Tôi hết lòng chăm cháu để con gái đi công tác, con rể nói 2 câu khiến tôi tối sầm mặt
Tôi không thể tin vào tai mình. Tối hôm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, không ngủ được.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Tôi hết lòng chăm cháu để con gái đi công tác, con rể nói 2 câu khiến tôi tối sầm mặt", nội dung như sau:
Tôi năm nay đã 68 tuổi rồi, nghỉ hưu được vài năm, cứ nghĩ cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua bên mấy luống rau, cây cảnh sau nhà. Ai dè, cái sự đời nó không như tôi tính.
Nỗi lòng người mẹ già vì thương con, thương cháu
Đợt vừa rồi, con gái tôi phải đi công tác đột xuất hơn một tháng trời tận miền Trung. Nó là đứa con gái duy nhất của tôi, dù lớn đến mấy thì trong mắt tôi, nó vẫn là đứa bé bỏng cần được mẹ lo toan. Thương con, thương cháu, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế xách ba lô sang nhà nó, sẵn sàng phụ giúp chăm sóc hai đứa nhỏ: bé Na đang học lớp 1 và cu Tí mới đi mẫu giáo.
Tôi nghĩ đơn giản lắm, đã là mẹ thì con gái dù có lớn khôn, lập gia đình rồi thì vẫn cần mình. Còn cháu thì là máu mủ, ruột rà của mình, chăm chúng có gì mà phải ngại ngần chứ. Thằng Dũng, con rể tôi lúc đó cũng gật đầu lia lịa, trông nó có vẻ cảm kích lắm vì được mẹ vợ giúp đỡ. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa, chỉ biết chú tâm lo lắng mọi thứ từ bữa cơm đến giấc ngủ cho mấy đứa nhỏ.
Lời nói của con rể: Một nhát dao cứa vào lòng mẹ
Ban đầu, mọi chuyện cứ thế diễn ra êm đềm. Sáng nào tôi cũng dậy sớm, lo bữa sáng tươm tất rồi đưa đón cháu đi học. Tối đến lại lúi húi nấu nướng, giặt giũ. Cứ thế, tôi lo liệu mọi việc nhà tươm tất để con rể được yên tâm đi làm. Tôi thấy mình có ích, lòng cũng thấy an vui, nhẹ nhõm.
Thế rồi, một buổi chiều muộn, khi bé Na mang về bài kiểm tra tiếng Việt điểm kém, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Tôi còn chưa kịp hỏi han con bé xem vì sao điểm lại thấp thế, thì thằng Dũng đã cau mặt lại, trách móc con bé xơi xơi. Trong cơn nóng giận, nó buông ra một câu nói mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy bàng hoàng, chết sững:
"Mẹ đừng can thiệp. Việc dạy con là việc của con, không phải việc của mẹ."
Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Lúc đó, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nó rằng hôm trước con bé bị sốt, chắc còn mệt nên học hành không được tốt. Tôi nghĩ mình đang bênh cháu, bảo vệ con bé, nhưng có lẽ với thằng Dũng, tôi đang "xía" vào chuyện dạy dỗ con của nó. Câu nói ấy không chỉ là gạt phăng lời góp ý của tôi, mà nó như một nhát dao sắc lẹm cắt phăng sợi dây thân tình mà tôi vẫn nghĩ là bền chặt giữa mẹ vợ – con rể.
Nỗi trăn trở và bài học đắt giá
Tối hôm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đang làm quá rồi không? Có phải cái sự tận tâm, hết lòng của mình lại vô tình trở thành gánh nặng cho con rể?
Tôi định bụng sẽ giữ khoảng cách hơn, sẽ không "xen vào" nữa. Nhưng cuối tuần sau, thấy thằng Dũng chuẩn bị đưa cả hai đứa nhỏ đi công viên một mình, tôi lại không đành lòng. Nhẹ nhàng đề nghị được đi cùng để hỗ trợ, vậy mà nó gắt lên:
"Mẹ không hiểu à? Con muốn tự lo cho con của con."
