Anh hủy hôn trước ngày cưới, 3 năm sau trở lại xin tôi một bữa cơm nhưng thứ anh để trên bàn ăn khiến cả nhà tôi chết lặng
"Anh chỉ xin một bữa cơm, rồi anh đi", anh nói như người lạ.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Anh hủy hôn trước ngày cưới, 3 năm sau trở lại xin tôi một bữa cơm nhưng thứ anh để trên bàn ăn khiến cả nhà tôi chết lặng", nội dung như sau:
Ngày ấy, khi anh bất ngờ bỏ đi kèm lời xin lỗi cụt lủn, ai cũng quay lưng gọi anh là kẻ tồi tệ. Riêng tôi, chỉ biết sụp đổ, điên tiết đến nỗi phải cỡ từng chiếc móng tay, như thể muốn xé toạc mọi thứ. Đám cưới cứ thế tan tành chỉ vỏn vẹn ba ngày trước khi diễn ra. Mẹ tôi thì tủi hổ, chẳng dám ló mặt ra khỏi nhà, còn bố tôi thì giận anh đến độ thề rằng nếu có gặp lại, sẽ "đánh cho bỏ cái thói khinh người".
Cũng phải, tôi từng hận anh nhiều lắm. Hận vì anh chẳng cho tôi một lời giải thích tử tế, một lời chia tay đàng hoàng, chỉ để lại mảnh giấy viết vội: "Anh xin lỗi, nhưng anh không thể cưới em". Bốn năm gắn bó, đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ và những dòng nước mắt tủi hờn. Anh cứ thế biến mất, không một dấu vết. Tôi quyết định dọn ra ở riêng, thay đổi công việc, thậm chí đổi cả số điện thoại, mong muốn chôn vùi tất cả.
Thế mà, ba năm sau, anh lại xuất hiện. Một buổi chiều tháng Mười se lạnh, tiếng chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa, gương mặt ấy, gương mặt quen thuộc đến nao lòng, hiện ra trước mắt tôi.
"Anh chỉ xin một bữa cơm, rồi anh đi", anh nói, giọng xa lạ như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
Tôi đứng đó, không gật, không lắc, chỉ lặng lẽ nép sang một bên. Ba năm qua đã tôi luyện tôi thành một người phụ nữ chai sạn, bình thản đến lạ lùng, không còn là cô gái trẻ con dễ dàng gào khóc hay trách móc. Tôi vào bếp, nấu một bữa cơm giản dị, như thể giữa chúng tôi chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra.
Mẹ tôi vừa bước vào, thấy anh thì chết lặng. Nhưng có lẽ thấy tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bà cũng nén lại. Suốt bữa ăn, không một ai đả động đến chuyện cũ. Anh ăn rất ít, còn tôi thì lặng lẽ gắp thức ăn, tròn vai của một chủ nhà.
Bữa cơm kết thúc, anh rút từ trong túi ra một tập giấy, đặt lên bàn:
"Căn hộ này, từ giờ đứng tên em. Đây là giấy tờ chuyển nhượng. Anh không lấy lại gì cả".
Mẹ tôi vừa định lên tiếng thì anh đã vội tiếp lời:
"Thật ra, sau khi hủy cưới, anh không biến mất. Anh chỉ lùi lại thôi. Căn hộ em đang thuê, là anh đã mua lại rồi đứng tên chủ mới để em không nghi ngờ. Mỗi tháng em chuyển tiền thuê nhà, anh giữ lại hết, không hề đụng tới một đồng nào. Bây giờ, anh trả lại em cả sổ tiết kiệm lẫn căn nhà này".
Tôi chết lặng. Bố mẹ tôi cũng không nói được lời nào. Anh đứng dậy, cúi đầu thật thấp: "Cháu xin lỗi. Năm đó, cháu phát hiện mình mang gen bệnh di truyền loại có thể ảnh hưởng tới con cái. Cháu hoảng loạn, không biết phải làm gì nên mới hủy cưới. Cháu xin lỗi mọi người rất nhiều. Cháu đã làm tổn thương T.".
Tôi bấu chặt lòng bàn tay, từng lời anh nói như những mũi kim sắc nhọn găm vào tim. Hóa ra suốt ba năm ròng, tôi đã hận một người âm thầm yêu tôi theo cái cách mà tôi chẳng bao giờ có thể ngờ tới.
Anh đi ngay sau đó. Mẹ tôi đứng lặng hồi lâu rồi mới khẽ nói: "Có lẽ mẹ đã sai khi chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc. Có những người chọn cách yêu mà người khác chẳng thể nào hiểu được".
Tôi vẫn sống trong căn hộ ấy. Mỗi sáng, tôi lại quét sân, tưới cây. Tôi biết ơn anh và càng hiểu rõ hơn: có những yêu thương, dù không ở bên, vẫn âm thầm tồn tại như ánh đèn ngoài ngõ kia, không sáng rực rỡ nhưng luôn ở đó, để ta khỏi lạc đường.
