Trong bữa tiệc tân gia ở nhà tôi, em trai khoe lương tháng cả trăm triệu, bố mẹ tôi mừng rỡ mà đâu biết "sấm sét" ở ngay trên đầu

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Sáng hôm sau, tôi giả vờ gọi điện hỏi han xem tình hình công việc của Tuấn như thế nào. Nó rầu rĩ bảo...

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Trong bữa tiệc tân gia ở nhà tôi, em trai khoe lương tháng cả trăm triệu, bố mẹ tôi mừng rỡ mà đâu biết "sấm sét" ở ngay trên đầu", nội dung như sau:

Gió hiu hiu thổi qua khung cửa sổ căn nhà 3 tầng vừa mới xây xong của vợ chồng tôi. Thật ra, ngôi nhà này không chỉ là một công trình kiến trúc, mà nó là cả một giấc mơ lớn mà chúng tôi ấp ủ bấy lâu nay. Vì thế, khi bắt tay vào xây dựng, chúng tôi đã cố gắng hết sức để mọi thứ phải thật hoành tráng và vững chãi. Ai ngờ, mọi thứ lại vượt quá tầm kiểm soát, chi phí xây dựng đội lên quá nhiều, khiến vợ chồng tôi phải đi vay mượn bên ngoài một khoản không nhỏ. Giờ đây, mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến, chúng tôi phải gồng mình gánh vác những khoản nợ chồng chất.

Tháng trước, khi tổ chức tiệc tân gia, Tuấn, đứa em trai ruột của tôi, bỗng dưng khoe khoang rằng lương tháng của nó giờ đã gần trăm triệu đồng. Mẹ tôi nghe thế thì mừng ra mặt, hãnh diện khoe với cả họ hàng, làng xóm, cứ như thể Tuấn là niềm tự hào duy nhất của dòng họ này vậy.

Nghe Tuấn khoe, tối đó tôi mới bàn với chồng, tính chuyện qua nói chuyện với nó, vay tạm một ít để giảm bớt gánh nặng lãi suất ngân hàng. Chồng tôi ban đầu còn lưỡng lự, nhưng rồi cũng xuôi theo ý tôi. Chiều hôm sau, anh ấy đi sang nhà bố mẹ, đến tận hơn 10 giờ đêm mới về. Mặt mày anh ấy cứ lặng thinh, tôi hỏi gì cũng chỉ lắc đầu. Mãi đến khi lên giường đi ngủ, anh ấy mới thở dài thườn thượt, quay sang tôi thì thầm: "Thằng Tuấn nó có giàu có gì đâu em ơi, nó đang nợ gần 3 tỷ đấy". Tôi nghe mà lặng cả người, cứ hỏi đi hỏi lại xem anh ấy có nói đùa không. Chồng tôi lúc này mặt mày tái mét: "Hôm nay nó mới tiết lộ cho anh biết là nó đang nợ ngập đầu, bị chủ nợ dí riết quá nên mới phải bốc phét lương trăm triệu để tăng thêm độ uy tín, trấn an mấy ông chủ nợ đó. Chứ thật ra nó còn vay cả tín dụng đen, đáo hạn xoay vòng liên tục, giờ chỉ còn cách bán nhà để trả nợ thôi".

Tôi choáng váng thực sự. Vậy là bấy lâu nay, những lần nó mời mẹ đi ăn nhà hàng sang trọng, biếu bố tiền thuốc bổ, hay mua quần áo đẹp cho các cháu... tất cả đều là tiền vay nợ cả ư? Tôi không dám tin vào tai mình nữa, cả đêm đó tôi trằn trọc không sao ngủ được. Trong đầu tôi cứ lởn vởn mãi hình ảnh Tuấn phải quỳ lạy van xin chủ nợ, rồi bị ép viết giấy bán nhà, hay thậm chí là đẩy bố mẹ tôi ra đường, mất đi căn nhà để ở.

Càng nghĩ tôi càng thấy sợ hãi. Căn nhà của bố mẹ tôi vẫn còn đứng tên sổ đỏ, nhưng nếu Tuấn khóc lóc van xin hay thậm chí là ép buộc, thì bố mẹ tôi, với tình thương con vô bờ bến, chắc chắn cũng sẽ đồng ý bán nhà để trả nợ cho đứa con trai duy nhất ấy.

Sáng hôm sau, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ gọi điện hỏi han tình hình công việc của Tuấn. Đầu dây bên kia, giọng nó rầu rĩ hẳn đi, bảo rằng khả năng vỡ nợ rất cao, và có lẽ phải bán nhà... Nghe đến đâu là tôi chết lặng đến đó. Hóa ra, em trai tôi đã tính đến chuyện bán đi căn nhà của bố mẹ rồi.

