Mối tình chênh 17 tuổi gây bão MXH: Mẹ đơn thân lấy bạn khóa trên của con trai, sắp sinh con tuổi 40

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Chàng trai trẻ mất tận 5 năm mới theo đuổi được người phụ nữ hơn mình 17 tuổi.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mối tình chênh 17 tuổi gây bão MXH: Mẹ đơn thân lấy bạn khóa trên của con trai, sắp sinh con tuổi 40", nội dung như sau:

Tại Quảng Đông, Trung Quốc, tôi – một phụ nữ độc thân đã lâu, được mọi người ưu ái gọi là Tâm Bảo – cuối cùng cũng đã chính thức bước sang một chương mới của cuộc đời mình. Tôi vừa kết hôn với một chàng trai người Nga kém tôi tận 17 tuổi, và điều hạnh phúc hơn cả là tôi vừa công bố tin vui: tôi đang mang thai!

Điều khiến nhiều người bất ngờ nhất có lẽ là thái độ của con trai lớn của tôi. Trái với những lo ngại về việc con sẽ phản đối một người cha dượng ngoại quốc, con trai tôi không những không phản đối mà còn tỏ ra rất yêu mến chồng tôi, dù hai người không chênh lệch tuổi tác đáng kể. Trong Ngày của Mẹ vừa rồi, con đã dành cho tôi những lời chúc ngọt ngào, thậm chí còn không quên nhắc tôi phải giữ gìn sức khỏe trong thai kỳ.

Chuyện tài sản và tình yêu chân thật

Khi mọi người lướt qua các video của tôi, nhiều người không khỏi thắc mắc: "Mẹ lấy chồng trẻ như vậy thì con trai chị có lo lắng về chuyện tài sản khi mẹ có người khác không?". Nhưng hóa ra, tôi đã cam kết với con rằng sau khi con tốt nghiệp, tôi sẽ lui về hậu phương, giao toàn quyền điều hành doanh nghiệp cho con.

Tôi từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ và ly hôn nhiều năm trước. Sau khi chia tay, tôi tập trung toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp, mở một công ty tại Quảng Đông. Còn chàng trai trẻ tên De Fu, sinh năm 1996, là một du học sinh Nga đang học cao học tại Quảng Châu, đồng thời cũng là anh khóa trên của con trai tôi. Chúng tôi tình cờ gặp nhau qua bạn bè, và De Fu đã bị thu hút bởi vẻ ngoài nhỏ nhắn, dịu dàng nhưng đầy nữ tính của tôi. Anh ấy quyết tâm theo đuổi, bất chấp sự chênh lệch tuổi tác.

Hành trình tình yêu và sự ủng hộ bất ngờ

Trong suốt 5 năm kiên trì ngỏ lời và theo đuổi, cuối cùng tôi đã bị cảm động. Mặc dù trước đó chúng tôi khá tự ti vì sự khác biệt về ngoại hình: tôi cao 1,5m, khá đầy đặn, trong khi De Fu cao 1,95m, gầy gò. Anh ấy còn khéo léo kéo cả con trai tôi vào "phe mình" để thuyết phục tôi chấp nhận tình yêu này.

Ban đầu, gia đình anh bên Nga tỏ ra rất ủng hộ, trái lại mẹ nuôi của tôi, đã ngoài 80 tuổi, lại phản đối kịch liệt. Bà cho rằng chúng tôi "không xứng đôi" và e ngại tình yêu ấy sẽ không bền. Thế nhưng, trái với sự can ngăn, cả hai chúng tôi vẫn quyết định làm đám cưới và chính thức về chung một nhà. Sau đám cưới, tôi đã rút lui khỏi việc điều hành doanh nghiệp để giao cho con trai, trong khi bản thân cùng chồng trẻ tận hưởng cuộc sống vợ chồng mới, du lịch, ăn uống vui vẻ.

Mọi thứ càng trở nên ngọt ngào hơn khi chúng tôi tiết lộ tin vui: tôi đang mang thai – đứa con ở tuổi 40. Cả gia đình, đặc biệt là con trai lớn của tôi, đều mừng rỡ khôn xiết, tổ chức tiệc ăn mừng. Đặc biệt, trong Ngày của Mẹ năm nay, con trai tôi hào hứng nói: "Mẹ ơi, chuẩn bị nhé, con sắp có thêm em trai em gái rồi".

