Bà lão ở Hưng Yên 19 năm nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi: Thông tin bất ngờ về gia đình ruột của cháu bé
Cô bé Thương năm nào giờ đã là sinh viên năm cuối ngành Sư phạm. Cách đây 1 năm, những người thân của cô bé cũng đã xuất hiện.
Ngày 27/11/2024, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: "Bà lão ở Hưng Yên 19 năm nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi: Thông tin bất ngờ về gia đình ruột của cháu bé". Nội dung cụ thể như sau:
Mẹ gửi con cho bà bảo mẫu, 19 năm chưa quay lại đón
Nhiều năm qua, câu chuyện bà Đặng Thị Bình (hiện 71 tuổi, trú tại thôn Ngọc Loan, xã Tân Quang, huyện Văn Lâm, tỉnh Hưng Yên) cưu mang đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi đã khiến bao người xúc động.
Năm 2002, bà Bình rời quê lên thuê trọ ở khu vực Long Biên (Hà Nội) làm nghề trông trẻ. Hoàng Huyền Thương sinh ngày 3/9/2003. Đến tháng 1/2004 thì mẹ đưa cô bé đến nhờ bà trông giúp.
“Thời điểm đó, tôi trông một đứa trẻ từ sáng đến tối bố mẹ chúng đến đón về, thì mỗi tháng tôi được trả công 300 nghìn đồng. Riêng Thương thì tôi trông cả ngày lẫn đêm, mẹ cháu gửi tôi 1 triệu đồng/tháng. Cứ 3-4 ngày thì mẹ cháu vào thăm con một lần”, bà Bình nhớ lại.
Tháng 12/2004 là thời điểm cận Tết, bà Bình gọi cho mẹ Thương nhiều lần nhưng người phụ nữ ấy rất ít nghe máy và cũng không gửi tiền trông con. Có lúc liên lạc được, mẹ Thương nói: “Đợt này con bận, mấy nữa con về con gửi tiền cho bà”. Người bảo mẫu đồng ý nhưng rồi cũng chẳng thấy gì.
Ngày 22/2 âm lịch năm 2005, bà Bình gọi cho mẹ Thương nhiều cuộc điện thoại nhưng đều báo thuê bao. Bà lấy ngày này là ngày mẹ bỏ rơi Thương. Thời điểm đó, cô bé được 17 tháng tuổi.
Bà Bình chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa đứa trẻ tội nghiệp vào trại trẻ mồ côi, Trung tâm bảo trợ xã hội mà quyết định nuôi, chờ xem mẹ có về đón cháu hay không?
“Tôi trông cháu từ lúc 5 tháng tuổi, lúc nào nó cũng ở cạnh tôi. Thực lòng tôi có bế cháu ruột thì đến tối nó cũng đi ngủ với mẹ nó. Còn con bé này, đến tối nó vẫn ngủ với tôi, chẳng rời nửa bước. Tôi nghĩ ông trời sắp đặt một sự liên kết giữa hai bà cháu nên tôi không bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho nó đi đâu. Hơn nữa, tôi lại nghĩ nhỡ đến khi mẹ nó ở đâu về, tôi cho cháu đi rồi thì lấy đâu ra mà đền…”, bà bảo mẫu kể.
Cứ thế, bà cháu mưu sinh, nương tự nhau. Bà bảo mẫu duy trì việc trông vài đứa trẻ, lấy tiền công để nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi. Có thời gian, bà tranh thủ đi nhặt ve chai, lau nhà thuê kiếm thêm thu nhập. Biết hoàn cảnh của bà, thỉnh thoảng mọi người lại biếu thêm 1-200 nghìn đồng.
Thương may mắn được các con, người thân của bà Bình đón nhận, yêu quý như con cháu trong nhà.
“Khi Thương còn nhỏ, tôi nói với cháu: “Bà có 3 người con, bác Lan là lớn, mẹ con là thứ 2, còn dì Nhài là út. Mẹ con đi nước ngoài rồi. Khi nào mẹ con giàu thì sẽ về mua cho bà cháu mình cái nhà to để ở”. Năm con bé 5 tuổi, tôi dẫn nó đi tìm mẹ. Hai lần đi tìm đều không được, tôi mới khóc, nói là từ nay không bao giờ đi tìm mẹ nó nữa.
Đến khi về nhà, Thương bảo con gái tôi cho nó đi tắm. Trong lúc tắm, con bé kể: “Hôm nay bà lại trốn dì dẫn con đi tìm mẹ đấy. Nhưng bà khóc, bà bảo từ giờ không bao giờ đi tìm mẹ con nữa. Hay từ hôm nay, dì cho con gọi dì là mẹ nhé?”, bà Bình xúc động.
