Vợ nhắn tin với sếp lúc nửa đêm, chồng chỉ hỏi một câu liền nhận câu trả lời điếng người!
Thấy vợ đêm nào cũng ôm điện thoại nhắn tin với sếp tới khuya muộn, chồng nhẹ nhàng hỏi han mong tìm một lời giải thích. Nhưng câu trả lời nhận lại khiến anh sững sờ hơn cả việc bị phản bội...
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Vợ nhắn tin với sếp lúc nửa đêm, chồng chỉ hỏi một câu liền nhận câu trả lời điếng người!", nội dung như sau:
Đã hơn một tháng nay, lòng tôi như có lửa đốt. Hạnh phúc gia đình mà tôi vẫn luôn tự hào, bỗng trở nên mong manh tựa sợi tơ trước những dòng tin nhắn cứ lấp lóe trên màn hình điện thoại của vợ mỗi đêm. Vợ tôi, Lan, vốn là người phụ nữ tôi hết mực yêu thương và đặt trọn niềm tin. Thế nhưng, công việc mới, sếp mới đã vô tình mang đến những cơn sóng ngầm, xáo trộn căn nhà vốn yên ắng của chúng tôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Lan chuyển sang làm trợ lý cho giám đốc một công ty truyền thông lớn. Công việc mới đầy áp lực, bận rộn, cô ấy thường xuyên về nhà khi đồng hồ đã điểm khuya. Tôi hiểu, tôi thông cảm, thậm chí còn tự tay chuẩn bị những bữa ăn tối nóng hổi, kiên nhẫn đợi vợ về. Nhưng điều khiến tôi bất an không phải là những bữa cơm nguội lạnh dần, mà là sự thay đổi lạ lùng trong thói quen của cô ấy.
Lan bắt đầu giữ khư khư chiếc điện thoại. Trước đây, điện thoại của cô ấy có thể vứt ở bất cứ đâu trong nhà, thì nay, nó như một vật bất ly thân. Và rồi, những tin nhắn từ người sếp tên "Sếp Thắng" bắt đầu xuất hiện với tần suất ngày một dày đặc, ngay cả khi đồng hồ đã điểm 11, 12 giờ đêm.
Ban đầu, tôi tự nhủ đó chỉ là những câu hỏi han công việc thông thường. Nhưng dần dần, chúng bắt đầu nhuốm màu riêng tư, khiến lòng tôi ghen tuông cồn cào. Tôi cố nén cảm xúc, tự nhủ rằng có lẽ do tính chất công việc cần trao đổi gấp gáp. Tôi không muốn mình trở thành một người chồng nhỏ nhen, ích kỷ. Nhưng sự im lặng của tôi dường như lại là sự cho phép để mọi chuyện đi xa hơn tôi tưởng.
Đỉnh điểm là đêm qua, khi thằng con trai bé bỏng của chúng tôi đã ngủ say, tôi thấy Lan ngồi một góc ban công, màn hình điện thoại hắt lên gương mặt cô ấy một thứ ánh sáng mờ ảo. Cô ấy khẽ mỉm cười, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi tôi không còn được thấy. Tò mò và một nỗi đau nhói lên trong lòng, tôi đã làm một việc mà trước nay tôi chưa từng nghĩ tới: lén nhìn vào màn hình điện thoại của vợ.
"Em ngủ chưa?", tin nhắn từ "Sếp Thắng" hiện lên.
Lan gõ rất nhanh: "Em chưa, đang nghĩ đến anh nên không ngủ được."
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Cổ họng khô khốc. Hóa ra, những đêm tôi trằn trọc lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, thì cô ấy lại đang thao thức vì một người đàn ông khác.
Sáng hôm sau, tôi cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. Chờ đến lúc chỉ còn hai vợ chồng, tôi rót cho cô ấy một cốc nước ấm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Lan à, dạo này anh thấy em với sếp Thắng có vẻ thân thiết nhỉ? Tối muộn rồi mà hai người vẫn phải trao đổi công việc nhiều đến thế sao em?"
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi câu trả lời. Có thể cô ấy sẽ chối bay chối biến, sẽ giận dữ nói tôi ghen tuông vớ vẩn, hay sẽ giải thích rằng đó chỉ là công việc đơn thuần. Nhưng câu trả lời của Lan, dù bình thản đến lạ, lại như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim tôi.
Cô ấy không nhìn tôi, mắt vẫn dán vào tách trà trên bàn, khẽ nói:
"Anh biết rồi à? Vậy thì em cũng không giấu nữa. Em và anh Thắng... chỉ là đang diễn thôi."