Tôi đã nhắn tin cho anh sau ba cuộc gọi không được hồi đáp, và tôi lại tự hỏi: Nếu ngày đó anh nói rõ, liệu câu chuyện của chúng tôi có khác đi không?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Trong bữa tiệc tân gia ở nhà tôi, em trai khoe lương tháng cả trăm triệu, bố mẹ tôi mừng rỡ mà đâu biết "sấm sét" ở ngay trên đầu", nội dung như sau:
Gió hiu hiu thổi qua khung cửa sổ căn nhà 3 tầng vừa mới xây xong của vợ chồng tôi. Thật ra, ngôi nhà này không chỉ là một công trình kiến trúc, mà nó là cả một giấc mơ lớn mà chúng tôi ấp ủ bấy lâu nay. Vì thế, khi bắt tay vào xây dựng, chúng tôi đã cố gắng hết sức để mọi thứ phải thật hoành tráng và vững chãi. Ai ngờ, mọi thứ lại vượt quá tầm kiểm soát, chi phí xây dựng đội lên quá nhiều, khiến vợ chồng tôi phải đi vay mượn bên ngoài một khoản không nhỏ. Giờ đây, mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến, chúng tôi phải gồng mình gánh vác những khoản nợ chồng chất.
Tháng trước, khi tổ chức tiệc tân gia, Tuấn, đứa em trai ruột của tôi, bỗng dưng khoe khoang rằng lương tháng của nó giờ đã gần trăm triệu đồng. Mẹ tôi nghe thế thì mừng ra mặt, hãnh diện khoe với cả họ hàng, làng xóm, cứ như thể Tuấn là niềm tự hào duy nhất của dòng họ này vậy.
Nghe Tuấn khoe, tối đó tôi mới bàn với chồng, tính chuyện qua nói chuyện với nó, vay tạm một ít để giảm bớt gánh nặng lãi suất ngân hàng. Chồng tôi ban đầu còn lưỡng lự, nhưng rồi cũng xuôi theo ý tôi. Chiều hôm sau, anh ấy đi sang nhà bố mẹ, đến tận hơn 10 giờ đêm mới về. Mặt mày anh ấy cứ lặng thinh, tôi hỏi gì cũng chỉ lắc đầu. Mãi đến khi lên giường đi ngủ, anh ấy mới thở dài thườn thượt, quay sang tôi thì thầm: "Thằng Tuấn nó có giàu có gì đâu em ơi, nó đang nợ gần 3 tỷ đấy". Tôi nghe mà lặng cả người, cứ hỏi đi hỏi lại xem anh ấy có nói đùa không. Chồng tôi lúc này mặt mày tái mét: "Hôm nay nó mới tiết lộ cho anh biết là nó đang nợ ngập đầu, bị chủ nợ dí riết quá nên mới phải bốc phét lương trăm triệu để tăng thêm độ uy tín, trấn an mấy ông chủ nợ đó. Chứ thật ra nó còn vay cả tín dụng đen, đáo hạn xoay vòng liên tục, giờ chỉ còn cách bán nhà để trả nợ thôi".
Tôi choáng váng thực sự. Vậy là bấy lâu nay, những lần nó mời mẹ đi ăn nhà hàng sang trọng, biếu bố tiền thuốc bổ, hay mua quần áo đẹp cho các cháu... tất cả đều là tiền vay nợ cả ư? Tôi không dám tin vào tai mình nữa, cả đêm đó tôi trằn trọc không sao ngủ được. Trong đầu tôi cứ lởn vởn mãi hình ảnh Tuấn phải quỳ lạy van xin chủ nợ, rồi bị ép viết giấy bán nhà, hay thậm chí là đẩy bố mẹ tôi ra đường, mất đi căn nhà để ở.
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ hãi. Căn nhà của bố mẹ tôi vẫn còn đứng tên sổ đỏ, nhưng nếu Tuấn khóc lóc van xin hay thậm chí là ép buộc, thì bố mẹ tôi, với tình thương con vô bờ bến, chắc chắn cũng sẽ đồng ý bán nhà để trả nợ cho đứa con trai duy nhất ấy.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ gọi điện hỏi han tình hình công việc của Tuấn. Đầu dây bên kia, giọng nó rầu rĩ hẳn đi, bảo rằng khả năng vỡ nợ rất cao, và có lẽ phải bán nhà... Nghe đến đâu là tôi chết lặng đến đó. Hóa ra, em trai tôi đã tính đến chuyện bán đi căn nhà của bố mẹ rồi.
Tôi lập tức gọi điện về cho mẹ, hỏi han loanh quanh một hồi rồi khẽ gợi ý: "Mẹ nhớ giữ kỹ sổ đỏ nhé, chứ giờ bọn lừa đảo nhiều lắm đó mẹ". Mẹ tôi nghe xong thì cười xòa: "Con cứ yên tâm, thằng Tuấn nó đang giữ giúp mẹ rồi, nó va chạm xã hội nhiều, không sợ bị lừa đâu con ạ". Tôi như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vào đầu. Không ngờ mẹ tôi đã bị Tuấn qua mặt, giờ sổ đỏ đã nằm trong tay nó thì nó cắm lúc nào chẳng được!
Tôi vội vàng bàn với chồng, phải tìm mọi cách để lấy lại sổ đỏ càng sớm càng tốt, trước khi mọi chuyện đi quá xa. Nhưng rồi vợ chồng tôi cứ ngồi suy tính mãi, mà chẳng biết phải nói với bố mẹ thế nào để ông bà không bị sốc quá mức. Thật sự, lúc này chúng tôi đang đứng trước một ngã ba đường đầy khó khăn.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/anh-huy-hon-truoc-ngay-cuoi-3-nam-sau-tro-lai-xin-toi-mot-bua-com-nhung-thu-anh-de-tren-ban-an-khien-ca-nha-toi-chet-lang-209250712155927629.htm
https://thanhnienviet.vn/trong-bua-tiec-tan-gia-o-nha-toi-em-trai-khoe-luong-thang-ca-tram-trieu-bo-me-toi-mung-ro-ma-dau-biet-sam-set-o-ngay-tren-dau-209250712175510838.htm