Nghe xong, tôi như bị đẩy lùi về phía sau. Tim tôi đau nhói, vỡ vụn ra từng mảnh. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy mình bị từ chối một cách quyết liệt đến vậy, bởi chính người con rể mà tôi từng hết lòng chăm lo. Tôi chỉ muốn giúp thôi, chứ nào có ý giành phần hay muốn "cầm trịch" đâu. Nhưng hóa ra trong mắt con rể, sự giúp đỡ của tôi lại là sự can thiệp khó chịu.
Từ hôm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng vô cùng. Tôi và Dũng không ai nói với ai câu nào. Bọn trẻ cũng vì thế mà trở nên rụt rè, cứ nhìn người lớn bằng ánh mắt lo lắng. Tôi cảm thấy mình như một người thừa thãi, có mặt cũng không ai cần, mà vắng mặt cũng chẳng ai nhớ.
Một buổi chiều, tôi đem hết chuyện kể lể với bà hàng xóm thân quen. Bà chỉ nhẹ nhàng bảo: "Chị càng cố gắng, nó càng thấy mất quyền kiểm soát. Đàn ông hay vậy, làm gì cũng muốn là người cầm trịch. Chị lùi một bước thử xem?"
Câu nói đó khiến tôi giật mình tỉnh ngộ. Tôi đã quá quen với việc điều khiển, tổ chức, sắp đặt mọi thứ trong gia đình mình, đến mức quên mất rằng đây là mái ấm của con gái tôi, nơi tôi chỉ là người hỗ trợ, chứ không phải người quyết định.
Nút thắt được gỡ và hạnh phúc tìm lại
Hôm sau, tôi chủ động ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với con rể. Tôi nói rằng tôi xin lỗi vì đã quá nhiệt tình mà không để ý đến cảm xúc của cậu ấy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là đang giúp, chứ không hề có ý "can thiệp" hay "chiếm quyền" gì cả. Thật bất ngờ, thằng Dũng cũng nhẹ nhàng thừa nhận rằng dạo này con quá căng thẳng vì công việc và không kiểm soát được lời nói. Cuộc trò chuyện ấy, ngắn thôi, nhưng đã gỡ được cái nút thắt suốt cả tuần căng như dây đàn.
Sau đó, tôi thay đổi cách giúp đỡ. Tôi không ở lại cả ngày nữa, chỉ ghé sang vào buổi chiều, mang ít trái cây hoặc nồi canh nóng cho bọn trẻ. Tôi để thằng Dũng chủ động yêu cầu khi cần, không chen vào những lúc không được mời. Không khí gia đình dần dịu lại. Một hôm, chính Dũng là người rủ tôi cuối tuần đi cùng cả nhà ra ngoài chơi, vừa dã ngoại vừa trông cháu. Tôi hiểu, đó là cách con rể "nói lời xin lỗi" theo kiểu đàn ông.
Giờ đây, tôi không còn tham lam chuyện làm hết mọi việc nữa. Tôi học cách lui về sau, quan sát và hỗ trợ khi cần thiết. Bọn trẻ vui vẻ hơn, con gái gọi điện về cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Qua chuyện này, tôi hiểu ra một điều: làm mẹ, làm bà, không phải cứ hết lòng là đủ. Đôi khi, lùi lại một bước mới là cách giữ gìn hạnh phúc cho cả một gia đình đấy các bạn ạ.
Báo Phụ nữ số có bài viết: "Mẹ Hà Nội bật khóc khi đọc nhật ký của con gái lớp 4, câu cuối trang khiến chị và triệu cha mẹ lặng người!", nội dung như sau:
Ôi các mẹ ơi, hôm nay em đọc được mấy dòng nhật ký của con gái lớp 4 mà lòng em cứ nghẹn lại, nước mắt cứ thế chảy ra. Thật sự, việc học bây giờ sao mà nặng nề với các con quá! Em đính kèm ảnh trang nhật ký của con bé đây này.
