Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn
Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn", nội dung như sau:
Chuyện của mẹ tôi
Tôi là đứa út trong nhà, có hai ông anh trai lớn hơn nhiều. Mẹ ruột mất sớm quá, khi tôi còn chưa kịp bập bẹ tiếng "mẹ" thì bà đã đi xa rồi. Ba năm sau, bố tôi đi bước nữa, cưới dì Châm về.
Dì Châm hiền lành, ít nói, cứ lẳng lặng mà chăm sóc tôi từ bé tí. Tôi còn nhớ mãi cái cảnh dì ngồi đút từng thìa cháo cho đứa bé gầy nhom mới hơn ba tuổi mà nhìn như chưa đầy ba là tôi. Rồi dì dắt tôi đi học, chiều chiều lại đứng đợi ở cổng trường, một bóng hình quen thuộc như thể không thể thiếu được. Ngày tôi vào lớp một, dì vui mừng hân hoan như chính dì sinh ra tôi vậy. Trong tâm trí tôi, dì không phải người dưng nước lã, mà chính là "mẹ" tôi theo một cách rất riêng. Chỉ có điều, hai ông anh trai tôi thì chẳng bao giờ nghĩ vậy.
Hai anh tôi, lúc dì Châm về nhà, đứa mười tuổi, đứa mười ba, đủ lớn để hiểu chuyện nên sinh ra ghét dì. Các anh cứ thì thầm với nhau: "Dì ghẻ thì làm sao mà tốt thật được". Họ còn xúi tôi phải chống đối, phải cãi lời dì. Anh cả tôi còn bảo: "Mày ngu lắm, bà ta chỉ giả vờ chăm lo cho mày để lấy lòng bố mình thôi. Bà ta là mẹ kế, là dì ghẻ đấy". Mấy ông anh cứ thế nhồi vào đầu tôi bao nhiêu thứ, nào là phải đề phòng, phải khôn ngoan, đừng để bị lừa.
Có những lúc tôi thực sự hoang mang, rồi cũng làm theo lời các anh, cãi lại dì, thậm chí còn nghịch ngợm cắt cả quần áo của dì nữa. Nhưng rồi, khi nhìn thấy dì lầm lũi khóc một mình trong phòng, tôi lại không kìm được nước mắt mà khóc theo. Càng lớn, tôi càng nhận ra một điều giản dị: không chung máu mủ nhưng dì đối xử với tôi còn tốt hơn cả máu mủ. Vậy thì tại sao tôi phải chống đối dì? Thế là tôi mặc kệ hai ông anh, tôi đối xử với dì tốt hơn hẳn, thậm chí còn gọi dì là "mẹ Châm".
Tôi cũng từng thấy bố ôm dì vỗ về, bảo dì cố nhịn hai anh tôi vì chúng mất mẹ sớm nên tính cách mới vậy. Dì chỉ vừa khóc vừa gật đầu, hiền lành lắm, chưa bao giờ trách mắng hay đánh hai anh tôi dù họ có nói năng hỗn hào đến mấy. Có lẽ vì vậy mà dì càng bị các anh tôi bắt nạt.
Biến cố ập đến
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến khi hai anh tôi lập gia đình, ra riêng, căn nhà chỉ còn lại bố, dì và tôi.
Hồi đầu năm, bố tôi bị bệnh nặng. Không hiểu dì chăm sóc kiểu gì mà bố tôi thường xuyên khó chịu, hay to tiếng với dì lắm. Thậm chí có lần, hai anh tôi đưa vợ con về chơi, bố còn đuổi thẳng dì ra khỏi nhà trước mặt mọi người. Dì uất ức lắm nhưng vẫn ở lại, chờ bố tôi nguôi giận.
Tháng trước, bố tôi bất ngờ gọi tất cả anh em tôi về họp gia đình. Tôi là người về muộn nhất vì có cuộc họp đột xuất. Về đến nhà, không khí đã căng như dây đàn, dì thì đang lúi húi xếp đồ vào vali. Bố tôi nói một cách lạnh tanh: "Tôi và bà từ giờ không còn quan hệ gì nữa. Bà đi đi cho khuất mắt tôi, đừng khiến tôi bực dọc thêm nữa".
Tôi hoảng hốt, cố gắng gặng hỏi nhưng ông không giải thích. Dì vẫn vậy, im lặng chịu đựng. Dì chỉ nhìn tôi, mỉm cười buồn bã: "Con đừng nói gì, dì đi cũng được". Cái dáng người gầy gò kéo vali ra khỏi cổng cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi định chạy theo nhưng bị bố quát dằn mặt.
