Mẹ Hà Nội bật khóc khi đọc nhật ký của con gái lớp 4, câu cuối trang khiến chị và triệu cha mẹ lặng người!
Chỉ vài dòng chữ, nét bút còn vụng về, nhưng nhiều người lớn đọc xong lại cay sống mũi.
Báo Phụ nữ số có bài viết: "Mẹ Hà Nội bật khóc khi đọc nhật ký của con gái lớp 4, câu cuối trang khiến chị và triệu cha mẹ lặng người!", nội dung như sau:
Ôi các mẹ ơi, hôm nay em đọc được mấy dòng nhật ký của con gái lớp 4 mà lòng em cứ nghẹn lại, nước mắt cứ thế chảy ra. Thật sự, việc học bây giờ sao mà nặng nề với các con quá! Em đính kèm ảnh trang nhật ký của con bé đây này.
Trong cái cuốn sổ nhỏ xinh ấy, con bé viết thế này:
“Hôm nay là ngày vui nhất của tôi! Tôi đã đạt được học sinh xuất sắc và nhiều giải thưởng khác nữa. Tôi còn được cô tặng quà và chia bánh kẹo! Sau một năm học vất vả, tôi cuối cùng cũng đã được xả láng tung cánh rồi!”.
Chỉ mấy dòng chữ thôi, nét bút còn nguệch ngoạc lắm, vậy mà sao người lớn chúng mình đọc xong ai nấy cũng cay xè sống mũi. Bởi vì, giữa cái niềm vui vỡ òa của con bé, mình vẫn cảm nhận rõ mồn một: con đã trải qua một năm học đầy căng thẳng, phải gồng mình lên rất nhiều. Thành tích này, giải thưởng kia, rồi quà bánh, con bé kể ra hết, nhưng cái điều làm con vui nhất, lại chính là cái cảm giác "được xả láng tung cánh" sau bao nhiêu tháng ngày vất vả.
Cái dòng cuối cùng ấy, nó như một tiếng thở phào nhẹ nhõm – một điều mà đáng lẽ ra không nên có trong nhật ký của một đứa trẻ tiểu học, phải không các mẹ?
Khi nghỉ hè trở thành “sự giải thoát” của con trẻ
Sẽ thế nào nếu một đứa trẻ lớp 4 lại miêu tả kỳ nghỉ hè của mình bằng cái cảm giác "được xả hơi", "tung cánh" như thể vừa thoát ra khỏi một guồng quay áp lực khủng khiếp?
Câu trả lời nằm ngay trong thực tế cuộc sống của các con bây giờ đó các mẹ ạ: rất nhiều học sinh tiểu học đang phải mang trên vai một khối lượng học tập khổng lồ. Học chính khóa đã đành, lại còn thêm nào là học thêm, luyện chữ, học kỹ năng, rồi bài tập nâng cao... Tuổi thơ của các con đôi khi cứ thế trôi qua trong tiếng giục giã của bài vở, tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đến giờ học, và một lịch học kín mít từ sáng đến tối.
Có thể với người lớn chúng ta, câu "xả láng tung cánh" nghe có vẻ hài hước, vui vui, nhưng trong nhật ký của một đứa trẻ, đó là lời nói thật lòng đó các mẹ. Thật đến mức khiến mình phải giật mình thon thót. Trẻ con chúng nó đâu biết nói giảm nói tránh. Con viết ra đúng những gì con nghĩ, và con nghĩ đúng những gì con cảm thấy.
Khi kỳ nghỉ hè trở thành một "sự giải thoát" chứ không phải là niềm vui đơn thuần, đó là lúc người lớn chúng mình nên ngồi lại mà tự vấn: có phải mình đang mong con giỏi giang quá sớm không? Có phải thành tích đang lấn át cả niềm vui được học hành, khám phá của con không? Và có phải chính chúng ta – những người yêu thương con nhất – lại đang vô tình tạo áp lực cho con không?
