Đến chăm con gái mang thai, con rể biếu 50 triệu và tiếp đón tận tình nhưng hôm sau tôi rời đi

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Thú thật, từ xưa đến nay tôi chưa từng nhận món quà nào giá trị như vậy từ con rể.

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Đến chăm con gái mang thai, con rể biếu 50 triệu và tiếp đón tận tình nhưng hôm sau tôi rời đi", nội dung như sau:

Tôi năm nay đã ngoài năm mươi, cả đời gắn bó với mảnh đất quê hương cùng người bạn đời của mình. Chúng tôi chỉ có một mụn con gái, từ nhỏ đã là cả thế giới của hai vợ chồng, bé bỏng và được yêu thương hết mực. Con bé học hành có lẽ không được giỏi giang như con nhà người ta, nhưng bù lại, nó ngoan ngoãn, hiền lành và luôn nghe lời cha mẹ. Tôi vẫn luôn mong ước con mình sau này sẽ tìm được một người chồng tốt, một mái ấm yên bình.

Hơn một năm về trước, con gái tôi quen rồi quyết định tiến tới hôn nhân với một chàng trai ở tận một tỉnh xa xôi, cách nhà tôi hơn hai trăm cây số. Nghe con bé kể, hoàn cảnh nhà cậu ấy khó khăn lắm, bố chồng tương lai lại ốm đau triền miên, mẹ chồng thì quanh năm vất vả với đồng ruộng. Thú thật, ban đầu lòng tôi không khỏi băn khoăn, lo lắng. Nhưng con bé cứ một mực khăng khăng, nước mắt lưng tròng nói rằng chỉ có người con trai ấy mới thật lòng yêu thương nó.

Thương con, tôi đành gạt bỏ những lo ngại trong lòng mà đồng ý. Không những không màng đến chuyện sính lễ, tôi còn dốc hết số tiền tiết kiệm bao năm để giúp các con mua một căn nhà nhỏ ở gần thành phố, chỉ mong con mình có một cuộc sống ổn định, không phải chịu khổ sở. Ngày cưới, thằng rể tôi dáng vẻ thư sinh, lễ phép, lại còn khéo ăn khéo nói, cũng khiến tôi phần nào yên tâm.

Nửa năm sau ngày cưới, con gái gọi điện về, giọng con bé có vẻ mệt mỏi:

  • Mẹ ơi, con có thai rồi. Dạo này con nghén quá, người mệt mỏi không ăn uống được gì. Mẹ vào đây chăm con ít ngày được không mẹ?

Nghe con bé nói, lòng tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì sắp được lên chức bà ngoại, nhưng lại lo lắng vì con gái mình còn non nớt, sợ con không biết cách chăm sóc bản thân trong những tháng đầu thai kỳ. Thế rồi, tôi vội vàng thu xếp hành lý, bắt chuyến xe sớm nhất vào thành phố để chăm con, mang theo cả những món quà quê giản dị và cả tấm lòng của một người mẹ.

Vợ chồng con gái ra tận bến xe đón tôi. Thằng rể vẫn giữ vẻ niềm nở thường ngày, tay xách nách mang đồ đạc cho tôi, miệng thì không ngớt hỏi han. Về đến căn nhà nhỏ của các con, tôi thấy mọi thứ được sắp xếp khá gọn gàng, sạch sẽ. Trong lòng tôi thầm nghĩ: "Có lẽ con mình đã trưởng thành hơn nhiều rồi".

Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, thằng rể tôi bỗng rụt rè đặt lên bàn một chiếc phong bì dày cộm, giọng có chút ngượng ngùng:

  • Mẹ ơi, con biết mẹ bỏ cả công việc ở quê để vào đây chăm sóc cho chúng con vất vả. Con chẳng có gì nhiều, biếu mẹ chút tiền gọi là có tấm lòng, mẹ đừng chê ít nhé.

