Con trai cả xây nhà 10 tỷ đồng báo hiếu, mẹ vừa qua đời, anh em kiện ra tòa đòi thừa kế: Tòa phán “tài sản không thuộc về người đứng tên sổ đỏ”
Người mẹ vừa mất chưa được bao lâu, các con đã kéo nhau ra tòa tranh giành tài sản.
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Con trai cả xây nhà 10 tỷ đồng báo hiếu, mẹ vừa qua đời, anh em kiện ra tòa đòi thừa kế: Tòa phán “tài sản không thuộc về người đứng tên sổ đỏ”", nội dung như sau:
Nỗi lòng người con hiếu thảo và bản án bất ngờ
Tôi là Chu, người con cả trong một gia đình nghèo khó ở Chiết Giang, Trung Quốc. Tuổi thơ tôi gắn liền với ngôi nhà đất cũ kỹ, ẩm thấp, nơi cả nhà nương tựa qua bao năm tháng cơ cực.
Năm tôi 19 tuổi, cha tôi qua đời sau một thời gian dài chống chọi với bệnh nặng. Gia đình lâm vào cảnh trắng tay, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời quê lên Thâm Quyến làm thuê, hy vọng kiếm tiền phụ giúp mẹ và các em thơ. Những ngày đầu nơi đất khách, tôi làm công nhân trong nhà máy, tối đến lại tranh thủ bày quầy hàng rong để kiếm thêm chút thu nhập.
Số tiền kiếm được chẳng đáng là bao, nhưng tôi luôn cố gắng chắt chiu, chỉ giữ lại một phần nhỏ cho mình, còn lại đều đặn gửi về quê phụ mẹ nuôi các em ăn học. Nhờ sự tần tảo đó, các em tôi lần lượt trưởng thành, có đứa vào đại học, có đứa lập gia đình, cuộc sống dần ổn định. Còn tôi, vẫn tiếp tục bươn chải, tích góp từng đồng vốn liếng, rồi mở cửa hàng buôn bán nhỏ, dần dà gây dựng được cơ ngơi riêng.
Nhiều năm sau, khi sự nghiệp đã vững vàng, em gái tôi khuyên nên xây một căn nhà khang trang cho mẹ, để bà có nơi an dưỡng tuổi già. Không chút do dự, tôi liền về quê mua đất, thuê thợ xây. Tổng chi phí cho căn nhà này lên đến khoảng 2,9 triệu NDT (hơn 10,5 tỷ đồng theo thời giá hiện nay).
Vì công việc thường xuyên phải đi xa, lại muốn tiện cho việc quản lý hộ khẩu, tôi quyết định để quyền sử dụng đất và quyền sở hữu nhà dưới tên mẹ. Khi hoàn tất mọi giấy tờ, tôi đích thân mang giấy chứng nhận về trao tận tay mẹ. Bà xúc động đến rơi nước mắt, còn bà con lối xóm ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi tấm lòng hiếu thảo của tôi dành cho mẹ.
Thế nhưng, khi ngôi nhà vừa sửa sang xong xuôi, chuẩn bị dọn vào ở thì mẹ tôi đột ngột qua đời vì bệnh tim. Nỗi đau mất mẹ chưa kịp nguôi ngoai, tôi lại phải đối mặt với một biến cố khác: nhận được giấy triệu tập của tòa án. Nội dung thông báo cho biết hai người em trai của tôi đã khởi kiện, yêu cầu chia ngôi nhà mới xây này theo diện tài sản thừa kế hợp pháp của mẹ.
Bản án đầy bất ngờ
Bàng hoàng trước sự việc, tôi lập tức liên hệ với người em thứ hai để hỏi cho ra nhẽ. Cậu em này thẳng thừng đáp: “Nhà đứng tên mẹ, mẹ mất rồi thì là tài sản thừa kế của các con, anh không thể giữ làm của riêng”. Người em út cũng cùng quan điểm, cho rằng dù tôi bỏ tiền xây nhà thì về mặt pháp lý, ngôi nhà vẫn thuộc về mẹ khi còn sống.
