Thấy con trai của bạn thân có nhiều nét giống con tôi, tôi thắc mắc thì chồng liền cho 1 tỷ
Lúc đó, tôi giận lắm, muốn gặp Vi để hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng gia đình cô ấy đang có tang sự nên tôi âm thầm xin đứa nhỏ vài chân sợi tóc để về làm xét nghiệm ADN với chồng.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Thấy con trai của bạn thân có nhiều nét giống con tôi, tôi thắc mắc thì chồng liền cho 1 tỷ", nội dung như sau:
Hơn sáu năm yêu nhau, tôi và anh đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, thử thách để bảo vệ tình yêu này. Khoảng thời gian đó, chúng tôi cũng thường xuyên giận hờn, mà lạ một nỗi, cứ mỗi lần có mâu thuẫn là anh lại tìm đến Vi – cô bạn thân thiết của cả hai – để tâm sự. Rồi anh sẽ dùng "chiêu" này để gây áp lực, bắt tôi phải chủ động làm lành trước.
Vì yêu anh quá nhiều, vì sợ mất đi người mình yêu, tôi luôn là người tìm cách làm hòa. Và cứ sau mỗi lần giận dỗi, tình cảm của chúng tôi dường như lại càng thêm sâu đậm, mặn nồng hơn.
Ngày ấy, cả tôi và anh đều quý mến Vi vô cùng, xem cô ấy như một tri kỷ để sẻ chia mọi buồn vui trong cuộc sống. Một năm sau ngày tôi và anh về chung một nhà, Vi bất ngờ chuyển công tác đến một tỉnh xa. Từ đó đến nay đã bảy năm trời, chúng tôi không còn gặp mặt nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm nhau.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác buồn bã khi Vi kể về chuyện cô ấy bị bạn trai bỏ rơi khi đang mang thai. Thương con vô cùng, cô ấy quyết định không bỏ đứa bé mà ở vậy nuôi con khôn lớn, chẳng chịu mở lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Mỗi lần có tin tức gì mới về Vi, tôi lại kể cho chồng nghe. Tôi thường thở dài, giọng đầy xót xa khi nói về bạn mình:
“Vi là một cô gái xinh đẹp, công việc ổn định, vậy mà lại gặp phải kẻ sở khanh nên giờ đây phải chịu cảnh mẹ đơn thân. Mỗi lần nghĩ về Vi là em lại thấy thương vô cùng.”
Nghe vợ nói vậy, chồng tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, mong sao cuộc sống của hai mẹ con Vi sẽ tốt đẹp hơn. Anh còn tin rằng rồi Vi sẽ tìm được một người bạn đời tốt.
Tuần vừa rồi, nghe tin bố của Vi mất, tôi rủ chồng cùng đi chia buồn nhưng anh nói bận việc nên chỉ có mình tôi đi. Lâu ngày không gặp, Vi trẻ ra rất nhiều, đúng là "gái một con trông mòn con mắt".
Thế rồi, khi nhìn thấy mặt con trai của Vi, tôi thực sự sốc nặng. Đứa bé ấy giống hệt con trai của tôi, đến lạ kỳ! Ngay lúc đó, tôi giận lắm, chỉ muốn gặp Vi để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Nhưng vì gia đình cô ấy đang có tang sự, tôi đành nén giận, âm thầm xin đứa nhỏ vài sợi tóc để về làm xét nghiệm ADN với chồng.
Vừa về đến nhà, tôi trút hết sự bực dọc, uất ức lên người chồng:
“Anh khai thật với em đi, anh có từng ngủ với Vi không? Nếu hôm nay anh chịu nói thật hết mọi chuyện thì em sẽ tha thứ. Còn nếu anh cứ quanh co nói dối, em sẽ quyết tâm mang tóc của con Vi đi xét nghiệm ADN cho ra lẽ!”
Nghe giọng vợ nghiêm túc đến lạ thường, chồng tôi buộc phải nói ra sự thật:
“Trong thời gian em mang thai đứa con đầu lòng, anh không dám lại gần vợ vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Thỉnh thoảng, anh có gặp Vi để tâm sự những nỗi buồn. Cô ấy chủ động mời gọi. Anh đã không thể giữ mình trước sự ăn mặc thiếu vải của Vi… Cuối cùng, anh đã không làm chủ được bản thân và có lỗi với vợ.”
Anh kể tiếp: “Khi Vi có thai, anh đã ép cô ấy bỏ thai, nhưng cô ấy nói rằng chỉ muốn tiếp cận anh để có con, vì cô ấy không muốn lấy chồng. Sợ anh ép bỏ thai, Vi đã chuyển công tác và cắt đứt mọi liên lạc với anh. Anh cũng không muốn làm khó Vi nên đã để mặc cô ấy tự sinh con và nuôi nấng. Anh thực sự rất bất ngờ khi đứa nhỏ lại giống con trai của chúng ta đến vậy.”
