Mới kết hôn chưa đầy một tháng nhưng tôi đã muốn ly hôn ngay lập tức, sau khi trải qua tuần trăng mật tựa như "ác mộng"
Tôi không ngốc, cũng không yếu đuối như mọi người nghĩ. Chỉ là tôi đang chờ một thời cơ.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mới kết hôn chưa đầy một tháng nhưng tôi đã muốn ly hôn ngay lập tức, sau khi trải qua tuần trăng mật tựa như "ác mộng"", nội dung như sau:
Chuyến trăng mật "ác mộng" và quyết định ly hôn âm thầm
Tôi và anh ấy vừa kết hôn chưa đầy một tháng. Ai trong gia đình cũng bảo tôi số hưởng, lấy được "mối nhân duyên đáng mơ ước". Anh là con trai duy nhất của một gia đình trâm anh thế phiệt ở Hà Nội, bố mẹ đều là giảng viên đại học danh tiếng. Ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã ấn tượng với vẻ điềm đạm, chững chạc của anh. Mọi thứ cứ thế mà cuốn đi như một cơn lốc. Chúng tôi chính thức quen nhau vỏn vẹn tám tháng thì cưới. Ai cũng chúc mừng tôi, nói tôi may mắn khi tìm được người chồng thành đạt, gia đình lại gia giáo.
Tôi đã tin vào điều đó, tin cho đến khi đặt chân vào tuần trăng mật định mệnh.
Chúng tôi chọn Đà Nẵng, nơi không quá xa, vừa đủ yên tĩnh để hâm nóng tình cảm. Nhưng ngay buổi tối đầu tiên ở resort, anh đã bỏ mặc tôi trong phòng gần ba tiếng đồng hồ. Khi trở về, anh nồng nặc mùi rượu, nói cười lảm nhảm, điện thoại reo liên tục mà anh không thèm nghe. Tôi nhẹ nhàng hỏi han thì anh gắt lên: "Em làm gì mà soi mói thế? Tuần trăng mật cũng không cho anh yên à?".
Câu nói đó khiến tôi giật mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một gương mặt xa lạ đến vậy, không còn vẻ dịu dàng thường thấy mà thay vào đó là sự kiểm soát đáng sợ. Anh ném chiếc áo vest xuống ghế, tặc lưỡi: "Em cứ ở đó mà tự vui đi. Anh ra ngoài một lát nữa".
Tôi đứng chết lặng. Kể từ đêm đó, ngày nào anh cũng viện cớ đi gặp bạn bè, đối tác. Tôi chỉ như một người thừa bên cạnh, chỉ xuất hiện khi cần chụp vài tấm ảnh "tình tứ" đăng Facebook để chứng minh một "kỷ niệm tuần trăng mật" không có thật.
Dần dà, tôi bắt đầu để ý đến điện thoại của anh. Những tin nhắn đặt phòng karaoke, bar, thậm chí cả ảnh chụp chung với vài cô gái lạ. Tất cả đều biến mất sau mỗi lần tôi lén xem. Tôi không một lời chất vấn, chỉ thấy lòng mình nguội lạnh dần.
Đến ngày thứ năm, tôi quyết định theo anh ra ngoài với lý do "em muốn gặp bạn anh cho biết". Anh cuống quýt, bực dọc ra mặt: "Em không thấy mệt à? Về phòng nghỉ đi. Ở đây đàn ông nói chuyện với nhau, không có chỗ cho đàn bà đâu".
Tôi vốn quen với việc mình là một người phụ nữ hiện đại, biết cách cư xử, biết nhún nhường. Nhưng khoảnh khắc đó, tôi thấy mình bị xúc phạm một cách trần trụi.
Tôi chỉ cười nhẹ: "À, thì ra đàn bà chỉ là món đồ trang trí khi anh cần".
Chúng tôi cãi nhau ngay trong thang máy khách sạn, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những vị khách nước ngoài. Anh nắm lấy tay tôi, kéo lại: "Em đừng làm ầm lên, về phòng đóng cửa suy nghĩ lại đi".
Tôi về phòng, đóng cửa lại. Đêm đó, tôi lặng lẽ lên mạng tìm hiểu thủ tục ly hôn.
Trở về Hà Nội, tôi không hé răng nửa lời với bố mẹ về chuyến trăng mật "ác mộng" của mình. Họ vui vẻ hỏi han, tôi gượng cười, trả lời bằng vài câu giả lả cho qua chuyện. Mẹ tôi vẫn vui vẻ dặn dò: "Ừ thế là tốt, con may mắn lắm mới lọt được vào gia đình gia giáo như thế nên con phải biết trân trọng, phải biết cư xử để được lòng bố mẹ chồng".
Nghe những lời đó, cổ họng tôi như nghẹn lại.
Mới tối hôm qua, tôi lại phát hiện anh nhắn tin với một cô gái lạ, nội dung hết sức mập mờ. Tôi không còn cảm giác ghen tuông nữa, chỉ lặng lẽ chụp lại những đoạn tin nhắn đó, lưu trữ riêng. Tôi không còn muốn ly dị vội vàng. Bởi tôi hiểu, nếu bây giờ tôi lên tiếng, không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi cũng sẽ phải xấu mặt với họ hàng, làng xóm. Mẹ tôi chắc chắn sẽ khóc cạn nước mắt. Bố tôi, một giáo viên cấp hai về hưu, xưa nay vẫn luôn tự hào "con gái tôi lấy được nhà danh giá".