Không thể chấp nhận lý lẽ đó, tôi quyết định đưa vụ việc ra tòa để làm rõ quyền sở hữu tài sản. Tại phiên xét xử, tôi trình bày toàn bộ quá trình từ việc mua đất, ký hợp đồng thi công cho đến thanh toán chi phí xây dựng. Tất cả giấy tờ từ hợp đồng mua bán, hóa đơn vật liệu, chứng từ chuyển khoản ngân hàng đều đứng tên tôi và chứng minh rõ ràng tôi là người trực tiếp chi trả.
Về phía hai người em, họ viện dẫn rằng tài sản đứng tên người đã mất được coi là di sản hợp pháp, các con đều có quyền thừa kế theo quy định của pháp luật. Hai người này khẳng định giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và đất mang tên mẹ nên phải chia đều cho tất cả anh em.
Hội đồng xét xử đã tiến hành xem xét kỹ lưỡng các tài liệu, chứng cứ và lời khai của các bên liên quan. Kết quả thẩm tra cho thấy toàn bộ các hợp đồng, hóa đơn, giấy tờ tài chính đều chứng minh tôi là người duy nhất đứng ra đầu tư xây dựng căn nhà. Từ khâu mua đất, xây dựng, sửa chữa đến hoàn thiện đều do tôi chi trả bằng tiền cá nhân.
Sau khi phân tích các chứng cứ và lập luận, tòa án nhận định: Việc ngôi nhà đứng tên mẹ trong giấy chứng nhận quyền sở hữu là do tôi muốn thuận tiện cho công việc gia đình và thể hiện lòng hiếu thảo. Đây không phải là hành vi tặng cho tài sản hay hợp pháp hóa quyền sở hữu cho mẹ.
Căn cứ vào các quy định pháp luật và chứng cứ có trong hồ sơ, hội đồng xét xử quyết định bác toàn bộ yêu cầu chia thừa kế của hai người em. Tòa công nhận quyền sở hữu hợp pháp ngôi nhà thuộc về tôi – người trực tiếp bỏ tiền xây dựng và có đủ chứng cứ tài chính chứng minh.
Sau khi bản án được tuyên, vụ việc thu hút sự chú ý lớn trong cộng đồng địa phương. Tòa án cũng khuyến nghị: Trong các giao dịch dân sự và tài sản gia đình, đặc biệt liên quan đến bất động sản có giá trị lớn, các bên nên lập hợp đồng, thỏa thuận rõ ràng về quyền sở hữu để tránh phát sinh tranh chấp phức tạp sau này.
Vụ kiện khép lại với phần thắng thuộc về người trực tiếp đầu tư tài sản. Tuy nhiên, sự việc cũng cho thấy những hệ lụy đau lòng khi tài sản trong gia đình không được thỏa thuận, ràng buộc chặt chẽ về mặt pháp lý ngay từ đầu.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mới kết hôn chưa đầy một tháng nhưng tôi đã muốn ly hôn ngay lập tức, sau khi trải qua tuần trăng mật tựa như "ác mộng"", nội dung như sau:
Chuyến trăng mật "ác mộng" và quyết định ly hôn âm thầm
Tôi và anh ấy vừa kết hôn chưa đầy một tháng. Ai trong gia đình cũng bảo tôi số hưởng, lấy được "mối nhân duyên đáng mơ ước". Anh là con trai duy nhất của một gia đình trâm anh thế phiệt ở Hà Nội, bố mẹ đều là giảng viên đại học danh tiếng. Ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã ấn tượng với vẻ điềm đạm, chững chạc của anh. Mọi thứ cứ thế mà cuốn đi như một cơn lốc. Chúng tôi chính thức quen nhau vỏn vẹn tám tháng thì cưới. Ai cũng chúc mừng tôi, nói tôi may mắn khi tìm được người chồng thành đạt, gia đình lại gia giáo.
Tôi đã tin vào điều đó, tin cho đến khi đặt chân vào tuần trăng mật định mệnh.
Chúng tôi chọn Đà Nẵng, nơi không quá xa, vừa đủ yên tĩnh để hâm nóng tình cảm. Nhưng ngay buổi tối đầu tiên ở resort, anh đã bỏ mặc tôi trong phòng gần ba tiếng đồng hồ. Khi trở về, anh nồng nặc mùi rượu, nói cười lảm nhảm, điện thoại reo liên tục mà anh không thèm nghe. Tôi nhẹ nhàng hỏi han thì anh gắt lên: "Em làm gì mà soi mói thế? Tuần trăng mật cũng không cho anh yên à?".