Tôi đã khóc rất lâu, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng. Trong cơn tuyệt vọng, tôi ngỏ ý muốn ly hôn, bởi tôi không thể chấp nhận một người chồng phản bội, lại còn có con riêng bên ngoài. Không muốn gia đình tan vỡ, chồng tôi bất ngờ đưa ra một khoản tiền lớn để làm hòa. Anh nói:
“Từ nay trở đi, chồng sẽ đưa thẻ lương cho vợ giữ. Trong tài khoản có một tỷ đồng, anh sẽ chuyển hết cho em. Anh chỉ cần vợ hãy tha thứ cho lỗi lầm của chồng và gia đình mình trở lại như xưa, như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Không muốn con mình mất bố, cũng không muốn tài sản mà anh đã vất vả làm ra lại thuộc về một người phụ nữ khác, tôi đành gượng ép chấp nhận lời xin lỗi và tha thứ cho chồng.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Đến chăm con gái mang thai, con rể biếu 50 triệu và tiếp đón tận tình nhưng hôm sau tôi rời đi", nội dung như sau:
Tôi năm nay đã ngoài năm mươi, cả đời gắn bó với mảnh đất quê hương cùng người bạn đời của mình. Chúng tôi chỉ có một mụn con gái, từ nhỏ đã là cả thế giới của hai vợ chồng, bé bỏng và được yêu thương hết mực. Con bé học hành có lẽ không được giỏi giang như con nhà người ta, nhưng bù lại, nó ngoan ngoãn, hiền lành và luôn nghe lời cha mẹ. Tôi vẫn luôn mong ước con mình sau này sẽ tìm được một người chồng tốt, một mái ấm yên bình.
Hơn một năm về trước, con gái tôi quen rồi quyết định tiến tới hôn nhân với một chàng trai ở tận một tỉnh xa xôi, cách nhà tôi hơn hai trăm cây số. Nghe con bé kể, hoàn cảnh nhà cậu ấy khó khăn lắm, bố chồng tương lai lại ốm đau triền miên, mẹ chồng thì quanh năm vất vả với đồng ruộng. Thú thật, ban đầu lòng tôi không khỏi băn khoăn, lo lắng. Nhưng con bé cứ một mực khăng khăng, nước mắt lưng tròng nói rằng chỉ có người con trai ấy mới thật lòng yêu thương nó.
Thương con, tôi đành gạt bỏ những lo ngại trong lòng mà đồng ý. Không những không màng đến chuyện sính lễ, tôi còn dốc hết số tiền tiết kiệm bao năm để giúp các con mua một căn nhà nhỏ ở gần thành phố, chỉ mong con mình có một cuộc sống ổn định, không phải chịu khổ sở. Ngày cưới, thằng rể tôi dáng vẻ thư sinh, lễ phép, lại còn khéo ăn khéo nói, cũng khiến tôi phần nào yên tâm.
Nửa năm sau ngày cưới, con gái gọi điện về, giọng con bé có vẻ mệt mỏi:
-
Mẹ ơi, con có thai rồi. Dạo này con nghén quá, người mệt mỏi không ăn uống được gì. Mẹ vào đây chăm con ít ngày được không mẹ?
Nghe con bé nói, lòng tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì sắp được lên chức bà ngoại, nhưng lại lo lắng vì con gái mình còn non nớt, sợ con không biết cách chăm sóc bản thân trong những tháng đầu thai kỳ. Thế rồi, tôi vội vàng thu xếp hành lý, bắt chuyến xe sớm nhất vào thành phố để chăm con, mang theo cả những món quà quê giản dị và cả tấm lòng của một người mẹ.
Vợ chồng con gái ra tận bến xe đón tôi. Thằng rể vẫn giữ vẻ niềm nở thường ngày, tay xách nách mang đồ đạc cho tôi, miệng thì không ngớt hỏi han. Về đến căn nhà nhỏ của các con, tôi thấy mọi thứ được sắp xếp khá gọn gàng, sạch sẽ. Trong lòng tôi thầm nghĩ: "Có lẽ con mình đã trưởng thành hơn nhiều rồi".
Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, thằng rể tôi bỗng rụt rè đặt lên bàn một chiếc phong bì dày cộm, giọng có chút ngượng ngùng:
-
Mẹ ơi, con biết mẹ bỏ cả công việc ở quê để vào đây chăm sóc cho chúng con vất vả. Con chẳng có gì nhiều, biếu mẹ chút tiền gọi là có tấm lòng, mẹ đừng chê ít nhé.