Tôi lập tức gọi điện về cho mẹ, hỏi han loanh quanh một hồi rồi khẽ gợi ý: "Mẹ nhớ giữ kỹ sổ đỏ nhé, chứ giờ bọn lừa đảo nhiều lắm đó mẹ". Mẹ tôi nghe xong thì cười xòa: "Con cứ yên tâm, thằng Tuấn nó đang giữ giúp mẹ rồi, nó va chạm xã hội nhiều, không sợ bị lừa đâu con ạ". Tôi như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vào đầu. Không ngờ mẹ tôi đã bị Tuấn qua mặt, giờ sổ đỏ đã nằm trong tay nó thì nó cắm lúc nào chẳng được!

Tôi vội vàng bàn với chồng, phải tìm mọi cách để lấy lại sổ đỏ càng sớm càng tốt, trước khi mọi chuyện đi quá xa. Nhưng rồi vợ chồng tôi cứ ngồi suy tính mãi, mà chẳng biết phải nói với bố mẹ thế nào để ông bà không bị sốc quá mức. Thật sự, lúc này chúng tôi đang đứng trước một ngã ba đường đầy khó khăn.

Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Tham gia họp lớp sau 10 năm ra trường, câu nói của tình đầu khiến tôi sốc nặng", nội dung như sau:

Hà Nội những ngày đầu hè, cái nắng hanh hao chẳng buồn xuyên qua lớp kính cửa sổ văn phòng. Bỗng dưng, tiếng chuông tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên bàn. Mở vội, là dòng thông báo từ group chat lớp 12 thân thương: "Alo alo, cuối tuần này mình họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường nhé cả nhà!". Mười năm ư? Con số tròn trĩnh ấy khẽ khàng chạm vào tâm trí, gợi lên một nỗi xao xuyến khó tả. Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài để những cô cậu học trò tinh nghịch trong tà áo dài trắng ngày ấy chính thức khép lại trang nhật ký tuổi học trò, nói lời tạm biệt với những kỷ niệm trong veo nhất của thanh xuân.

Trong lòng tôi lúc này, một mớ cảm xúc ngổn ngang chen chúc. Có chút háo hức được gặp lại bạn bè, chút tò mò về cuộc sống hiện tại của mỗi người, nhưng ẩn sâu đâu đó là một nỗi lo âu mơ hồ, không tên. Mười năm đã trôi qua, tôi giờ đã là một phụ nữ 28 tuổi, với một công việc ổn định trong lĩnh vực truyền thông, và một mối tình đủ êm đềm để gọi là bình yên. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi đi, phẳng lặng như mặt hồ thu trong cái guồng quay mà người ta vẫn thường gọi bằng hai từ "trưởng thành". Tôi tự hỏi, những người bạn năm xưa giờ mỗi người một ngả, liệu có còn nhận ra nhau giữa dòng đời vội vã này không?

Và giữa những dòng suy nghĩ miên man ấy, một cái tên bất chợt lóe lên, khẽ khàng chạm vào trái tim khiến nó lỡ đi một nhịp: Hải. Cậu ấy, mối tình đầu ngây ngô của tôi, chàng trai với nụ cười tỏa nắng tựa như vệt nắng ban mai và giọng nói ấm áp đã từng chiếm trọn trái tim của cô bé 17 tuổi ngày ấy. Một mối tình học trò trong sáng như sương mai, chỉ dám trao nhau những ánh mắt ngại ngùng, những lần chuyền tay nhau cuốn sổ chép nhạc vội vã, hay những cái chạm tay khẽ khàng đỏ mặt trong giờ thể dục. Chúng tôi chưa từng một lần dám ngỏ lời yêu, để rồi mùa hè năm ấy, khi cánh cổng trường cấp ba khép lại, mỗi đứa một phương trời đại học, mối tình không tên ấy cũng lặng lẽ tan vào hư vô.

Buổi họp lớp được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Không khí ban đầu có lẽ vì lâu ngày gặp lại mà có chút ngượng ngùng, nhưng rồi những cái ôm thật chặt, những tiếng cười giòn tan đã nhanh chóng phá tan mọi khoảng cách. Ai cũng đã thay đổi nhiều. Những cô bạn điệu đà ngày xưa giờ đã là những người mẹ đảm đang của hai, ba đứa trẻ. Những cậu bạn nghịch ngợm giờ đã trở thành những người đàn ông chững chạc, bàn luận sôi nổi về công việc, về những dự định xây nhà, mua xe. Tôi vui vẻ hòa mình vào những câu chuyện, kể về cuộc sống của mình, lắng nghe những hành trình riêng biệt của từng người bạn.

Rồi Hải đến. Cậu ấy bước vào, dáng người cao gầy vẫn vậy, nụ cười hiền hòa năm xưa vẫn còn đó, chỉ là dường như đã có thêm chút phong trần, chút sương gió của một người đàn ông đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống. Ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau. Cậu ấy khẽ mỉm cười, một nụ cười quen thuộc đến nao lòng. Cậu tiến về phía tôi, bước chân nhẹ nhàng như chưa từng có mười năm xa cách.