Từ hôm đó trở đi, Thương gọi vợ chồng con gái út của bà Bình là bố mẹ. Với anh em họ hàng nhà bà Bình cũng đã luôn mang tư tưởng là gia đình có thêm một nhân khẩu. Mấy anh chị em của bà đều dặn: “Cô cần gì cứ gọi điện, chúng tôi sẵn sàng giúp cô nuôi cháu”.
Trong đám giỗ có đầy đủ các thành viên trong gia đình, anh trai bà Bình tuyên bố: “Nhà mình thêm một nhân khẩu. Sau này các bác các cô khuất núi đi rồi thì tất cả các anh em phải chăm sóc cái Thương, coi cháu nó như một thành viên trong gia đình”.
Với bà Bình, đó là sự hỗ trợ, động viên về mặt tinh thần. Còn suốt 19 năm qua, bà vẫn tự nuôi được cháu, chưa cần ai giúp đỡ.
Năm 9 tuổi, Thương biết được thân phận của mình qua một bài báo. Cô bé bị sốc, bỏ ăn, khép mình không nói chuyện với ai. Mãi đến khi bà, bố mẹ nuôi và cô giáo động viên, người bà khẳng định chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai bà cháu thì cô bé mới nguôi dần.
Năm 2012, bà Bình đưa cháu gái chuyển về sống ở huyện Văn Lâm, tỉnh Hưng Yên, ở gần nhà người con gái thứ hai của bà.
33 người thân bên ngoại đến nhận cháu
19 năm trôi qua, Thương bây giờ đã trở thành một cô gái xinh xắn, đang là sinh viên năm cuối ngành Sư phạm Toán, Trường Đại học Sư phạm II ở Vĩnh Phúc. Thương học Sư phạm nên được nhà nước hỗ trợ, bà Bình đỡ vất vả.
Kể về cháu gái, người bà nhân hậu bảo trước đây bà bảo sao thì Thương nghe vậy, nhưng giờ cháu đã lớn, ra ngoài va chạm cuộc sống nên cũng phải có suy nghĩ, quan điểm riêng: “Cháu như thế nào thì tôi cũng theo vậy. Tôi cố gắng tạo điều kiện làm sao để cháu không bị mặc cảm về cái chuyện bị bỏ rơi”.
Bà Bình tiết lộ thêm, cách đây 1 năm, gia đình ruột bên ngoại đã tìm và đến nhận Thương: “Khi Thương và mẹ nó thất lạc thì gia đình nhà ngoại ở ngoài Quảng Ninh rất mong mỏi tìm được cháu. Câu chuyện của tôi đã lên nhiều báo, lên cả chương trình “Điều ước thứ 7” nhưng gia đình họ vẫn không hay biết. Mãi đến năm 2023, qua một bài báo thì họ mới biết, đi tìm hiểu và thấy đúng là cháu rồi.
Tháng 3/2023, gia đình họ gồm 33 người tìm đến nhà tôi để nhận cháu. Vậy là cháu đã tìm được nhà ngoại.
Nhà người ta lên đây trước tiên cũng nói lời cảm ơn tôi. Họ nói đã khao khát đi tìm bao năm mà không được và nhắn Thương rằng bên cạnh cháu vẫn còn nguồn cội. Từ đó đến nay con bé đã về Quảng Ninh chơi 3 lần rồi, còn mẹ của cháu thì vẫn chưa tìm thấy được".
Nhìn lại hành trình đã qua, bà lão ngoài 70 cười bảo, khi nhận nuôi Thương, bà không nghĩ chút gì về việc mình đang làm điều tốt đẹp. Bản thân bà chỉ biết lầm lũi ngày đêm làm để nuôi cháu, cứ tự làm rồi tự nhiên thành tốt đẹp.
“Nói thực lòng, tôi không mong cháu biếu mình đồng quà, tấm bánh gì cả. Đến ngày hôm nay, tôi chỉ mong cháu khỏe mạnh, ra trường có nghề nghiệp, có bạn trai rồi lập gia đình, sinh con, sống hạnh phúc thì tôi có nhắm mắt cũng là toại nguyện cuộc đời đã nuôi dưỡng cháu”, người bà rưng rưng xúc động.
