Tôi bị mẹ của người yêu "ghét ra mặt" vì sai lầm tai hại ngày đầu ra mắt
Lòng tôi bỗng chốc nguội lạnh. Tôi đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn, một điều tối kỵ trong văn hóa bữa cơm gia đình mà vì quá căng thẳng, tôi đã không nhận ra.
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Tôi bị mẹ của người yêu "ghét ra mặt" vì sai lầm tai hại ngày đầu ra mắt", nội dung như sau:
Hà Nội đêm nay mưa tầm tã, từng hạt rơi nặng nề như chính nỗi lòng tôi lúc này, chùng xuống và u ám. Tôi và anh đã cùng nhau đi qua hơn hai năm yêu thương, một chặng đường đủ đầy những sẻ chia, thấu hiểu và chẳng thiếu vắng những tiếng cười giòn tan. Anh, người đàn ông ấm áp và từng trải, chính là hình mẫu tôi hằng mong đợi ở một người bạn đời. Thế nhưng, giữa chúng tôi vẫn tồn tại một bức tường vô hình, cứ mãi ngăn trở con đường đến một tương lai trọn vẹn. Bức tường ấy, trớ trêu thay, lại do mẹ anh dựng nên, chỉ vì một lỡ lầm không cố ý của tôi vào cái ngày định mệnh cách đây đúng một năm.
Ngày Ra Mắt Định Mệnh
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên về ra mắt gia đình anh. Suốt cả tuần trước đó, nỗi lo lắng cứ bám riết lấy tôi, đến ăn không ngon ngủ không yên. Tôi cẩn thận chọn đi chọn lại bộ áo dài ưng ý nhất, chuẩn bị giỏ quà thật tươm tất, và tự nhủ lòng phải thật chu đáo, lễ phép. Anh nắm chặt tay tôi, giọng nói trấn an đầy ấm áp rằng bố mẹ anh hiền lành và tâm lý lắm, chỉ cần tôi cứ là chính mình.
Bữa cơm ra mắt hôm ấy được bác gái chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, mâm cơm đầy ắp món ngon. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bác trai vui vẻ mời chúng tôi vào bàn. Giữa lúc bối rối và có chút choáng ngợp trước sự đón tiếp chu đáo của gia đình, tôi thấy anh khẽ chỉ tay về phía bàn ăn. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi mỉm cười và nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế gỗ lưng cao nhất, trang trọng nhất ở đầu bàn, nghĩ đơn giản rằng đó là vị trí khách mời nên ngồi.
Ngay chính cái khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Nụ cười trên môi bác gái vụt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt sầm sì, khó tả. Bác trai cũng khựng lại, đôi chút lúng túng. Anh đứng sau lưng tôi, vội vàng vỗ nhẹ vào vai và ra hiệu cho tôi đổi chỗ. Tôi ngơ ngác làm theo, chỉ kịp nhận ra rằng đó là chiếc ghế mà bác trai, chủ nhà, vẫn luôn ngồi. Tim tôi như thắt lại, cảm giác lạnh toát lan tỏa. Tôi đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn, một điều tối kỵ trong văn hóa bữa cơm gia đình mà vì quá căng thẳng, tôi đã không hề nhận ra.
Vết Rạn Nứt Không Thể Hàn Gắn?
Suốt bữa ăn hôm đó, tôi gần như chẳng thể nuốt nổi miếng nào. Mọi câu hỏi thăm của bác trai đều được tôi đáp lại một cách máy móc, còn bác gái thì tuyệt nhiên không nói thêm với tôi một lời nào. Ánh mắt của bác không còn sự quan sát ban đầu, mà thay vào đó là một sự xét nét, lạnh lùng. Tôi biết rõ, mình đã trở thành "cái gai" trong mắt bác.
Một năm đã trôi qua, nhưng cái ấn tượng xấu đó vẫn chẳng cách nào gột rửa được. Mỗi lần tôi đến nhà anh, bác gái vẫn giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt. Bác chẳng bao giờ hỏi han tôi, thỉnh thoảng còn buông những lời bóng gió về "con gái thời nay không biết trên biết dưới". Anh đã nhiều lần cố gắng giải thích giúp tôi, rằng đó chỉ là sự vô tâm do tôi quá hồi hộp, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.
Tình yêu của chúng tôi vẫn ở đó, vẫn nồng nàn và sâu đậm, nhưng mỗi khi nghĩ đến mẹ anh, tôi lại thấy một nỗi bất an to lớn. Liệu một sai lầm vô tình như vậy có thật sự đáng để người ta phán xét cả một con người? Liệu tôi có còn cơ hội để bác nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, hay vết rạn nứt từ chiếc ghế định mệnh ngày hôm đó sẽ mãi mãi không thể hàn gắn? Mưa ngoài kia vẫn rơi, và lòng tôi cũng đang mưa…
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Anh hủy hôn trước ngày cưới, 3 năm sau trở lại xin tôi một bữa cơm nhưng thứ anh để trên bàn ăn khiến cả nhà tôi chết lặng", nội dung như sau:
Ngày ấy, khi anh bất ngờ bỏ đi kèm lời xin lỗi cụt lủn, ai cũng quay lưng gọi anh là kẻ tồi tệ. Riêng tôi, chỉ biết sụp đổ, điên tiết đến nỗi phải cỡ từng chiếc móng tay, như thể muốn xé toạc mọi thứ. Đám cưới cứ thế tan tành chỉ vỏn vẹn ba ngày trước khi diễn ra. Mẹ tôi thì tủi hổ, chẳng dám ló mặt ra khỏi nhà, còn bố tôi thì giận anh đến độ thề rằng nếu có gặp lại, sẽ "đánh cho bỏ cái thói khinh người".