Trong cái cuốn sổ nhỏ xinh ấy, con bé viết thế này:
“Hôm nay là ngày vui nhất của tôi! Tôi đã đạt được học sinh xuất sắc và nhiều giải thưởng khác nữa. Tôi còn được cô tặng quà và chia bánh kẹo! Sau một năm học vất vả, tôi cuối cùng cũng đã được xả láng tung cánh rồi!”.
Chỉ mấy dòng chữ thôi, nét bút còn nguệch ngoạc lắm, vậy mà sao người lớn chúng mình đọc xong ai nấy cũng cay xè sống mũi. Bởi vì, giữa cái niềm vui vỡ òa của con bé, mình vẫn cảm nhận rõ mồn một: con đã trải qua một năm học đầy căng thẳng, phải gồng mình lên rất nhiều. Thành tích này, giải thưởng kia, rồi quà bánh, con bé kể ra hết, nhưng cái điều làm con vui nhất, lại chính là cái cảm giác "được xả láng tung cánh" sau bao nhiêu tháng ngày vất vả.
Cái dòng cuối cùng ấy, nó như một tiếng thở phào nhẹ nhõm – một điều mà đáng lẽ ra không nên có trong nhật ký của một đứa trẻ tiểu học, phải không các mẹ?
Khi nghỉ hè trở thành “sự giải thoát” của con trẻ
Sẽ thế nào nếu một đứa trẻ lớp 4 lại miêu tả kỳ nghỉ hè của mình bằng cái cảm giác "được xả hơi", "tung cánh" như thể vừa thoát ra khỏi một guồng quay áp lực khủng khiếp?
Câu trả lời nằm ngay trong thực tế cuộc sống của các con bây giờ đó các mẹ ạ: rất nhiều học sinh tiểu học đang phải mang trên vai một khối lượng học tập khổng lồ. Học chính khóa đã đành, lại còn thêm nào là học thêm, luyện chữ, học kỹ năng, rồi bài tập nâng cao... Tuổi thơ của các con đôi khi cứ thế trôi qua trong tiếng giục giã của bài vở, tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đến giờ học, và một lịch học kín mít từ sáng đến tối.
Có thể với người lớn chúng ta, câu "xả láng tung cánh" nghe có vẻ hài hước, vui vui, nhưng trong nhật ký của một đứa trẻ, đó là lời nói thật lòng đó các mẹ. Thật đến mức khiến mình phải giật mình thon thót. Trẻ con chúng nó đâu biết nói giảm nói tránh. Con viết ra đúng những gì con nghĩ, và con nghĩ đúng những gì con cảm thấy.
Khi kỳ nghỉ hè trở thành một "sự giải thoát" chứ không phải là niềm vui đơn thuần, đó là lúc người lớn chúng mình nên ngồi lại mà tự vấn: có phải mình đang mong con giỏi giang quá sớm không? Có phải thành tích đang lấn át cả niềm vui được học hành, khám phá của con không? Và có phải chính chúng ta – những người yêu thương con nhất – lại đang vô tình tạo áp lực cho con không?
Một năm học nữa lại kết thúc rồi. Cái điều mà con ghi nhớ có thể không phải là cô giáo dạy hay, hay bạn bè dễ thương, mà lại là cái cảm giác "cuối cùng cũng được nghỉ". Em chỉ ước gì, mùa hè tới đây, các con mình được nghỉ ngơi thực sự, được vui chơi, được ngủ nướng đã đời, được đọc những cuốn sách con thích, được chạy nhảy thỏa thích, và đúng nghĩa là được… làm trẻ con thôi.
Các mẹ nghĩ sao về điều này? Mình có đang vô tình đặt quá nhiều gánh nặng lên đôi vai bé nhỏ của con không?
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/toi-het-long-cham-chau-de-con-gai-di-cong-tac-con-re-noi-2-cau-khien-toi-toi-sam-mat-c59a63898.html
https://phunuso.baophunuthudo.vn/me-ha-noi-bat-khoc-khi-doc-nhat-ky-cua-con-gai-lop-4-cau-cuoi-trang-khien-chi-va-trieu-cha-me-lang-nguoi-193250628155336503.htm