Phát hiện 1 bé trai và 1 bé gái vẫn mặc tã, sống như những 'đứa trẻ ma'
Hai em chỉ mặc tã và giao tiếp bằng một thứ ngôn ngữ nguyên thủy mà chỉ chúng mới hiểu.
Ngày 2/7/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: "Phát hiện 1 bé trai và 1 bé gái vẫn mặc tã, sống như những 'đứa trẻ ma'". Nội dung như sau:
Trong một chiến dịch sơ tán khẩn cấp tại một khu vực hẻo lánh gần Lauriano, ngoại ô Turin (Ý) do lũ lụt đe dọa, lực lượng cứu hộ đã tình cờ phát hiện ra hai đứa trẻ sống biệt lập trên một nông trại đổ nát. Điều khiến các nhân viên cứu hộ kinh ngạc là hai em nhỏ, một bé trai 9 tuổi và một bé gái 7 tuổi, dường như sống tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cảnh tượng này đã khiến truyền thông Ý sửng sốt, gọi hai em là "những đứa trẻ ma".
Hai đứa trẻ được cho là sinh ra ở Đức trước khi được đưa đến Ý. Điều đáng nói, chúng chưa từng được đưa đi khám bác sĩ hay đến trường. Chúng sống trong điều kiện vệ sinh kém, sợ hãi và hoàn toàn không được chính quyền địa phương biết đến. Hai em chỉ mặc tã và giao tiếp bằng một thứ ngôn ngữ nguyên thủy mà chỉ chúng mới hiểu.
Người cha 54 tuổi, một nhà điêu khắc người Hà Lan, đã lên tiếng bảo vệ quyết định giữ các con sống biệt lập. Ông nói với tờ Corriere Torino rằng: "Tôi yêu các con mình. Tôi chỉ muốn bảo vệ chúng". Ông giải thích rằng nỗi sợ hãi về dịch bệnh, bao gồm cả Covid-19, đã khiến gia đình ông phải sống cách ly. Người cha khẳng định các con có quyền truy cập vào máy tính xách tay, nhạc cụ, thậm chí còn được đi trượt tuyết và cưỡi ngựa. Tuy nhiên, chính quyền nhanh chóng nhận ra rằng hai đứa trẻ không biết đọc hay viết.
Bên trong căn nhà, đồ đạc mục nát, bạt lò xo hoen gỉ và rác thải chất đống. Gia đình sống trong cảnh bẩn thỉu, không được tiếp cận giáo dục hay vệ sinh cơ bản. Tòa án vị thành niên Turin đã ra lệnh khẩn cấp đưa hai đứa trẻ vào diện được chăm sóc. Tòa án phán quyết: "Có bằng chứng cho thấy những đứa trẻ vị thành niên này đang bị tước đoạt sự hỗ trợ đầy đủ từ cha mẹ hoặc người thân mà họ được yêu cầu phải cung cấp".
Tình trạng ngôi nhà nơi 2 đứa trẻ được tìm thấy
Thị trưởng Mara Baccolla (Lauriano) cho biết vụ việc đã gây chấn động cộng đồng nhỏ bé này. Bà nói: "Đây là một vấn đề rất nhạy cảm. Những đứa trẻ này cuối cùng cũng có thể tìm thấy sự cân bằng và có quyền được sống một cuộc sống xứng đáng với chúng".
Bà mô tả người cha là "rất kín đáo" và không biết nói tiếng Ý. Người dân địa phương cũng vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù một số người đã nhận thấy sự thay đổi chủ sở hữu của trang trại, nhưng không ai nhìn thấy hay nghe thấy dấu hiệu của trẻ em bên trong. Người mẹ 38 tuổi, cũng là người Hà Lan, được cho là đang sống vô gia cư. Theo truyền thông Hà Lan, bà dường như không mấy quan tâm khi các quan chức đưa các con của mình đi. Hiện tại, hai đứa trẻ đang được nhà nước chăm sóc trong khi các thủ tục nhận nuôi đang được tiến hành.
Trước đó, báo Vietnamnet đã từng đưa tin với tiêu đề: "Chuyện khổ của bé 9 tuổi đi như người nguyên thủy". Nội dung cụ thể như sau:
Đi như người nguyên thủy
Về Thôn Khê Thượng, xã Việt Dân huyện Đông Triều tỉnh Quảng Ninh hỏi đường về nhà cậu bé hay bò ở đường thì ai cũng xót thương và chỉ đường tận tình. Họ chỉ đến đầu một con dốc cao, nhiều sỏi…rồi chỉ một căn nhà xây dở hàng chục năm với một gian nhà cũ. Vào trong nhà, chỉ có một chiếc ti vi là giá trị còn các đồ đạc khác đều cũ và rách… Tìm quanh, chúng tôi thấy em Thắng, đang nghịch cát một mình giữa trưa nắng chang chang.