Tôi cầm chiếc phong bì lên, mở ra xem thì thấy bên trong là những tờ tiền mệnh giá lớn, ước chừng phải đến năm mươi triệu đồng. Tôi sững người, thật lòng mà nói, từ trước đến nay tôi chưa từng nhận được một món quà nào giá trị đến như vậy từ con rể. Tôi vội vàng xua tay từ chối, nhưng cả con gái và con rể đều một mực năn nỉ:

  • Mẹ cứ cầm lấy đi ạ, mai mốt em sinh nở thì mẹ còn có tiền lo lắng chợ búa, thuốc thang cho cả hai mẹ con. Chồng con anh ấy vụng về khoản này lắm, có khi còn chẳng biết đi chợ ở đâu ấy chứ.

Nghe con nói cũng có lý, phần vì không muốn các con mất lòng, tôi đành nhận lấy. Thế nhưng, tôi vẫn để ý thấy ánh mắt của hai đứa có gì đó hơi lạ, dù vẫn cười nói nhưng nụ cười không được tự nhiên cho lắm. Linh cảm của một người mẹ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn đang xảy ra.

Đêm đó, khi tôi thức giấc để đi vệ sinh, vô tình đi ngang qua phòng của hai vợ chồng con gái thì nghe được tiếng thì thầm khe khẽ vọng ra:

  • Em có chắc là mẹ sẽ đưa lại số tiền đó cho mình không? Lúc nãy em còn nói mẹ sẽ không nhận cơ mà, bây giờ thì sao?

  • Thì mẹ cầm rồi sau này chẳng cũng để lại cho con cháu mình, lo lắng cho mẹ con em thôi. Mẹ có tiêu pha gì đâu mà anh cứ lo lắng.

  • Anh không cần biết. Anh giả vờ đưa tiền cho mẹ để lấy lòng, chứ không phải để cho mẹ giữ thật. Anh còn bao nhiêu thứ phải lo toan đây này. Nào là tiền sửa xe, tiền nhà tháng này, rồi sắp tới còn tiền sinh con nữa…

Nghe đến đó, tim tôi như có ai bóp nghẹn lại. Hóa ra, món quà năm mươi triệu đồng ấy không hề xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo hay sự biết ơn chân thành, mà chỉ là một phép thử đầy toan tính. Cả đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được. Không phải vì tiếc nuối số tiền, mà là vì tôi cảm thấy hụt hẫng, đau lòng khi tấm chân tình của mình lại bị xem nhẹ, tình cảm mẹ con thiêng liêng lại bị đem ra cân đo, mặc cả như một món hàng.

Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà còn đang say giấc nồng, tôi lặng lẽ thức dậy, nhẹ nhàng thu dọn hành lý. Trước khi rời đi, tôi cẩn thận đặt lại chiếc phong bì năm mươi triệu đồng ngay ngắn trên bàn ăn. Bên cạnh đó, tôi còn để lại một mảnh giấy nhỏ với vài dòng chữ nghẹn ngào: "Mẹ gửi lại tiền cho các con. Vì mẹ đến đây bằng tình thương thật lòng, không phải để đổi lấy sự tính toán thiệt hơn. Mong các con hiểu."

Tôi kéo chiếc vali ra khỏi căn nhà, lòng nặng trĩu một nỗi buồn khó tả. Không một lời oán trách, không một giọt nước mắt rơi, nhưng trái tim tôi như có ngàn vết dao cứa. Trên chuyến xe trở về quê, tôi không mang theo chiếc phong bì kia. Nhưng trong chiếc túi xách nhỏ của mình, tôi ôm chặt một thứ khác, đó là nỗi đau của một người mẹ khi nhận ra lòng tin và tình yêu thương của mình đã bị chính những người thân yêu nhất đem ra thử thách.

Một tuần sau đó, con gái và con rể cùng nhau về quê tìm tôi. Vừa nhìn thấy tôi, thằng rể đã cúi đầu, giọng hối lỗi:

  • Mẹ ơi… con sai rồi, đáng lẽ con không nên có suy nghĩ và hành động như vậy. Xin mẹ tha thứ cho chúng con.

Con gái tôi cũng nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào nói lời xin lỗi. Tôi im lặng nhìn hai đứa, lòng vừa trĩu nặng vừa có chút dịu lại. Lời xin lỗi ấy, tôi cảm nhận được không chỉ là những lời nói suông, mà còn là sự hối hận, là dấu hiệu của sự thức tỉnh, một bước khởi đầu để hàn gắn những vết thương và thay đổi cách sống. Đôi khi, sự im lặng và quyết định rời đi lại là cách duy nhất để người khác nhận ra giá trị thật sự của tình thân.