Tôi sững người, một tia hy vọng mong manh bất chợt le lói. "Diễn? Diễn là sao hả em?"
Lan ngẩng lên, nhìn tôi bằng một ánh mắt mà tôi không thể nào đọc được. Vừa có chút gì đó như sự thương hại, lại vừa có vẻ lạnh lùng xa cách.
"Vợ của anh Thắng đang nghi ngờ anh ấy ngoại tình. Anh ấy nhờ em đóng giả làm người tình của anh ấy qua tin nhắn, để vợ anh ấy không nghi ngờ đối tượng thật sự khác. Chị ấy mà biết người kia là ai, mọi chuyện sẽ bung bét hết."
Trời đất dưới chân tôi như sụp đổ hoàn toàn. Tôi điếng người, không phải vì cô ấy thừa nhận ngoại tình, mà vì một sự thật còn tàn nhẫn hơn gấp bội. Trong câu chuyện của họ, tôi là gì? Gia đình này, cuộc hôn nhân này là gì trong mắt cô ấy?
Tôi run rẩy hỏi lại, giọng lạc đi: "Đối tượng thật sự? Vậy... tại sao lại là em? Tại sao em lại phải giúp anh ta làm cái việc đó?"
Lan thở dài, một cái thở dài não nề, như thể tôi đang làm khó cô ấy.
"Vì anh Thắng nói, nếu em giúp anh ấy qua được chuyện này, vị trí trưởng phòng sắp tới sẽ là của em. Anh ấy nói em chỉ cần nhắn tin thôi, không có gì cả. Anh nghĩ xem, cơ hội tốt như vậy, em làm sao có thể bỏ qua được? Em cũng là muốn tốt cho gia đình mình, cho tương lai của con mình thôi."
"Tốt cho gia đình mình?" – Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát và đầy tuyệt vọng. "Em bán rẻ danh dự của bản thân, bán rẻ lòng tin của chồng, biến cuộc hôn nhân của chúng ta thành một vở kịch... chỉ vì một cái ghế trưởng phòng ư? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?"
Cô ấy im lặng. Sự im lặng của cô ấy còn đáng sợ hơn cả ngàn lời tranh cãi. Với cô ấy, đó là một sự trao đổi sòng phẳng, một sự hy sinh có mục đích. Nhưng với tôi, đó là sự phản bội ghê gớm nhất. Hóa ra, người chồng đầu ấp tay gối bao năm nay lại không bằng một lời hứa hẹn về chức tước của người đàn ông khác. Ngôi nhà này, với cô ấy, có lẽ chỉ là một trạm dừng chân, còn sự nghiệp mới là con đường mà cô ấy theo đuổi bằng mọi giá.
Cả ngày hôm đó, tôi không nói thêm lời nào. Căn nhà trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Câu trả lời của vợ cứa sâu vào lòng tôi một vết thương có lẽ sẽ không bao giờ lành lại. Tôi đã mất vợ, không phải vào tay một người đàn ông khác theo cách thông thường, mà mất cô ấy vào tay những tham vọng, những toan tính mà tôi không thể nào hiểu nổi. Đêm nay, có lẽ lại là một đêm trắng nữa của tôi, nhưng không phải vì lo lắng, mà vì nỗi đau và sự trống rỗng đến tận cùng.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Nghe tin tôi bị tai nạn khi đi nhặt đồng nát, con trai cả lao đến bệnh viện quát một câu mà tôi tím mặt mày", nội dung như sau:
Tôi đã có hai người con trai, giờ đều đã trưởng thành, lập gia đình và ra ở riêng từ sớm. Một đứa thì định cư ở thành phố lớn, còn đứa kia lại bôn ba lập nghiệp tận miền Nam xa xôi. Thường thì chỉ đến Tết nhà cửa mới rộn ràng tiếng cười trẻ thơ, còn ngày thường, chỉ còn tôi và ông nhà nương tựa vào nhau mà sống. Năm nay tôi cũng đã bước sang tuổi 68, còn ông nhà thì đã 73 rồi.
Tháng nào các con cũng đều đặn gửi tiền về cho vợ chồng tôi, đứa thì 5 triệu, đứa 2-3 triệu, ít nhiều tùy tháng nhưng chưa bao giờ thiếu cả. Lương hưu của ông nhà tôi thực ra cũng đủ để hai ông bà già sống thoải mái rồi. Thế nhưng các con cứ một mực muốn báo hiếu, chúng tôi cũng đành nhận lấy rồi cất đó, đợi sau này lại cho lại chúng nó và các cháu.