Cũng phải, tôi từng hận anh nhiều lắm. Hận vì anh chẳng cho tôi một lời giải thích tử tế, một lời chia tay đàng hoàng, chỉ để lại mảnh giấy viết vội: "Anh xin lỗi, nhưng anh không thể cưới em". Bốn năm gắn bó, đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ và những dòng nước mắt tủi hờn. Anh cứ thế biến mất, không một dấu vết. Tôi quyết định dọn ra ở riêng, thay đổi công việc, thậm chí đổi cả số điện thoại, mong muốn chôn vùi tất cả.
Thế mà, ba năm sau, anh lại xuất hiện. Một buổi chiều tháng Mười se lạnh, tiếng chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa, gương mặt ấy, gương mặt quen thuộc đến nao lòng, hiện ra trước mắt tôi.
"Anh chỉ xin một bữa cơm, rồi anh đi", anh nói, giọng xa lạ như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
Tôi đứng đó, không gật, không lắc, chỉ lặng lẽ nép sang một bên. Ba năm qua đã tôi luyện tôi thành một người phụ nữ chai sạn, bình thản đến lạ lùng, không còn là cô gái trẻ con dễ dàng gào khóc hay trách móc. Tôi vào bếp, nấu một bữa cơm giản dị, như thể giữa chúng tôi chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra.
Mẹ tôi vừa bước vào, thấy anh thì chết lặng. Nhưng có lẽ thấy tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bà cũng nén lại. Suốt bữa ăn, không một ai đả động đến chuyện cũ. Anh ăn rất ít, còn tôi thì lặng lẽ gắp thức ăn, tròn vai của một chủ nhà.
Bữa cơm kết thúc, anh rút từ trong túi ra một tập giấy, đặt lên bàn:
"Căn hộ này, từ giờ đứng tên em. Đây là giấy tờ chuyển nhượng. Anh không lấy lại gì cả".
Mẹ tôi vừa định lên tiếng thì anh đã vội tiếp lời:
"Thật ra, sau khi hủy cưới, anh không biến mất. Anh chỉ lùi lại thôi. Căn hộ em đang thuê, là anh đã mua lại rồi đứng tên chủ mới để em không nghi ngờ. Mỗi tháng em chuyển tiền thuê nhà, anh giữ lại hết, không hề đụng tới một đồng nào. Bây giờ, anh trả lại em cả sổ tiết kiệm lẫn căn nhà này".
Tôi chết lặng. Bố mẹ tôi cũng không nói được lời nào. Anh đứng dậy, cúi đầu thật thấp: "Cháu xin lỗi. Năm đó, cháu phát hiện mình mang gen bệnh di truyền loại có thể ảnh hưởng tới con cái. Cháu hoảng loạn, không biết phải làm gì nên mới hủy cưới. Cháu xin lỗi mọi người rất nhiều. Cháu đã làm tổn thương T.".
Tôi bấu chặt lòng bàn tay, từng lời anh nói như những mũi kim sắc nhọn găm vào tim. Hóa ra suốt ba năm ròng, tôi đã hận một người âm thầm yêu tôi theo cái cách mà tôi chẳng bao giờ có thể ngờ tới.
Anh đi ngay sau đó. Mẹ tôi đứng lặng hồi lâu rồi mới khẽ nói: "Có lẽ mẹ đã sai khi chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc. Có những người chọn cách yêu mà người khác chẳng thể nào hiểu được".
Tôi vẫn sống trong căn hộ ấy. Mỗi sáng, tôi lại quét sân, tưới cây. Tôi biết ơn anh và càng hiểu rõ hơn: có những yêu thương, dù không ở bên, vẫn âm thầm tồn tại như ánh đèn ngoài ngõ kia, không sáng rực rỡ nhưng luôn ở đó, để ta khỏi lạc đường.
Tôi đã nhắn tin cho anh sau ba cuộc gọi không được hồi đáp, và tôi lại tự hỏi: Nếu ngày đó anh nói rõ, liệu câu chuyện của chúng tôi có khác đi không?
Nguồn:
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/toi-bi-me-cua-nguoi-yeu-ghet-ra-mat-vi-sai-lam-tai-hai-ngay-au-ra-mat-a552436.html
https://thanhnienviet.vn/anh-huy-hon-truoc-ngay-cuoi-3-nam-sau-tro-lai-xin-toi-mot-bua-com-nhung-thu-anh-de-tren-ban-an-khien-ca-nha-toi-chet-lang-209250712155927629.htm