Một năm học nữa lại kết thúc rồi. Cái điều mà con ghi nhớ có thể không phải là cô giáo dạy hay, hay bạn bè dễ thương, mà lại là cái cảm giác "cuối cùng cũng được nghỉ". Em chỉ ước gì, mùa hè tới đây, các con mình được nghỉ ngơi thực sự, được vui chơi, được ngủ nướng đã đời, được đọc những cuốn sách con thích, được chạy nhảy thỏa thích, và đúng nghĩa là được… làm trẻ con thôi.
Các mẹ nghĩ sao về điều này? Mình có đang vô tình đặt quá nhiều gánh nặng lên đôi vai bé nhỏ của con không?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Đến nhà sếp ăn cơm, tôi sững người thấy vợ cũ bước ra từ bếp và càng choáng váng hơn khi biết thân phận thật sự của cô ấy", nội dung như sau:
Suốt hai năm trời, cuộc hôn nhân của tôi cứ lặng lẽ trôi đi, không sóng gió, cũng chẳng ngọt ngào. Nó nhạt nhòa đến nỗi khi kết thúc, cả tôi và cô ấy đều cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nhìn cái cách cô ấy dứt khoát rời đi, tôi đã từng nghĩ, có lẽ mình đã sai lầm ngay từ đầu.
Vợ cũ của tôi, Mai, là một người phụ nữ dịu dàng, ít nói, sống khép kín và hướng nội. Thế giới của cô ấy gói gọn trong những trang sách, những chậu cây xanh mướt và mấy lớp học trò nhỏ tại nhà. Còn tôi, một người đàn ông luôn quay cuồng với công việc, thích giao tiếp, hướng ngoại và đầy hoài bão. Chúng tôi dần xa cách, chẳng còn tìm được tiếng nói chung.
Thú thật, tôi và Mai như người ở hai thế giới khác nhau. Nếu không vì sự vun vén của gia đình hai bên, có lẽ tôi đã không kết hôn. Bố tôi từng khuyên, chuyện yêu đương thì con tùy ý chọn, nhưng chuyện trăm năm phải tìm người có thể cùng con đi hết cuộc đời.
Nhưng lấy nhau về, tôi mới nhận ra, Mai chỉ thích một cuộc sống bình lặng, luôn muốn sinh con trong khi sự nghiệp của tôi đang trên đà phát triển. Cô ấy chẳng bao giờ chịu hiểu cho những khát vọng của tôi.
Tôi đã từng thẳng thắn nói: "Anh cần một người vợ năng động, sắc sảo, biết giao tiếp, chứ không phải một người cứ lặng lẽ thu mình trong thế giới riêng như em".
Khi nói ra những lời đó, tôi không hề cảm thấy day dứt. Tôi nghĩ mình đang "thành thật" và ly hôn là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Tôi nhanh chóng đi bước nữa chưa đầy một năm sau đó. Còn Mai, tôi không bận tâm, cũng chưa từng tìm hiểu về cuộc sống của cô ấy.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Tháng trước, sếp tôi chuyển đến một căn hộ cao cấp và mời vài nhân viên thân thiết đến dùng bữa tối. Tôi đến sớm để giúp sếp chuẩn bị. Căn hộ được thiết kế tinh tế, tối giản nhưng vẫn ấm cúng. Từng chiếc đĩa, tấm rèm cửa, tách trà đều toát lên sự kỹ lưỡng và gu thẩm mỹ của người phụ nữ trong nhà. Tôi thầm nghĩ, một người thành đạt như sếp chắc chắn sẽ không chọn một người vợ xuề xòa. Nghĩ đến người vợ hiện tại của mình, giỏi giang thật đấy, nhưng cả tháng may ra mới nấu cho tôi một bữa cơm nhà.
Khi tôi đang loay hoay tìm đồ khui rượu, một người phụ nữ bước ra từ bếp, trên tay bưng đĩa salad. Chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc buộc gọn gàng, nụ cười nhẹ nhàng khiến tôi sững sờ, không tin vào mắt mình: đó là Mai.
