Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa", nội dung như sau:

Sáng nay, tôi và chồng vừa bước ra khỏi tòa án, chính thức đặt dấu chấm hết cho 7 năm chung sống bằng một tờ giấy ly hôn có đủ chữ ký của hai đứa. Thực lòng, chẳng có oán hận gì lớn lao, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực.

Những ngày cuối cùng bên nhau, anh ấy thường xuyên vắng nhà, về khuya và dường như chẳng còn lời tử tế nào dành cho tôi trong những bữa cơm. Còn tôi thì cứ cáu gắt, lạnh lùng, tối đến là lại đóng chặt cửa phòng. Chẳng có người thứ ba xen vào, cũng chẳng có những màn đánh ghen ầm ĩ nào cả. Chúng tôi cứ thế sống cạnh nhau như hai người xa lạ, cho đến một ngày tôi mở lời đề nghị ly hôn, và anh ấy cũng gật đầu đồng ý. Thế là cả hai cùng nhau ra tòa. Chẳng có mấy lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng phải đến, chỉ là ai sẽ là người nói ra trước mà thôi.

Anh ấy bảo sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi cũng không hỏi thêm gì. 3 tỷ đối với tôi lúc này là quá đủ để bắt đầu một cuộc sống mới, không còn phụ thuộc vào ai.

Phiên tòa diễn ra nhanh chóng. Bước ra khỏi phòng xử án, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng đến lạ. Chồng cũ nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi cứ nghĩ thế là mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Thế mà vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại tôi đã reo lên, là thằng em trai tôi gọi.

Tôi vừa nhấc máy, nó đã hỏi ngay: "Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi? Có thể đòi thêm không? Cái nhà bên anh rể vẫn đứng tên hai người, đòi chia đôi đi. Căn nhà đó giờ bán vội cũng được hơn chục tỷ, anh rể không muốn bán thì cũng phải trả chị 5 tỷ, đòi được bao nhiêu thì chị phải đòi nhé, không là sau này hối hận đấy".

Nghe tiếng em trai, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Nó chẳng hỏi tôi có buồn không, chỉ hỏi tôi đòi được bao nhiêu tiền. Tôi cứ tưởng vì nó quan tâm đến tương lai của tôi, nhưng không ngờ nó lại nói tiếp: "Em đặt cọc mua nhà rồi, thiếu khoảng 2 tỷ, chị cho em mượn nhé".

Tôi tắt máy giữa chừng, chẳng muốn nói thêm lời nào. Ngồi vào chiếc taxi, tôi đưa mắt nhìn qua ô cửa kính. Phố xá vẫn nhộn nhịp, mọi người vẫn hối hả, chỉ có tôi là cảm thấy chông chênh đến lạ.

Tôi chưa bao giờ là người tính toán với ai. Trong suốt cuộc hôn nhân vừa qua, tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở chồng. 3 tỷ kia là anh ấy chủ động đưa, tôi không cần phải tranh giành. Tôi cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi, thế mà không ngờ đứa em trai duy nhất, người mà tôi từng nghĩ sau ly hôn có thể về ở cùng một thời gian để tìm hướng đi mới cho bản thân, lại coi tôi như một cây ATM sẵn tiền để rút.

Tôi lục lọi trong đầu bao nhiêu lần mình đã giúp nó. Nào là cho tiền cưới vợ, mua xe máy, rồi những lần nó thất nghiệp, tôi cứ thế chuyển khoản mà chẳng cần hỏi lại. Vậy mà bây giờ, nó không hề hỏi han tôi một câu, chỉ nghĩ tôi có tiền thì phải cho nó.

Kiểu này tôi biết mình không thể về nhà bố mẹ đẻ ở được, vì chắc chắn sẽ chạm mặt em trai, sẽ bị nó trách móc hoặc đòi hỏi đến khi nào tôi đưa tiền thì thôi. Tôi không biết có nên đưa tiền cho em trai để được yên ổn, hay cứ giữ số tiền đó để lo cho bản thân mình đây?

Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Tôi bị mẹ của người yêu "ghét ra mặt" vì sai lầm tai hại ngày đầu ra mắt", nội dung như sau:

Hà Nội đêm nay mưa tầm tã, từng hạt rơi nặng nề như chính nỗi lòng tôi lúc này, chùng xuống và u ám. Tôi và anh đã cùng nhau đi qua hơn hai năm yêu thương, một chặng đường đủ đầy những sẻ chia, thấu hiểu và chẳng thiếu vắng những tiếng cười giòn tan. Anh, người đàn ông ấm áp và từng trải, chính là hình mẫu tôi hằng mong đợi ở một người bạn đời. Thế nhưng, giữa chúng tôi vẫn tồn tại một bức tường vô hình, cứ mãi ngăn trở con đường đến một tương lai trọn vẹn. Bức tường ấy, trớ trêu thay, lại do mẹ anh dựng nên, chỉ vì một lỡ lầm không cố ý của tôi vào cái ngày định mệnh cách đây đúng một năm.

Ngày Ra Mắt Định Mệnh

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên về ra mắt gia đình anh. Suốt cả tuần trước đó, nỗi lo lắng cứ bám riết lấy tôi, đến ăn không ngon ngủ không yên. Tôi cẩn thận chọn đi chọn lại bộ áo dài ưng ý nhất, chuẩn bị giỏ quà thật tươm tất, và tự nhủ lòng phải thật chu đáo, lễ phép. Anh nắm chặt tay tôi, giọng nói trấn an đầy ấm áp rằng bố mẹ anh hiền lành và tâm lý lắm, chỉ cần tôi cứ là chính mình.

Bữa cơm ra mắt hôm ấy được bác gái chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, mâm cơm đầy ắp món ngon. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bác trai vui vẻ mời chúng tôi vào bàn. Giữa lúc bối rối và có chút choáng ngợp trước sự đón tiếp chu đáo của gia đình, tôi thấy anh khẽ chỉ tay về phía bàn ăn. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi mỉm cười và nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế gỗ lưng cao nhất, trang trọng nhất ở đầu bàn, nghĩ đơn giản rằng đó là vị trí khách mời nên ngồi.

Ngay chính cái khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Nụ cười trên môi bác gái vụt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt sầm sì, khó tả. Bác trai cũng khựng lại, đôi chút lúng túng. Anh đứng sau lưng tôi, vội vàng vỗ nhẹ vào vai và ra hiệu cho tôi đổi chỗ. Tôi ngơ ngác làm theo, chỉ kịp nhận ra rằng đó là chiếc ghế mà bác trai, chủ nhà, vẫn luôn ngồi. Tim tôi như thắt lại, cảm giác lạnh toát lan tỏa. Tôi đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn, một điều tối kỵ trong văn hóa bữa cơm gia đình mà vì quá căng thẳng, tôi đã không hề nhận ra.

Vết Rạn Nứt Không Thể Hàn Gắn?

Suốt bữa ăn hôm đó, tôi gần như chẳng thể nuốt nổi miếng nào. Mọi câu hỏi thăm của bác trai đều được tôi đáp lại một cách máy móc, còn bác gái thì tuyệt nhiên không nói thêm với tôi một lời nào. Ánh mắt của bác không còn sự quan sát ban đầu, mà thay vào đó là một sự xét nét, lạnh lùng. Tôi biết rõ, mình đã trở thành "cái gai" trong mắt bác.

Một năm đã trôi qua, nhưng cái ấn tượng xấu đó vẫn chẳng cách nào gột rửa được. Mỗi lần tôi đến nhà anh, bác gái vẫn giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt. Bác chẳng bao giờ hỏi han tôi, thỉnh thoảng còn buông những lời bóng gió về "con gái thời nay không biết trên biết dưới". Anh đã nhiều lần cố gắng giải thích giúp tôi, rằng đó chỉ là sự vô tâm do tôi quá hồi hộp, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.

Tình yêu của chúng tôi vẫn ở đó, vẫn nồng nàn và sâu đậm, nhưng mỗi khi nghĩ đến mẹ anh, tôi lại thấy một nỗi bất an to lớn. Liệu một sai lầm vô tình như vậy có thật sự đáng để người ta phán xét cả một con người? Liệu tôi có còn cơ hội để bác nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, hay vết rạn nứt từ chiếc ghế định mệnh ngày hôm đó sẽ mãi mãi không thể hàn gắn? Mưa ngoài kia vẫn rơi, và lòng tôi cũng đang mưa…

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/ra-toa-ket-thuc-cuoc-hon-nhan-7-nam-vua-roi-khoi-cong-mot-cuoc-dien-thoai-goi-den-khien-toi-khong-con-chon-nuong-tua-209250712210105875.htm

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/toi-bi-me-cua-nguoi-yeu-ghet-ra-mat-vi-sai-lam-tai-hai-ngay-au-ra-mat-a552436.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!