Báo Phụ nữ số có bài viết: "Bé gái 10 tuổi nhắn tin cho bố, 1 tháng sau mới được trả lời: Nhiều phụ huynh tức giận khi đọc được câu đầu", nội dung như sau:

Người ta vẫn thường nói, gia đình là nơi bình yên nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất, và nền tảng gia đình là yếu tố cốt lõi cho sự phát triển của một đứa trẻ. Thế nhưng, có những đứa trẻ lại không may mắn nhận được tình yêu thương đó từ chính những người đã sinh ra mình, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa, đau lòng.

Câu chuyện về một gia đình đang được lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội là một ví dụ điển hình. Người chia sẻ câu chuyện này là tôi, một cô gái, và tôi muốn kể lại những gì đã xảy ra trong gia đình mình, đặc biệt là về người anh rể.

Chị gái tôi và anh rể đã kết hôn, có với nhau hai đứa con, và sống chung được ba năm. Đến năm thứ tư, anh rể đề nghị sang nước ngoài lao động với lời hứa hẹn sẽ gửi tiền về để xây nhà, và ba năm sau sẽ trở về. Tuy nhiên, anh ấy chỉ gửi tiền về đều đặn trong thời gian đầu, rồi sau đó dần thưa thớt, ít liên lạc hơn hẳn. Anh viện lý do bận công việc và cứ thế tiếp tục gia hạn thời gian ở lại nước ngoài.

Trong suốt những năm tháng đó, chị gái tôi một mình ở nhà nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng và lo toan mọi việc trong gia đình. Đến khi chị tôi đổ bệnh nặng và qua đời sau sáu tháng chống chọi với bệnh tật, anh rể vẫn không về để chăm sóc vợ. Anh ấy chỉ về chịu tang vỏn vẹn một tuần.

Sau đám tang, anh rể gửi con trai nhỏ cho ông bà nội, còn con gái lớn (tức là cháu gái của tôi) thì gửi cho ông bà ngoại nuôi dưỡng. Rồi anh ấy bỏ đi, gần như bặt vô âm tín, không hề chu cấp hay thăm hỏi gì cả. Mãi đến gần đây, tôi vô tình đọc được tin nhắn của cháu gái mình gửi cho bố nó, lòng tôi quặn thắt lại vì "để con bé gần như phải xin xỏ tình thương từ cha mà cũng không nhận được lời hồi đáp nào".

Nguyên văn những gì tôi muốn chia sẻ:

"Chị tôi và anh rể lấy nhau, sống được ba năm thì có với nhau hai mặt con. Sang đến năm thứ tư, anh rể bảo muốn đi nước ngoài để kiếm tiền. Anh ấy hứa chỉ đi ba năm, hết hợp đồng là về, tiền kiếm được sẽ dành dụm gửi về cho vợ con, sau này dồn vào xây nhà.

Thời gian đầu, anh ấy có gửi tiền về thật, nhưng sau này thì thưa dần, cũng ít khi gọi điện về thăm hỏi, viện cớ là bận công việc. Ba năm anh ấy đi biền biệt, không về nhà lấy một lần. Hết hợp đồng, anh lại nói muốn ở lại làm thêm vì muốn về là về hẳn, mà lúc ấy phải có vốn liếng để kinh doanh gì đó. Chị tôi buồn lắm, nhưng vẫn đành lòng đồng ý.

Ở nhà một mình chờ chồng, chị tôi chăm con, rồi gánh luôn việc chăm sóc bố mẹ chồng và lo hương khói thờ cúng. Năm năm sau khi anh ấy đi, chị tôi đổ bệnh nặng. Bệnh phát rất nhanh, khiến chị tôi suy kiệt khủng khiếp. Chúng tôi gọi anh về, anh cũng không về. Chị tôi cố gắng chống chọi được sáu tháng thì mất.

Anh rể lúc ấy mới về chịu tang vỏn vẹn một tuần, rồi lại nhanh chóng lên đường đi nước ngoài.