Chúng tôi bắt đầu những câu chuyện phiếm, đủ thứ trên đời. Từ công việc hiện tại, đến những dự định tương lai, rồi cả những người bạn chung mà cả hai đều nhớ. Hải giờ là một kiến trúc sư, công việc đưa cậu đi đến nhiều vùng đất khác nhau. Cậu say sưa kể về những công trình mà cậu ấp ủ bao tâm huyết, về những miền đất lạ mà cậu đã đặt chân đến. Ánh mắt cậu ánh lên một niềm đam mê rực rỡ, một ngọn lửa nhiệt huyết khác hẳn với sự bình ổn có phần tẻ nhạt trong đôi mắt tôi mỗi khi nhắc đến những bản báo cáo và kế hoạch truyền thông lặp đi lặp lại hàng ngày.

Khi bữa tiệc đã dần tàn, chúng tôi tình cờ đứng cạnh nhau ở ban công của nhà hàng, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ hối hả của thành phố về đêm. Sau một khoảng im lặng dường như kéo dài vô tận, Hải đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó tả:

"Này, tớ hỏi thật cậu một chuyện nhé..."

Tôi khẽ gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một chút hồi hộp khó lý giải.

"Ngày xưa tớ nhớ cậu là một người rất mạnh mẽ và cá tính, chẳng sợ trời chẳng sợ đất là gì. Vậy mà sao bây giờ... trông cậu lại có vẻ mệt mỏi và an phận đến thế?"

Câu nói của Hải như một nhát búa vô hình giáng mạnh vào tâm trí tôi. Sốc. Tôi thực sự bị sốc nặng. Tai tôi dường như ù đi, cổ họng nghẹn đắng không thể thốt nên lời. Đó không phải là một lời hỏi thăm xã giao, càng không phải một lời tiếc nuối vu vơ về những chuyện đã qua. Đó là một nhận xét thẳng thắn, trần trụi, một sự thật mà chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ dám đối diện một cách nghiêm túc.

Mạnh mẽ và cá tính ư? Phải rồi, tôi của mười năm về trước là một cô bé dám đứng lên tranh luận với thầy cô để bảo vệ ý kiến của mình, dám một mình bắt xe buýt đến một nơi xa lạ chỉ vì một chút tò mò tuổi trẻ, dám viết ra những câu chuyện đầy ắp mộng mơ và hoài bão. Còn tôi bây giờ thì sao? Tôi hài lòng với một mức lương ổn định, ngại thay đổi chỉ vì sợ những rủi ro mơ hồ, những đam mê thuở nào đã bị tôi cẩn thận gấp lại và cất vào một góc ký ức phủ đầy bụi thời gian. Vòng xoáy cơm áo gạo tiền, những mối quan hệ xã giao hời hợt đã bào mòn tôi từ lúc nào chẳng hay. Tôi đã tự nguyện nhốt mình trong một chiếc lồng an toàn do chính mình tự tay tạo ra.

Tôi không trả lời Hải, chỉ khẽ gượng một nụ cười nhạt nhòa rồi vội vàng kiếm cớ ra về sớm. Trên con đường lái xe trở về nhà, ánh đèn đường thành phố bỗng dưng nhòe đi trước mắt. Câu nói của cậu ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi, không ngừng day dứt. Người ta thường sợ hãi khi gặp lại người yêu cũ, sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ thành công như người ta mong đợi. Nhưng cú sốc lớn nhất của tôi đêm nay lại đến từ việc nhận ra mình đã đánh mất đi chính bản thân mình, qua lời nhận xét tưởng chừng vô tình của người đã từng hiểu tôi hơn ai hết.

Đêm đó, tôi đã khóc. Không phải vì tiếc nuối một mối tình đã qua, mà là vì thương xót cho cô gái 17 tuổi đầy nhiệt huyết vẫn còn đâu đó ẩn sâu bên trong tôi, nhưng đã bị tôi bỏ quên quá lâu. Buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường, cứ ngỡ chỉ là một dịp để chúng tôi ôn lại những kỷ niệm đẹp của một thời đã xa, lại vô tình trở thành một cột mốc quan trọng, buộc tôi phải dừng lại, nhìn nhận và chất vấn chính cuộc đời mình. Câu nói của Hải, dù có phần phũ phàng, nhưng có lẽ lại là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được sau một thập kỷ trưởng thành. Nó như một tiếng chuông khẽ khàng đánh thức tôi, buộc tôi phải tự hỏi lòng mình một câu hỏi mà bấy lâu nay tôi đã cố tình trốn tránh: Mình có đang thực sự sống cuộc đời mà mình hằng mong muốn?

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/trong-bua-tiec-tan-gia-o-nha-toi-em-trai-khoe-luong-thang-ca-tram-trieu-bo-me-toi-mung-ro-ma-dau-biet-sam-set-o-ngay-tren-dau-209250712175510838.htm

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/tham-gia-hop-lop-sau-10-nam-ra-truong-cau-noi-cua-tinh-au-khien-toi-soc-nang-a552202.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!