Trước đó, Tạp chí SaoStar đã đăng tải bài viết với tiêu đề: "Người phụ nữ Hưng Yên cưu mang bé gái bị bỏ rơi, 20 năm sau gặt 'trái gọt''. Nội dung cụ thể như sau:
Sáng 1/8, chúng tôi nhấc điện thoại gọi cho bà Đặng Thị Bình (SN 1955, ngụ Hưng Yên) – người trông trẻ bất đắc dĩ phải nuôi con chủ suốt 20 năm qua. Chuông đổ 2-3 tiếng, bà đã bắt máy và hỏi chuyện bằng chất giọng hào sảng: "Ai gọi cho bà đó, có chuyện gì hay không?".
Lúc này, chúng tôi đặt vấn đề muốn hỏi thăm sức khoẻ cũng như cuộc sống hiện tại của 2 bà cháu. Bà bỗng cười giòn tan: "Bà á! Bà vẫn khoẻ lắm. Cuộc sống của bà vẫn vậy".
U70 đi làm giúp việc và đón trẻ trong xóm
Sau đó, người phụ nữ gần 70 tuổi cho biết bà vẫn sống trong ngôi nhà trọ tại xã Tân Quang (Văn Lâm, Hưng Yên). Hằng ngày bà đi làm giúp việc dọn dẹp cho hàng xóm với mức lương 3 triệu đồng/tháng. "Tôi chỉ làm giúp việc dọn dẹp nhà, thời gian khá linh động, lại không ở cùng chủ nên mức lương có vậy. So với thành phố thì không cao nhưng ở nhà quê vậy là ổn lắm", bà Bình nói.
Ngoài ra, bà Bình còn nhận đón 3 trẻ từ trường về nhà. Bà kể, sáng ra phụ huynh sẽ đưa con đến lớp, sau đó chiều bà đến đón chúng rồi đưa về tận nhà. Công việc không vất vả nên bà chỉ nhận 300.000 đồng/tháng/bé. Như vậy, bà sẽ có thêm 900.000 đồng góp vào thu nhập hàng tháng.
"Mỗi tháng, tôi kiếm được 4 triệu đồng. Tôi chia ra một phần để trang trải chi phí sinh hoạt; một phần cho cái Thương (đứa trẻ được bà nhận nuôi năm nào - PV) đi học và còn lại tiết kiệm phòng lúc ốm đau.
Tôi cũng dành được một khoản nho nhỏ đợi khi cháu đám cưới sẽ lên tặng làm của hồi môn. Khi đó nó về nhà chồng cũng đỡ tủi thân", người phụ nữ thành thật.
"Thương học trường đại học gì vậy bà?", khi được hỏi, bà Bình niềm nở cho biết, em đang học năm 3 trường Đại học Sư Phạm Hà Nội 2. Toàn bộ học phí 4 năm sẽ được nhà nước hỗ trợ 100% theo quy định. Còn tiền ăn và ở trọ, bà sẽ chu cấp hàng tháng.
"Tôi muốn con bé tập trung học tập nên bảo không phải đi làm thêm. Hàng tháng, tôi sẽ gửi tiền cho cháu trang trải chi phí ăn uống, ở trọ.
Con bé hiểu chuyện nên sống tiết kiệm lắm, mỗi tháng chỉ tiêu vài trăm nghìn. Nhiều lúc tôi bảo con cứ mua cái quần cái áo mới mà diện nhưng thấy vẫn mặc đồ cũ", bà Bình tâm sự.
Vừa dứt lời, bà Bình cho biết hiện Thương đang được nghỉ hè và trở về nhà sống cùng bà. Bà không yêu cầu em phải làm bất cứ việc gì nặng nhọc, chỉ cần quét dọn nhà cửa sạch sẽ, còn bà sẽ làm tất cả.
Bà bảo đó không phải là chiều chuộng mà muốn được chăm sóc Thương mỗi ngày. Bà biết em đã lớn, chỉ vài năm nữa sẽ có người yêu và lấy chồng. Khi đó, bà sẽ không được ở gần để chăm lo từng bữa cơm, giấc ngủ. Hơn cả, bà muốn bù đắp những thiệt thòi mà em đã phải chịu đựng suốt từ tấm bé.
Hơn 20 năm nuôi con của chủ nhà
Năm 2002, do cảnh nhà nghèo khó, làm ruộng không đủ tiền nuôi con ăn học, bà Bình quyết định khăn gói lên Hà Nội nhận trông trẻ thuê cho các gia đình. 2 năm sau, bà nhận trông Thương trong một căn nhà trọ. Khi đó, em mới 5 tháng tuổi.