Trước khi đi, anh ấy gửi thằng bé con cho ông bà nội, còn con gái lớn hơn một chút thì gửi cho ông bà ngoại (tức là bố mẹ tôi). Bố mẹ tôi giận vô cùng, vì đến tận khi chị tôi lâm bệnh nặng anh cũng không về cho chị nhìn thấy anh lần cuối. Ông bà tuyên bố sẽ tự tay chăm sóc cháu và không cần đến bất kỳ sự hỗ trợ nào từ anh ấy.

Thế mà anh ấy cũng bẵng đi thật. Năm thì mười họa anh gửi được một vài đồng cho có, không thăm hỏi, không một lời nào. Con bé giờ đã 10 tuổi, đang học lớp 5. Tôi đi làm xa nên sắm cho nó cái điện thoại để dì cháu có thể trò chuyện. Cuối tuần vừa rồi tôi về, vô tình cầm vào điện thoại của cháu thì thấy bố nó hỏi là 'Nó ở bên này có được bà cho đi học không?'.

Thật sự là tôi uất nghẹn thay bố mẹ tôi, thay cả chị tôi khi đọc được dòng chữ bố nó nhắn. Anh ấy không chỉ vô cảm mà còn vô ơn đối với cả cha mẹ vợ và vô trách nhiệm với chính con đẻ của mình. Cả năm trời không hề đoái hoài đến con, để con bé gần như phải xin xỏ tình thương từ cha mà cũng không đáp lời. Tết vừa rồi về chơi được đúng mùng 1, hẹn đưa con bé đi chơi cùng thằng cu em vào mùng 4, thì đến hôm đó lại cáo bận, hẹn hôm khác. Rồi cũng chẳng có, mùng 10 anh ấy lại lên đường đi tiếp. Cuối cùng, con bé gặp bố được đúng một lần.

Thương cháu, thương chị, và thương cả bố mẹ tôi vì đã đặt hết niềm tin vào nhầm người!"

Kèm theo đó, tôi đăng ảnh chụp màn hình tin nhắn của cháu gái với bố nó, tức là anh rể tôi. Dù cô bé nhắn tin từ ngày 16/5, kể những nỗi lo lắng ngây thơ của trẻ con như bị sâu răng, lỡ tay cạo mất một mảng tóc... nhưng người bố hoàn toàn không trả lời.

Hơn một tháng sau, khi bé nhắn tin hỏi tiếp, người bố mới trả lời một cách lạnh nhạt và vô tâm: "Bố mới chuyển tiền cho bà rồi đấy, con thiếu gì cần gì thì bảo bà. Bà có cho con đi học không?".

Sau khi được chia sẻ, bài đăng của tôi nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội. Rất nhiều người không khỏi bất bình trước hành động và cách ứng xử của người anh rể, cũng là người bố trong câu chuyện. Đồng thời, ai nấy đều xót xa cho từng dòng tin nhắn của bé gái, bởi con bé đã không còn mẹ nhưng cũng chẳng nhận được chút tình yêu thương nào từ bố.

"Gần một tháng trời mới chịu trả lời tin nhắn của con. Đúng là không còn gì để nói", "Đọc những cái như này dao cứa vào tim luôn", "Thương con. Làm chồng không tốt còn làm cha vô trách nhiệm", "Nhìn con bé nhắn mà chạnh lòng luôn á trời", "Đọc tin nhắn con bé nó ngây ngô mà thương quá, nó chỉ ngóng trông bố nó. Con nhắn cho bố mà phải nắn nót thu hồi tin nhắn, ấm ức thay con", "Mất mẹ đã khổ lắm rồi còn không có tình yêu thương của bố. Thương bé và thương cả ông bà ngoại bé",... là một vài trong số rất nhiều bình luận từ cư dân mạng.

Nguồn: 

https://arttimes.vn/gia-dinh/den-cham-con-gai-mang-thai-con-re-bieu-50-trieu-va-tiep-don-tan-tinh-nhung-hom-sau-toi-roi-di-c59a63983.html

https://phunuso.baophunuthudo.vn/be-gai-10-tuoi-nhan-tin-cho-bo-1-thang-sau-moi-duoc-tra-loi-nhieu-phu-huynh-tuc-gian-khi-doc-duoc-cau-dau-193250702102011887.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!