Hạnh phúc là sự cân xứng của riêng chúng tôi

Trong video của mình, tôi luôn khẳng định rằng người chồng trẻ không hề vì tiền mà yêu tôi; anh ấy mang lại cho tôi sự hỗ trợ tinh thần vô giá. De Fu cũng bày tỏ rằng dù mọi người có thể thấy chúng tôi "không hợp", nhưng anh và tôi tự thấy rất cân xứng: "Em nhỏ, tròn trịa còn anh cao gầy, chúng ta bổ trợ cho nhau".

Câu chuyện của chúng tôi là minh chứng rõ ràng: hạnh phúc ở mỗi người là một khái niệm rất cá nhân. Và đôi khi, những điều tưởng chừng "khác thường" lại chính là câu chuyện truyền cảm hứng cho những ai tin vào tình yêu không biên giới.

Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: ""Sống thế này nhục nhã quá": Đi 5.000km về quê, tới nhà thấy cảnh mẹ làm trong phòng ngủ, tôi bắt xe trở ngược lại thành phố", nội dung như sau:

Một tài khoản ẩn danh vừa trải lòng trên một hội nhóm ở Weibo, kể về câu chuyện riêng mình với hy vọng tìm được sự sẻ chia và lời khuyên từ cộng đồng mạng. Bài viết nhanh chóng nhận được rất nhiều sự quan tâm.

"Chẳng phải ai cũng may mắn còn cả bố lẫn mẹ. Nhưng có những người, dù còn cả gia đình, lại chẳng thể hiểu được cảm giác hạnh phúc trọn vẹn là gì," những dòng mở đầu đầy tâm sự của tôi đã lập tức chạm đến trái tim người đọc.

"Tôi xin phép được giấu tên để có thể thoải mái hơn khi trải lòng. Thật tình, những điều tôi sắp kể ra đây cũng chẳng mong cầu ai đó giúp đỡ, chỉ là tôi muốn tìm một chốn để trút hết nỗi lòng này thôi.

Kể sơ qua về tôi nhé, năm nay tôi 25 tuổi, không học đại học mà rời quê lên Tân Cương làm việc từ năm 20 tuổi. Mỗi năm, nếu gia đình có chuyện gì thật sự quan trọng thì tôi mới về nhà một lần. Có năm, đến Tết tôi cũng chẳng muốn về, một phần vì không có tiền, phần khác, gia đình tôi không hạnh phúc. Bố trong ký ức của tôi là một người cha, người chồng tệ bạc. Ông ấy suốt ngày chìm trong men rượu, còn hay đánh mắng mẹ con tôi. Anh trai tôi sau khi lấy vợ thì đi ở rể. Ở nhà còn có bà nội, nhưng bà cũng chẳng ưa mẹ con tôi, từng nói nuôi con gái chỉ tổ tốn cơm, sau này như bát nước hắt đi.

Nói chung, chỉ có mẹ là lý do duy nhất khiến tôi muốn về nhà. Nhưng nhà tôi nghèo quá, nên tôi đành phải chọn cách xa gia đình, đi làm kiếm tiền. Hè năm nay, vì nghe tin bà nội bị tai biến phải nằm liệt giường, mẹ tôi cũng vừa bị ngã khi đi làm đồng, với lại cũng 2 năm rồi tôi chưa về nhà nên tôi quyết định không làm thêm mà về thăm mẹ. Song, tôi không gọi điện báo trước vì muốn tạo bất ngờ cho cả nhà, với lại mẹ tôi cũng bận trăm công nghìn việc.

Tôi vượt hơn 5.000km từ Tân Cương về Quảng Đông, rồi đi thêm quãng đường vào ngôi nhà mình ở một vùng quê nghèo. Hôm đó, tôi về đến cửa nhà cũng đã khá muộn, khoảng gần 9 giờ tối. Vừa bước đến cổng, tôi đã nghe thấy tiếng bố tôi say xỉn và đang chửi rủa, lòng tôi đau thắt lại.

Bao nhiêu năm rồi mà ông ấy vẫn cứ như vậy. Để tránh mặt bố lúc đang say, tôi xách đồ đạc đi vòng ra sau, từ căn bếp chật chội đi lên là căn phòng của bà. Tôi như chết lặng khi nhìn thấy mẹ mình vừa lau nước mắt vừa vật lộn chăm bà nội đang nằm liệt giường, hết cho ăn lại chuyển qua thay tã mà chẳng có nổi một ai đỡ đần. "Mày vô tích sự, vì mày mà bà ấy đổ bệnh, tự mà chăm đi", tiếng bố tôi vẫn văng vẳng bên tai.