Tôi chọn cách im lặng để chờ đợi. Tôi không hề ngốc nghếch hay yếu đuối như mọi người vẫn nghĩ. Tôi chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp để rời đi mà không ai có thể ngăn cản được nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ sống một cuộc đời cho riêng mình.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Bố chồng mất, tôi lặng lẽ lau ảnh thờ thì thấy phía sau có dòng chữ khiến tôi run lẩy bẩy, không biết phải sống sao", nội dung như sau:
Bố chồng tôi qua đời vào một sáng mùa đông lạnh buốt. Ông ra đi nhẹ nhàng, không một cơn bệnh kéo dài, không một cơn đau đớn, chỉ là nhắm mắt và không bao giờ tỉnh lại nữa. Cả nhà chìm trong sự tang tóc. Chồng tôi, người đàn ông vốn rất ít khi thể hiện cảm xúc, đã ôm di ảnh của bố và bật khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc như vậy, kể từ khi chúng tôi kết hôn.
Sau khi tang lễ kết thúc, mọi người lần lượt trở về. Mẹ chồng tôi trở nên gầy guộc chỉ trong vài ngày. Bà không khóc, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên bàn thờ chồng suốt cả ngày.
Hôm đó, tôi dậy sớm hơn mọi người. Căn nhà im lìm đến kỳ lạ. Tôi vào gian thờ để dọn dẹp, sắp xếp lại ảnh thờ, lư hương, chén nước. Khi lau bức ảnh của bố chồng, tôi phát hiện ra tấm ảnh đen trắng đã được lồng khung cẩn thận có vết bẩn lớn. Tôi thắp nén hương xin phép bố để lau dọn lại rồi nhẹ nhàng tháo khung ảnh ra, thay giấy lót phía sau bị ố vàng. Khi làm vậy, tôi tình cờ nhìn thấy một dòng chữ viết tay bằng bút chì dưới góc ảnh.
"Con là con của Hùng, mong con sống tử tế và đừng oán hận mẹ."
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng khi cố gắng kết nối lại tất cả mọi chuyện, từ ánh mắt kỳ lạ của mẹ chồng khi nhìn con trai đến những lần ông lảng tránh khi ai đó hỏi về quá khứ, tôi nhận ra mình vừa phát hiện ra một bí mật bị chôn giấu suốt 30 năm qua.
Tôi âm thầm tiếp tục tìm hiểu, và không thể tin nổi rằng chồng tôi... không phải là con ruột của bố chồng.
Bố chồng mất, tôi lặng lẽ lau bức ảnh thờ, và phát hiện ra dòng chữ ấy khiến tôi không biết phải làm gì, sống như thế nào.
Tôi giữ kín chuyện đó trong lòng vài ngày, cảm giác rối bời như tơ vò. Tôi không biết có nên nói ra sự thật này hay không, không biết mình có quyền gì để mở ra bí mật này. Nhưng chính tôi cũng không thể chịu nổi khi mang trong lòng một bí mật quá lớn.
Cuối cùng, tôi quyết định nói chuyện với mẹ chồng, không phải để chất vấn, mà để hiểu thêm. Bà không hốt hoảng, cũng không phủ nhận. Bà chỉ ngồi lặng yên, mắt nhòe đi rồi khẽ nói:
"Đó là sai lầm của mẹ. Năm đó, mẹ đã nhỡ dại với một người đàn ông tồi tệ. Ông ta không nhận con, nhưng bố con lại cưu mang mẹ. Ông ấy chấp nhận làm kẻ đổ vỏ, yêu thương như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Và con trai mẹ lớn lên trong tình yêu, không thiếu thốn điều gì cả. Bây giờ, biết để làm gì hả con?"
Tôi không trả lời được.
Tôi không dám kể cho chồng. Tôi sợ sẽ phá vỡ thế giới của anh – người luôn coi bố mình là hình mẫu của sự bao dung, yêu thương và hy sinh. Tôi sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ rạn nứt và tan vỡ, điều đã được xây dựng suốt cả một cuộc đời.
Nhưng kể từ đó, tôi thấy chồng mình nhìn mẹ khác đi. Anh không còn nói chuyện với bà nhiều như trước. Có lẽ… cũng giống như tôi, anh cũng đang tự nối lại những mảnh ghép mà không ai dám xác nhận.
Chúng tôi tiếp tục sống trong im lặng. Không ai nhắc đến chuyện đó nữa. Bức ảnh thờ vẫn ở đó – phía sau dòng chữ ấy đã được tôi dán lại bằng một mảnh giấy trắng. Không phải để xóa đi sự thật, mà là để giữ lại một điều gì đó còn nguyên vẹn trong lòng những người còn lại.
Vì có những bí mật, khi bị phơi bày, không ai đau đớn hơn người vô tội.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/moi-ket-hon-chua-day-mot-thang-nhung-toi-da-muon-ly-hon-ngay-lap-tuc-sau-khi-trai-qua-tuan-trang-mat-tua-nhu-ac-mong-209250617211536308.htm
https://thanhnienviet.vn/bo-chong-mat-toi-lang-le-lau-anh-tho-thi-thay-phia-sau-co-dong-chu-khien-toi-run-lay-bay-khong-biet-phai-song-sao-209250617134420935.htm