Nửa tháng sau, bố tôi qua đời. Đám tang diễn ra nhanh chóng, dì Châm vẫn về phụ trách tang lễ như một người vợ góa. Sau đó, dì lại rời đi, các anh tôi cũng chẳng ai giữ lại. Thậm chí, các anh còn cho rằng bố cố tình đuổi dì đi vì ông biết mình không sống được bao lâu nữa, ông sợ dì Châm sẽ tranh giành tài sản với ba anh em chúng tôi.
Sự thật đau lòng
Sau 49 ngày của bố, ba anh em chúng tôi quyết định họp mặt để chia tài sản. Bố để lại cho chúng tôi một mảnh đất, một ngôi nhà ba tầng cùng hai sào đất nông nghiệp. Cứ thế phân chia xong, ai có phần thì người đó nhận.
Mọi việc tưởng chừng đã ổn thỏa thì hôm vừa rồi tôi gặp lại bác luật sư, bạn thân của bố tôi. Sau một hồi trò chuyện, bác mới tiết lộ cho tôi một sự thật chấn động: bố tôi từng đến gặp bác để làm thủ tục mua một căn nhà đứng tên mình dì Châm. Giấy tờ bố tôi đều ký tên từ chối tài sản. Ngôi nhà hoàn toàn thuộc về dì ấy. Việc này vừa hoàn thành cách đây bốn tháng, tức là một tháng trước khi bố tôi đuổi dì Châm đi.
Tôi ngồi lặng người rất lâu. Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu sắc đến vậy. Hóa ra không phải ông sợ dì tranh giành tài sản với chúng tôi, mà ngược lại, ông sợ chính chúng tôi sẽ làm tổn thương người phụ nữ đã âm thầm thay ông chăm sóc chúng tôi suốt bao nhiêu năm qua.
Tôi tìm đến dì. Căn nhà mới dì ở nhỏ thôi, nhưng sạch sẽ và có ánh nắng tràn ngập sân. Dì mở cửa, vẫn nụ cười dịu dàng cũ, vẫn dáng người mảnh khảnh quen thuộc. Sau cuộc nói chuyện với dì, tôi càng hiểu rằng bố tôi suy nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng đắn, bởi vì nếu hai anh tôi biết chuyện này, chắc chắn dì sẽ không thể yên thân được.
Báo Dân trí có bài viết: "Hai yêu cầu bất ngờ của bố tôi khiến nhà trai xấu hổ muốn hủy hôn", nội dung như sau:
Chuyện tình tan vỡ vì "thử thách" của bố
Tôi và Tùng quen nhau trong một nhóm thiện nguyện. Anh ấy trầm tính, ít nói nhưng lại vô cùng tận tâm và ân cần. Trong mắt tôi, Tùng là mẫu đàn ông biết vun vén cho cuộc sống và biết quan tâm đến người khác. Anh ấy làm thợ tự do, công việc không ổn định, nhưng lại rất chăm chỉ tiết kiệm và đối xử với tôi luôn nhẹ nhàng, chân thành.
Chuyện tình của chúng tôi gặp phải sự phản đối kắt liệt từ gia đình tôi ngay từ đầu. Bố mẹ tôi là những người sống rất thực tế, nguyên tắc và lo xa. Mẹ tôi từng thẳng thắn hỏi: “Con lấy người như thế rồi ai sẽ nuôi ai?”. Bố mẹ còn nói một câu khiến tôi đau nhói lòng: “Thương thì cứ thương, nhưng lấy nhau rồi ai lo cơm nước gạo tiền? Hôn nhân đâu chỉ có yêu?”.
Tôi hiểu bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi. Nhưng với tôi, hạnh phúc đơn giản là được ở bên người mình yêu. Tôi làm văn phòng, lương tháng 25 triệu đồng, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể gánh vác cuộc sống chung một thời gian, chờ Tùng ổn định hơn.
Sau một năm kiên trì thuyết phục, bố mẹ tôi cuối cùng cũng xuôi lòng đồng ý cho chúng tôi tổ chức đám hỏi. Tôi mừng như bắt được vàng, háo hức chuẩn bị mọi thứ. Tùng cũng vui mừng khôn xiết, dù tôi biết gia đình anh ấy không hề dư dả. Đám hỏi diễn ra giản dị, ấm cúng với sự góp mặt của hai bên gia đình. Tôi cứ ngỡ, mọi chuyện cuối cùng đã êm xuôi.
