vội vàng lao đến, đỡ lấy thân hình gầy guộc ấy. Mẹ ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, miệng thì thầm: "Mẹ... không sao... mẹ chỉ... choáng một chút..."
Tôi dìu mẹ ra xe ngay lập tức, không buồn ngoái đầu nhìn lại. Bố tôi vẫn ngồi đó, như một pho tượng đá, không nói một lời nào. Còn cô ta, người đang mang thai đứa em cùng cha khác mẹ với tôi, thì lạnh lùng quay đi.
Tại bệnh viện, bác sĩ cho biết mẹ bị tụt huyết áp và sốc tâm lý, phải truyền nước và theo dõi thêm. Tôi ngồi suốt bên giường bệnh, nắm chặt tay mẹ. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ nhỏ bé và mỏng manh đến vậy.
Tối hôm đó, bố gọi điện. Giọng ông nghẹn lại: "Bố xin lỗi. Bố không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Tôi không nói gì. Thật ra, tôi chẳng biết phải nói gì nữa, bởi vì có những lời xin lỗi, dù chân thành đến mấy, cũng chẳng thể hàn gắn được những vết thương đã quá sâu.
Vài hôm sau, mẹ xuất viện. Tôi dọn dẹp lại nhà, thay khóa cổng và tuyên bố dứt khoát với bố rằng ông muốn ở lại hay đi theo người phụ nữ kia thì tùy. Nếu ông chọn ở lại, ông phải cắt đứt mọi mối quan hệ với cô ta, và cô ta sẽ không bao giờ được phép bước chân vào căn nhà này thêm lần nào nữa. Và, bố tôi đã chọn người phụ nữ kia.
Tôi quyết định xin tạm nghỉ việc một thời gian, ở lại chăm sóc mẹ. Không phải vì tôi sợ mẹ sẽ gục ngã thêm lần nữa, mà vì tôi biết có những vết thương, dù đã từng chịu đựng rất nhiều, vẫn có thể rách toạc chỉ bởi một cú tát nghiệt ngã của số phận.
Tôi không còn là đứa con gái vô tư nghĩ rằng bố mẹ rồi sẽ tự ổn. Tôi hiểu rằng, nếu tôi không đứng bên mẹ lúc này, thì sau này có hối hận cũng đã muộn rồi.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa", nội dung như sau:
Sáng nay, tôi và chồng vừa bước ra khỏi tòa án, chính thức đặt dấu chấm hết cho 7 năm chung sống bằng một tờ giấy ly hôn có đủ chữ ký của hai đứa. Thực lòng, chẳng có oán hận gì lớn lao, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực.
Những ngày cuối cùng bên nhau, anh ấy thường xuyên vắng nhà, về khuya và dường như chẳng còn lời tử tế nào dành cho tôi trong những bữa cơm. Còn tôi thì cứ cáu gắt, lạnh lùng, tối đến là lại đóng chặt cửa phòng. Chẳng có người thứ ba xen vào, cũng chẳng có những màn đánh ghen ầm ĩ nào cả. Chúng tôi cứ thế sống cạnh nhau như hai người xa lạ, cho đến một ngày tôi mở lời đề nghị ly hôn, và anh ấy cũng gật đầu đồng ý. Thế là cả hai cùng nhau ra tòa. Chẳng có mấy lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng phải đến, chỉ là ai sẽ là người nói ra trước mà thôi.
Anh ấy bảo sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi cũng không hỏi thêm gì. 3 tỷ đối với tôi lúc này là quá đủ để bắt đầu một cuộc sống mới, không còn phụ thuộc vào ai.
Phiên tòa diễn ra nhanh chóng. Bước ra khỏi phòng xử án, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng đến lạ. Chồng cũ nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi cứ nghĩ thế là mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thế mà vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại tôi đã reo lên, là thằng em trai tôi gọi.
Tôi vừa nhấc máy, nó đã hỏi ngay: "Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi? Có thể đòi thêm không? Cái nhà bên anh rể vẫn đứng tên hai người, đòi chia đôi đi. Căn nhà đó giờ bán vội cũng được hơn chục tỷ, anh rể không muốn bán thì cũng phải trả chị 5 tỷ, đòi được bao nhiêu thì chị phải đòi nhé, không là sau này hối hận đấy".
Nghe tiếng em trai, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nó chẳng hỏi tôi có buồn không, chỉ hỏi tôi đòi được bao nhiêu tiền. Tôi cứ tưởng vì nó quan tâm đến tương lai của tôi, nhưng không ngờ nó lại nói tiếp: "Em đặt cọc mua nhà rồi, thiếu khoảng 2 tỷ, chị cho em mượn nhé".
Tôi tắt máy giữa chừng, chẳng muốn nói thêm lời nào. Ngồi vào chiếc taxi, tôi đưa mắt nhìn qua ô cửa kính. Phố xá vẫn nhộn nhịp, mọi người vẫn hối hả, chỉ có tôi là cảm thấy chông chênh đến lạ.
Tôi chưa bao giờ là người tính toán với ai. Trong suốt cuộc hôn nhân vừa qua, tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở chồng. 3 tỷ kia là anh ấy chủ động đưa, tôi không cần phải tranh giành. Tôi cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi, thế mà không ngờ đứa em trai duy nhất, người mà tôi từng nghĩ sau ly hôn có thể về ở cùng một thời gian để tìm hướng đi mới cho bản thân, lại coi tôi như một cây ATM sẵn tiền để rút.
Tôi lục lọi trong đầu bao nhiêu lần mình đã giúp nó. Nào là cho tiền cưới vợ, mua xe máy, rồi những lần nó thất nghiệp, tôi cứ thế chuyển khoản mà chẳng cần hỏi lại. Vậy mà bây giờ, nó không hề hỏi han tôi một câu, chỉ nghĩ tôi có tiền thì phải cho nó.
Kiểu này tôi biết mình không thể về nhà bố mẹ đẻ ở được, vì chắc chắn sẽ chạm mặt em trai, sẽ bị nó trách móc hoặc đòi hỏi đến khi nào tôi đưa tiền thì thôi. Tôi không biết có nên đưa tiền cho em trai để được yên ổn, hay cứ giữ số tiền đó để lo cho bản thân mình đây?
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/me-goi-dien-bao-ve-gap-vi-bo-om-nang-den-noi-thay-nguoi-ngoi-canh-bo-toi-dua-me-vao-vien-c59a64513.html
https://thanhnienviet.vn/ra-toa-ket-thuc-cuoc-hon-nhan-7-nam-vua-roi-khoi-cong-mot-cuoc-dien-thoai-goi-den-khien-toi-khong-con-chon-nuong-tua-209250712210105875.htm