Bà Bình nhớ lại: "Hồi đó, mẹ cái Thương giao con bé cho tôi chăm sóc hoàn toàn. Cô ấy qua đi qua đêm, có đợt đi vài ngày mới về. Tôi hỏi thì kêu đi chữa bệnh.
Tôi thấy nhà có 2 mẹ con nên đồng ý chăm sóc giúp, coi con bé như cháu ruột. Tôi tìm mọi cách để nó có sữa bú những lúc mẹ vắng nhà".
Thương hơn 1 tuổi, người mẹ cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Bà Bình vẫn nhớ như in ngày 22/2/2005 - ngày con gái bà có người vào đặt vấn đề ăn hỏi. Bà điện cho mẹ Thương để thông báo nhà có việc nên không trông được. Nhưng không thấy người phụ nữ về trông con.
Sau đó nhiều ngày, bà liên tục điện thoại mà không được. Ban đầu bà cứ nghĩ họ ốm đau, nằm viện nên cố gắng chờ đợi. Cuối cùng bà chẳng thể liên lạc được.
"Hồi đầu, tôi vẫn nuôi hy vọng sẽ tìm lại được mẹ của cái Thương. Cứ ở đâu có tin tức, tôi lại tìm đến tận nơi hỏi thăm tình hình. Nhiều người khuyên tôi nên cho nó vào trại trẻ mồ côi để bớt gánh nặng nhưng đâu có được.
Tôi vẫn nghĩ nhỡ người mẹ quay về tìm thì 2 mẹ con lại lạc mất nhau. Thế rồi bố tôi bảo, duyên phận đã đưa con bé đến với gia đình, thì cứ dang tay đón lấy", bà Bình xúc động nhớ lại.
Nhận nuôi Thương, bà Bình càng khó khăn hơn. Bà phải nhận trông thêm 2 - 3 đứa trẻ quanh xóm và làm các công việc như nhặt rác, hái thuê rau muống... để có tiền nuôi con và cháu.
Bà kể hồi đó ngày trông trẻ, tối lại địu Thương theo để nhặt rác, hái rau. Bà không có tiền mua sữa bột đành phải mua sữa đặc pha ra cho cháu uống. Cuối thánh lĩnh lương, bà mua vài vỉ sữa tươi để thay đổi.
"Tôi nói không phải kể công nhưng thực sự nhận nuôi cái Thương vất vả vô cùng. Tôi không chỉ nuôi nấng, dạy dỗ con bé mà còn lo làm giấy khai sinh, xin cho đi học. Bởi mẹ nó đâu có để lại giấy tờ gì.
Lúc sắp vào lớp 1, con bé chưa có giấy khai sinh vì không bố mẹ, lại chẳng nằm trong hộ khẩu của nhà ai nên không thể đến trường. Tôi đi gõ cửa khắp nơi, mất mấy tháng ngược xuôi cùng nhiều sự giúp đỡ mới có thể cho nó đi học", bà Bình tâm sự.
Hơn 20 năm nuôi dưỡng đứa trẻ không cùng máu mủ, bà Bình cuối cùng đã được gặt "trái ngọt" khi thấy Thương đã trưởng thành, trở thành cô sinh viên sư phạm. Đặc biệt mong ước duy nhất của bà ở tuổi 69 không phải sức khỏe hay tiền bạc mà là Thương.
"Tôi không mong ngày con bé báo hiếu hay nuôi dưỡng lại mình. Tôi chỉ mong nó tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định. Sau đó, nó cưới được người chồng tử tế rồi xây dựng tổ ấm. Có như thế, tôi mới yên lòng", bà nghẹn ngào.
Không muốn gặp lại bố mẹ ruột
Khi còn nhỏ, Thương vẫn nghĩ mình là cháu ruột của bà Bình. Đến khi biết chuyện, cú sốc lớn khiến em khóc rất nhiều ngày. Em khép kín, trầm tính và ít nói nhưng chưa bao giờ hỏi về bố mẹ ruột.
Bà Bình thương cháu, đến lớp nhờ cô giáo cho Thương vào đội múa của trường. Từ đó, em sống hòa đồng và không còn nhắc đến chuyện cũ.
"Giờ em đã biết bố mẹ ruột là ai nhưng không muốn gặp lại. Họ không tìm em sau bao năm như thế, có nghĩa cuộc sống đang rất tốt. Em không muốn vì em mà cuộc sống của họ đảo lộn.
Với em, bà và các con của bà là người thân ruột thịt. Hiện tại em có bà, có bố mẹ (Thương gọi các con của bà Bình là bố mẹ - PV), hà cớ phải thêm bố mẹ làm gì nữa”, Thương quả quyết.