Thắng cười tươi khi nhìn thấy người lạ. Bảo em bỏ cát vào nhà, Thắng bò bò đứng dậy một cách khó nhọc. Phần xương hông của em “có vấn đề” Thắng chỉ có thể ngồi phịch xuống nhưng không thể tự đứng dậy được. Muốn di chuyển đi lại, Thắng cũng chỉ đi lom khom được một đoạn rồi lại bò.

Bố của Thắng là anh Đỗ Văn Động nhìn con chua xót: Phải có chỗ cho cháu vịn thì cháu mới có thể đứng dậy. Còn không, cháu phải xoay sở hàng chục phút… ngã lên, ngã xuống rồi mới đứng nghiêng nghiêng được.
Bởi bị bệnh nên Thắng cũng không thể đi học. Em ở nhà, có người hỏi thì líu lo nói chuyện. Có người bày tỏ thương cảm thì em cười ngượng… Như thể “Cảnh nhà cháu thế thôi, kệ cháu”.
Đi chơi cùng Thắng, hỏi Thắng về những chỗ hằng ngày vẫn chơi, Thắng dẫn tôi đến chuồng lợn, đống cát, vòi nước và gốc cây táo của nhà… Thắng bảo: Cháu không theo các bạn đi chơi được. Cháu chỉ chơi một mình cháu thôi.
Con bị mẹ xa lánh, con không nhớ mẹ!
Thắng là em bé có tuổi thơ buồn. Khi em hơn một tuổi thì bố phạm tội hình sự và nhận án 8 năm tù. Khi ấy em ở nhà và sống một mình với mẹ. Nhiều người làng Khê Thượng nói trong một lần mẹ chở em đi học, làm em ngã xe đã dẫn đến việc em bị hỏng phần xương sống lưng. Điều đó làm em đi lại khó khăn và thỉnh thoảng lại bị đau khi va chạm.
Tuy nhiên chú của Thắng là anh Đỗ Văn Trai lại cho biết: Có thể là một bệnh bẩm sinh. Vì từ bé cháu đã đi rất yếu ớt, gia đình tự cho cháu tập luyện đủ kiểu nhưng không giúp được gì cho cháu.
Bố Thắng đi trại hơn 6 năm, mẹ ở nhà do điều kiện và nhiều yếu tố khác nên cũng không đưa con đi khám. Thắng bị bệnh và “chưa bao giờ” được đi khám, nên chưa có kết luận rõ ràng về tình hình bệnh tật của em.

Ngày bố Thắng là anh Đỗ Văn Động ra khỏi trại giam trở về nhà cũng là thời điểm đánh dấu rạn nứt gia đình. “Tôi về nhà được một ngày. Sau đó vợ tôi bỏ đi… Cháu chỉ ở nhà với bố”. Cả gia đình ngày xưa, nay chỉ còn lại đống giấy… một giấy ly hôn của bố mẹ, giấy chứng nhận chấp hành xong hình phạt tù của bố.
Có thời gian anh Động muốn đưa con đi gặp mẹ, thế nhưng trắc trở… Thắng bị mẹ mắng: “M. sao thằng Động lại vứt con sang đây? Rồi hôm sau lại đưa về nhà luôn”. Thắng kể lại và rất nhớ thái độ của mẹ. Chính vì thế em bảo em chẳng nhớ mẹ.
Bây giờ em sống cùng bố trong một gian phòng nhỏ chỉ có mỗi cái tivi có giá trị, đồ đạc rách bơm. Bố Thắng mới đi trại về, cố gắng lắm nhưng cũng chưa có điều kiện đưa con đi chữa bệnh.
Phút “yêng hùng” của bố dẫn đến việc phải đi trại, hoàn cảnh gia đình khó khăn, hôn nhân tan vỡ của bố mẹ như đổ hết lên đầu của đứa trẻ tội nghiệp, tật bệnh là Thắng. Chúng tôi kêu gọi bạn đọc và chuyên gia về xương giúp đỡ cho hoàn cảnh của Thắng.