Từ bé tôi đã quen với công việc đồng áng, lớn lên lại vất vả tần tảo nuôi con nên giờ về già cũng chẳng quen ngồi không. Tuổi tác cũng không cho phép tôi ra đồng như trước nữa, thế là tôi chuyển sang đi nhặt ve chai, thu mua giấy vụn, sắt vụn. Có người nhìn vào thì bảo tôi "nghèo mà chăm", có người lại xì xầm: "Con cháu đầy đủ thế mà bà còn phải bươn chải cực khổ". Tôi chỉ cười xòa, không phải vì thiếu tiền đâu, mà là vì quen tay quen chân rồi. Ở nhà không có việc gì làm, tôi thấy người mình cứ như khúc gỗ mục ấy.
Sáng hôm đó, tôi lượm được một đống giấy bìa cũ kỹ trước cửa quán tạp hóa. Đang cúi xuống xếp cho gọn gàng thì bỗng một chiếc xe máy từ trong ngõ lao vút ra. Tôi chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh, rồi sau đó là cảm giác đau buốt khắp toàn thân. Đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm gọn trên xe cứu thương, đang được đưa đến bệnh viện. Kết quả là tôi bị gãy chân và nứt xương sườn bên phải.
Chập tối hôm đó, thằng con trai cả hộc tốc từ Hà Nội về đến nơi. Vừa bước chân vào phòng bệnh đã thấy mặt nó sầm sì, nặng trịch. Vợ nó đứng phía sau, chẳng dám hé răng nói một lời nào.
Nó nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi bất ngờ cất tiếng quát lớn: "Mẹ thiếu gì đâu? Tiền có này, nhà cửa có này, con cháu cũng chẳng để mẹ thiếu thốn bất cứ thứ gì. Sao mẹ cứ phải làm cái việc nhặt rác giữa đường như ăn xin thế hả? Đấy mẹ xem, được bao nhiêu tiền mà giờ thì gãy xương nằm viện thế này? Có đáng không? Có bõ bèn gì không hả mẹ?".
Nghe những lời nó nói mà tôi tím cả mặt mày. Nó cứ nói một hồi, càng nói càng tỏ ra tức giận. Con dâu phải vội vàng kéo tay chồng lại. Tôi thều thào, cố gắng giải thích: "Mẹ đi cho khuây khỏa thôi, chứ có xin ai cái gì đâu con...".
"Khuây khỏa ư? Rồi giờ nằm đây, có khuây nổi không? Mẹ muốn con phải nghỉ việc để về chăm mẹ à? Hay mẹ thích đau đớn, thích được nằm một chỗ trong viện hơn là nằm khuây khỏa ở nhà? Chuyện này mà bố mẹ vợ con biết được, chắc họ nghĩ nhà mình bất hiếu quá, không lo nổi cho mẹ đâu."
Rồi thằng con trai thứ cũng gọi điện về trách móc tôi đủ điều, rằng tôi tự làm khổ bản thân. Nghe vậy mà tôi buồn tủi vô cùng, các con tôi chẳng đứa nào hiểu cho tôi cả.
Tối đó, ông nhà ngồi bên cạnh, khẽ khàng nắm lấy tay tôi và bảo: "Mình ạ, lần sau đừng đi nữa nhé. Con nó nói cũng có cái đúng đấy. Nó lo cho sức khỏe của mình thôi. Tuổi già rồi, bao giờ xương mới lành lại được chứ."
Tôi nằm viện được tròn một tuần thì thằng con trai cả phải về lại thành phố để đi làm. Nó thuê riêng một cô hộ lý chăm sóc tôi và dặn dò rằng khi nào tôi được ra viện thì nó sẽ đón tôi lên nhà nó tịnh dưỡng cho đến khi tháo bột. Tôi thực lòng không muốn như vậy chút nào, tôi thích ở quê, thích được ở cạnh ông nhà tôi hơn. Nhưng giờ thằng con trai đang hầm hầm giận dữ, nếu tôi làm trái lời thì chắc chắn sẽ bị nó nói ngay. Tôi không biết phải làm cách nào để thuyết phục con nữa đây?
Nguồn:
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/vo-nhan-tin-voi-sep-luc-nua-em-chong-chi-hoi-mot-cau-lien-nhan-cau-tra-loi-ieng-nguoi-a549229.html
https://thanhnienviet.vn/nghe-tin-toi-bi-tai-nan-khi-di-nhat-dong-nat-con-trai-ca-lao-den-benh-vien-quat-mot-cau-ma-toi-tim-mat-may-209250701153404455.htm