Cô ấy khựng lại một giây, rồi khẽ gật đầu chào tôi: "Lâu rồi không gặp anh".
Tôi cũng cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Đúng vậy, rất lâu rồi, đã bảy năm chứ chẳng ít. Tôi chưa kịp hỏi han gì thì sếp tôi, một người đàn ông thành đạt và quyết đoán, bước vào, khoác vai cô ấy và cười rạng rỡ: "Đây là vợ anh đấy. Các cậu khen căn hộ này đẹp, đồ ăn ngon đúng không? Để anh giới thiệu, vợ anh chính là người đứng sau tất cả. À, cô ấy còn đang đầu tư mấy khu homestay ở Đà Nẵng nữa đấy, rất có gu và rất 'máu' kinh doanh nhé!".
Tôi chỉ biết cười nhạt. Trong lòng như có ai đó dội một gáo nước lạnh, không phải vì ghen tuông mà là vì quá ngỡ ngàng. Người vợ cũ ù lì, nhạt nhẽo như một cục đất trong mắt tôi ngày nào, giờ lại tỏa sáng như một viên kim cương trong tay một người đàn ông khác?
Suốt bữa ăn hôm đó, Mai ít nói. Tôi không thể tin được trái đất lại tròn đến đau lòng như vậy. Cô ấy lặng lẽ rót nước, mỉm cười với mọi người, thỉnh thoảng lại nhìn sếp tôi bằng ánh mắt điềm nhiên, tự tin và dịu dàng - thứ ánh mắt mà tôi chưa bao giờ thấy khi chúng tôi còn chung sống. Ngồi đó, nhìn cô ấy, tôi nhận ra Mai không còn là người phụ nữ hiền lành đến mức mờ nhạt của ngày xưa, mà đã trở thành một người độc lập, tự chủ, biết rõ mình muốn gì và sống đúng với những điều đó.
Sếp tôi thì cứ say sưa kể chuyện, trong mỗi câu chuyện đều không quên nhắc đến "vợ anh" với vẻ đầy tự hào. Cô ấy đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức tôi cảm thấy xấu hổ.
Có một cậu nhân viên tò mò hỏi sếp bí quyết để có được một người vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy. Anh ta cười đáp: "Các cậu muốn có vợ đẹp thì phải đầu tư cho cô ấy, muốn vợ ngoan thì phải chiều vợ trước, còn muốn vợ giỏi thì phải chấp nhận đồng hành cùng vợ. Vợ chồng anh được cái luôn hỗ trợ lẫn nhau".
Lúc tiễn khách ra về, tôi lấy hết can đảm hỏi nhỏ Mai: "Em sống tốt thật đấy!".
Mai nhìn tôi, ánh mắt không hề có sự giận dữ hay tự mãn, chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Cảm ơn anh. Thật ra, em bắt đầu sống tốt... từ lúc em không còn cố gắng để vừa vặn với ai nữa".
Tôi không nói được lời nào. Chỉ nhớ lại những ngày xưa cũ, tôi đã từng chê cô ấy thiếu lửa, thiếu sức sống mà chưa bao giờ hiểu rằng: cô ấy không hề thiếu gì cả, chỉ là không cần phải ồn ào để chứng minh điều đó. Có lẽ, gã đàn ông thất bại chính là tôi.
Nguồn:
https://phunuso.baophunuthudo.vn/me-ha-noi-bat-khoc-khi-doc-nhat-ky-cua-con-gai-lop-4-cau-cuoi-trang-khien-chi-va-trieu-cha-me-lang-nguoi-193250628155336503.htm
https://thanhnienviet.vn/den-nha-sep-an-com-toi-sung-nguoi-thay-vo-cu-buoc-ra-tu-bep-va-cang-choang-vang-hon-khi-biet-than-phan-that-su-cua-co-ay-209250630171625667.htm