Tôi cầm chiếc phong bì lên, mở ra xem thì thấy bên trong là những tờ tiền mệnh giá lớn, ước chừng phải đến năm mươi triệu đồng. Tôi sững người, thật lòng mà nói, từ trước đến nay tôi chưa từng nhận được một món quà nào giá trị đến như vậy từ con rể. Tôi vội vàng xua tay từ chối, nhưng cả con gái và con rể đều một mực năn nỉ:
-
Mẹ cứ cầm lấy đi ạ, mai mốt em sinh nở thì mẹ còn có tiền lo lắng chợ búa, thuốc thang cho cả hai mẹ con. Chồng con anh ấy vụng về khoản này lắm, có khi còn chẳng biết đi chợ ở đâu ấy chứ.
Nghe con nói cũng có lý, phần vì không muốn các con mất lòng, tôi đành nhận lấy. Thế nhưng, tôi vẫn để ý thấy ánh mắt của hai đứa có gì đó hơi lạ, dù vẫn cười nói nhưng nụ cười không được tự nhiên cho lắm. Linh cảm của một người mẹ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn đang xảy ra.
Đêm đó, khi tôi thức giấc để đi vệ sinh, vô tình đi ngang qua phòng của hai vợ chồng con gái thì nghe được tiếng thì thầm khe khẽ vọng ra:
-
Em có chắc là mẹ sẽ đưa lại số tiền đó cho mình không? Lúc nãy em còn nói mẹ sẽ không nhận cơ mà, bây giờ thì sao?
-
Thì mẹ cầm rồi sau này chẳng cũng để lại cho con cháu mình, lo lắng cho mẹ con em thôi. Mẹ có tiêu pha gì đâu mà anh cứ lo lắng.
-
Anh không cần biết. Anh giả vờ đưa tiền cho mẹ để lấy lòng, chứ không phải để cho mẹ giữ thật. Anh còn bao nhiêu thứ phải lo toan đây này. Nào là tiền sửa xe, tiền nhà tháng này, rồi sắp tới còn tiền sinh con nữa…
Nghe đến đó, tim tôi như có ai bóp nghẹn lại. Hóa ra, món quà năm mươi triệu đồng ấy không hề xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo hay sự biết ơn chân thành, mà chỉ là một phép thử đầy toan tính. Cả đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được. Không phải vì tiếc nuối số tiền, mà là vì tôi cảm thấy hụt hẫng, đau lòng khi tấm chân tình của mình lại bị xem nhẹ, tình cảm mẹ con thiêng liêng lại bị đem ra cân đo, mặc cả như một món hàng.
Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà còn đang say giấc nồng, tôi lặng lẽ thức dậy, nhẹ nhàng thu dọn hành lý. Trước khi rời đi, tôi cẩn thận đặt lại chiếc phong bì năm mươi triệu đồng ngay ngắn trên bàn ăn. Bên cạnh đó, tôi còn để lại một mảnh giấy nhỏ với vài dòng chữ nghẹn ngào: "Mẹ gửi lại tiền cho các con. Vì mẹ đến đây bằng tình thương thật lòng, không phải để đổi lấy sự tính toán thiệt hơn. Mong các con hiểu."
Tôi kéo chiếc vali ra khỏi căn nhà, lòng nặng trĩu một nỗi buồn khó tả. Không một lời oán trách, không một giọt nước mắt rơi, nhưng trái tim tôi như có ngàn vết dao cứa. Trên chuyến xe trở về quê, tôi không mang theo chiếc phong bì kia. Nhưng trong chiếc túi xách nhỏ của mình, tôi ôm chặt một thứ khác, đó là nỗi đau của một người mẹ khi nhận ra lòng tin và tình yêu thương của mình đã bị chính những người thân yêu nhất đem ra thử thách.
Một tuần sau đó, con gái và con rể cùng nhau về quê tìm tôi. Vừa nhìn thấy tôi, thằng rể đã cúi đầu, giọng hối lỗi:
-
Mẹ ơi… con sai rồi, đáng lẽ con không nên có suy nghĩ và hành động như vậy. Xin mẹ tha thứ cho chúng con.
Con gái tôi cũng nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào nói lời xin lỗi. Tôi im lặng nhìn hai đứa, lòng vừa trĩu nặng vừa có chút dịu lại. Lời xin lỗi ấy, tôi cảm nhận được không chỉ là những lời nói suông, mà còn là sự hối hận, là dấu hiệu của sự thức tỉnh, một bước khởi đầu để hàn gắn những vết thương và thay đổi cách sống. Đôi khi, sự im lặng và quyết định rời đi lại là cách duy nhất để người khác nhận ra giá trị thật sự của tình thân.
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/thay-con-trai-cua-ban-than-co-nhieu-net-giong-con-toi-toi-thac-mac-thi-chong-lien-cho-1-ty-c59a63845.html
https://arttimes.vn/gia-dinh/den-cham-con-gai-mang-thai-con-re-bieu-50-trieu-va-tiep-don-tan-tinh-nhung-hom-sau-toi-roi-di-c59a63983.html