Tôi đau đớn vô cùng, thấy mình như đứa bất hạnh nhất trên đời này. Nhà nghèo, bố nghiện rượu, giờ bà cũng ngã bệnh. Tôi lại nghe được tiếng bố hét lớn: "Ngày mai, thằng Tuấn (anh trai) cùng vợ và con về, bà nấu món gì ngon ngon cho nó, chứ con gái bà năm nay chắc không về đâu ha. Nó gửi tiền là được, về chỉ khiến nhà thêm chật chội".

Tôi nhìn quanh nhà, đúng thật như lời ông ấy nói. Căn nhà bao năm vẫn vậy nhưng giờ càng trở nên bức bối và chật chội hơn, chẳng có nổi một chỗ ngủ cho tử tế. Đã thế, tôi chỉ toàn ngửi thấy mùi ẩm mốc, mùi của rượu…

Tôi tự hỏi mình còn lý do gì để ở lại đây nữa, thế là tôi để quà xuống đất, quay lưng đi, bước ra đầu làng thuê một phòng trọ ngủ qua đêm, sáng mai bắt chuyến xe sớm trở lại thành phố. Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó bản thân đã khóc rất nhiều.

Thật lòng mà nói, đó chẳng phải là cú sốc gì lớn, vì tôi cũng đã quá quen thuộc với gia cảnh của mình rồi. Tuy nhiên, cứ mỗi lần trở về căn nhà đó, tất cả mọi bi thương của cuộc đời tôi lại hiện lên rõ rệt hơn và tôi cũng thương mẹ mình nhiều hơn. Tôi vẫn nhớ như in bóng lưng mẹ gầy gò đi, tóc cũng đã bạc màu rất nhiều. Cứ tưởng tượng 1 năm 365 ngày và ngày nào mẹ cũng sống trong cảnh đó, điều đó khiến tôi càng đau buồn hơn. Có lẽ thứ duy nhất níu kéo mẹ tôi ở trong cuộc hôn nhân này là vì tình nghĩa chăng. Bởi, khoảng 10 năm trước, bố tôi cũng là một người đàn ông tử tế, yêu vợ thương con, song, sau biến cố vỡ nợ, ông ấy như biến thành một người khác, tồi tệ như bây giờ.

Hiện tại, khi chia sẻ những dòng này, tôi cũng đã vực dậy được tinh thần của mình. Mục tiêu bây giờ của tôi rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi muốn đi làm bất kể ngày thường hay hội hè lễ Tết, kiếm thật nhiều tiền, sau đó thuê một căn nhà trọ khang trang hơn, đón mẹ lên đây ở, thoát khỏi cái nhà đó.

Khi ngồi trên xe quay trở lại thành phố, tôi dặn lòng sẽ làm ngày làm đêm, không nghỉ ngày nào. Lương tăng ca, cộng thêm số tiền dành dụm mấy năm qua, và thời gian tôi đi làm sắp tới, chắc hẳn ngày tôi đón mẹ mình lên đây không còn xa nữa đâu.

Không thể cứ sống mãi như thế được, nhục nhã quá, mẹ tôi đã khổ lắm rồi…

Câu chuyện trên của cô gái sau khi chia sẻ lên mạng xã hội đã nhận về nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng. Nhiều người cho hay họ vô cùng đồng cảm với những tâm sự của cô gái này, bởi đã từng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Song, ai cũng khâm phục nghị lực của cô gái. Thay vì than trách số phận thì sao không dành thời gian đó, đi làm, kiếm tiền để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mỗi chúng ta đều không có quyền chọn cha mẹ cho mình, không chọn nơi mình sinh ra nhưng đều có quyền quyết định cuộc đời của mình. Vì thế, nếu bạn không may mắn có được một gia đình hạnh phúc, có điều kiện về kinh tế thì cũng không phải là lỗi của bạn, nên đừng tự trách mình. Và, người xưa cũng có câu: "Trời không tuyệt đường người", thế nên hãy cứ nỗ lực, cố gắng để có được một cuộc sống như ý.

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/moi-tinh-chenh-17-tuoi-gay-bao-mxh-me-don-than-lay-ban-khoa-tren-cua-con-trai-sap-sinh-con-tuoi-40-209250704150309951.htm

https://thanhnienviet.vn/song-the-nay-nhuc-nha-qua-di-5000km-ve-que-toi-nha-thay-canh-me-lam-trong-phong-ngu-toi-bat-xe-tro-nguoc-lai-thanh-pho-209250704091750785.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!