Câu nói đó khiến tôi giật mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một gương mặt xa lạ đến vậy, không còn vẻ dịu dàng thường thấy mà thay vào đó là sự kiểm soát đáng sợ. Anh ném chiếc áo vest xuống ghế, tặc lưỡi: "Em cứ ở đó mà tự vui đi. Anh ra ngoài một lát nữa".
Tôi đứng chết lặng. Kể từ đêm đó, ngày nào anh cũng viện cớ đi gặp bạn bè, đối tác. Tôi chỉ như một người thừa bên cạnh, chỉ xuất hiện khi cần chụp vài tấm ảnh "tình tứ" đăng Facebook để chứng minh một "kỷ niệm tuần trăng mật" không có thật.
Dần dà, tôi bắt đầu để ý đến điện thoại của anh. Những tin nhắn đặt phòng karaoke, bar, thậm chí cả ảnh chụp chung với vài cô gái lạ. Tất cả đều biến mất sau mỗi lần tôi lén xem. Tôi không một lời chất vấn, chỉ thấy lòng mình nguội lạnh dần.
Đến ngày thứ năm, tôi quyết định theo anh ra ngoài với lý do "em muốn gặp bạn anh cho biết". Anh cuống quýt, bực dọc ra mặt: "Em không thấy mệt à? Về phòng nghỉ đi. Ở đây đàn ông nói chuyện với nhau, không có chỗ cho đàn bà đâu".
Tôi vốn quen với việc mình là một người phụ nữ hiện đại, biết cách cư xử, biết nhún nhường. Nhưng khoảnh khắc đó, tôi thấy mình bị xúc phạm một cách trần trụi.
Tôi chỉ cười nhẹ: "À, thì ra đàn bà chỉ là món đồ trang trí khi anh cần".
Chúng tôi cãi nhau ngay trong thang máy khách sạn, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những vị khách nước ngoài. Anh nắm lấy tay tôi, kéo lại: "Em đừng làm ầm lên, về phòng đóng cửa suy nghĩ lại đi".
Tôi về phòng, đóng cửa lại. Đêm đó, tôi lặng lẽ lên mạng tìm hiểu thủ tục ly hôn.
Trở về Hà Nội, tôi không hé răng nửa lời với bố mẹ về chuyến trăng mật "ác mộng" của mình. Họ vui vẻ hỏi han, tôi gượng cười, trả lời bằng vài câu giả lả cho qua chuyện. Mẹ tôi vẫn vui vẻ dặn dò: "Ừ thế là tốt, con may mắn lắm mới lọt được vào gia đình gia giáo như thế nên con phải biết trân trọng, phải biết cư xử để được lòng bố mẹ chồng".
Nghe những lời đó, cổ họng tôi như nghẹn lại.
Mới tối hôm qua, tôi lại phát hiện anh nhắn tin với một cô gái lạ, nội dung hết sức mập mờ. Tôi không còn cảm giác ghen tuông nữa, chỉ lặng lẽ chụp lại những đoạn tin nhắn đó, lưu trữ riêng. Tôi không còn muốn ly dị vội vàng. Bởi tôi hiểu, nếu bây giờ tôi lên tiếng, không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi cũng sẽ phải xấu mặt với họ hàng, làng xóm. Mẹ tôi chắc chắn sẽ khóc cạn nước mắt. Bố tôi, một giáo viên cấp hai về hưu, xưa nay vẫn luôn tự hào "con gái tôi lấy được nhà danh giá".
Tôi chọn cách im lặng để chờ đợi. Tôi không hề ngốc nghếch hay yếu đuối như mọi người vẫn nghĩ. Tôi chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp để rời đi mà không ai có thể ngăn cản được nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ sống một cuộc đời cho riêng mình.
Nguồn:
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/con-trai-xay-nha-10-ty-dong-bao-hieu-me-vua-qua-doi-anh-em-kien-ra-toa-doi-thua-ke-toa-phan-tai-san-khong-thuoc-ve-nguoi-dung-ten-so-do-a545765.html
https://thanhnienviet.vn/moi-ket-hon-chua-day-mot-thang-nhung-toi-da-muon-ly-hon-ngay-lap-tuc-sau-khi-trai-qua-tuan-trang-mat-tua-nhu-ac-mong-209250617211536308.htm