Thế nhưng, đến phút cuối cùng, bố tôi bất ngờ đứng dậy, gõ nhẹ chén rượu rồi nhìn sang phía nhà trai. Ông nói: “Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất. Để gả nó đi, tôi cần sự đảm bảo. Thứ nhất, sau cưới, hai đứa không được ở trọ hay về bên nội, mà phải dọn về sống cùng tôi cho đến khi tôi cảm thấy Tùng đủ năng lực để lo cho gia đình riêng. Thứ hai, lễ cưới sẽ do nhà gái toàn quyền tổ chức. Nhà trai chỉ cần lo tiền thách cưới theo đúng mức tôi đề ra”.
Căn phòng đang rộn ràng tiếng cười nói bỗng trầm hẳn xuống. Mặt bố Tùng sầm lại, còn mẹ anh thì quay sang thì thầm gì đó với chồng. Bên nhà trai chần chừ không nói gì. Khoảng 10 phút sau, họ nói cần về bàn bạc lại rồi đứng dậy ra về, không một lời chúc tụng, không một nụ cười.
Tùng kéo tôi ra cửa, ánh mắt thất thần. Trước khi rời đi, anh khẽ nói: “Anh xin lỗi, chắc mình phải hoãn cưới thôi. Anh không thể làm được những điều bố em yêu cầu”.
Tôi quay vào, nước mắt rơi lặng lẽ. Tôi giận bố vô cùng. Tôi biết, Tùng không thể nào đáp ứng những điều kiện ấy. Trong khi đó, mọi người trong gia đình tôi vẫn bình thản ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.
Tối đó, tôi ngồi một mình nhìn điện thoại, không thể tin được mọi thứ lại tan biến như bong bóng chỉ vì những điều kiện kia. Tôi nhắn tin cho Tùng hỏi: “Anh có muốn tiếp tục không?”. Mấy phút sau, anh trả lời: “Bố em ỷ nhà giàu nên khinh thường anh. Anh không muốn lấy vợ mà cả đời mang tiếng ăn bám nhà vợ. Anh muốn hủy hôn”.
Tôi đọc tin nhắn, tay run lên. Tôi không trách Tùng. Tôi hiểu sự tự trọng của đàn ông. Nhưng tôi cũng không thể bênh bố mình.
Tôi hỏi thẳng bố: Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao lại đẩy tôi vào thế khó xử đến thế? Bố tôi vẫn bình thản: “Bố chỉ muốn thử thách. Nếu người ta yêu con thật lòng, người ta sẽ tìm cách. Còn không thì thôi, con cũng khỏi khổ cả đời”.
Tôi không biết “thử thách” đó có ý nghĩa gì khi đổi lại là tình yêu tan vỡ. Nếu bố tôi nói trước, tôi đã tìm cách khuyên nhủ, giãi bày với Tùng và gia đình anh. Nhưng bố lại đợi đúng lúc hai họ chạm mặt rồi mới tung ra đòn quyết định.
Sau ngày đó, tôi và Tùng không còn nói chuyện với nhau nữa. Anh im lặng, còn tôi thì không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi có nên tiếp tục hy vọng hay nên buông bỏ? Tôi không trách ai nhưng cũng chẳng thể tha thứ hoàn toàn cho bất kỳ ai.
Giờ đây, tôi đứng giữa hai bên, không biết phải nghiêng về đâu. Một bên là gia đình đã nuôi dưỡng, bảo bọc tôi. Một bên là người tôi yêu, từng mơ sẽ cùng xây mái ấm.
Tôi chỉ muốn hỏi trong câu chuyện này: Rốt cuộc ai đúng - ai sai? Và tôi, tôi phải làm sao khi tình yêu của mình bị dập tắt bởi những điều kiện mà không ai trong chúng tôi đủ sức thực hiện?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/truoc-khi-qua-doi-bo-toi-duoi-me-ke-ra-khoi-nha-cu-tuong-ong-so-ba-tranh-gianh-tai-san-voi-chung-toi-ngo-dau-su-that-chan-dong-hon-209250626211259077.htm
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/hai-yeu-cau-bat-ngo-cua-bo-toi-khien-nha-trai-xau-ho-muon-huy-hon-20250624181958338.htm