Con gái Đoàn Di Băng mắc hội chứng sợ trái cây, đây là hội chứng gì?

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Thời gian gần đây, Đoàn Di Băng khiến nhiều người bất ngờ khi cô chia sẻ, con gái cả tên Hana mắc phải một hội chứng lạ - hội chứng sợ trái cây.

Saostar có bài viết "Con gái Đoàn Di Băng mắc hội chứng sợ trái cây, đây là hội chứng gì?" với nội dung như sau:

Nhắc đến cái tên Đoàn Di Băng – người được mệnh danh là "nữ đại gia quận 7" – công chúng thường nghĩ đến một người phụ nữ nổi tiếng, giàu có, thường xuyên xuất hiện trên mạng xã hội với hình ảnh chỉn chu, sang trọng và cuộc sống viên mãn bên chồng con. Không chỉ được biết đến bởi cuộc sống vật chất đầy đủ, gia đình cô còn nhận được nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng nhờ vào cách nuôi dạy ba cô con gái đáng yêu và ngoan ngoãn.

Mới đây, một chia sẻ từ chính Đoàn Di Băng đã khiến cộng đồng mạng xôn xao. Cụ thể, cô tiết lộ con gái cả của mình – bé Hana – mắc một hội chứng đặc biệt, đó là “sợ trái cây”. Dù nghe có vẻ lạ lẫm và khó tin, nhưng thông tin này đã nhanh chóng lan truyền và trở thành chủ đề gây tranh cãi lớn trong cộng đồng mạng.

Theo lời kể của Đoàn Di Băng, “Hana không thể ăn bất kỳ loại trái cây nào, thậm chí chỉ cần nhìn thấy trái cây thôi cũng khiến cô bé hoảng sợ. Khi ai đó nhắc đến trái cây, Hana sẽ ‘bỏ chạy’ thật xa.” Đây là biểu hiện hoàn toàn không giống với các triệu chứng dị ứng thực phẩm thông thường. Thay vào đó, nó gần với khái niệm rối loạn tâm lý ám ảnh – nơi chỉ riêng việc nhìn thấy hoặc nghe nhắc đến trái cây cũng có thể gây phản ứng hoảng loạn ở người mắc.


Vợ chồng Đoàn Di Băng và con gái cả

Sự việc này càng đặc biệt hơn khi “các thành viên khác trong gia đình Đoàn Di Băng lại không ai mắc hội chứng này, thậm chí cả nhà đều rất thích trái cây.” Theo lời của nữ đại gia, “em gái thứ hai, Yuki, có thể một mình ăn hết gần mười hộp dâu tây.” Điều này khiến sự khác biệt trong khẩu vị và phản ứng của Hana trở nên rõ nét và đặc biệt gây chú ý. Từ cùng một môi trường sống, được nuôi dạy giống nhau, nhưng Hana lại phát triển một phản ứng hoàn toàn đối lập với phần còn lại của gia đình – và đó cũng chính là điều thôi thúc nhiều người đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của hiện tượng này.

Ngay khi thông tin được Đoàn Di Băng chia sẻ, cộng đồng mạng lập tức chia thành hai luồng ý kiến. Một bộ phận cho rằng đây chỉ là hội chứng “nhà giàu mới có”, ý nói rằng những đứa trẻ lớn lên trong điều kiện quá đủ đầy có thể dễ sinh ra những thói quen hoặc ám ảnh không cần thiết. Tuy nhiên, không ít người đã lên tiếng phản biện với những lập luận dựa trên khoa học, cho rằng hội chứng “sợ trái cây” hoàn toàn có thật và đã được ghi nhận trong y văn.

Trên thực tế, hội chứng này được biết đến với tên khoa học là Fructophobia. Đây là một loại ám ảnh đặc hiệu (specific phobia), tức là nỗi sợ mạnh mẽ và phi lý đối với một sự vật, hành vi hay tình huống cụ thể nào đó. Trong trường hợp này, đối tượng bị sợ là trái cây. Theo lý giải ngôn ngữ học, “Fructophobia” bắt nguồn từ từ Latin “fructus” – nghĩa là trái cây – kết hợp với hậu tố “-phobia” dùng để chỉ nỗi sợ.


Hana cùng mẹ

“Người mắc hội chứng này thường sợ hãi việc ăn trái cây và không thể chịu đựng được khi người khác ăn trái cây.” Một số trường hợp nghiêm trọng đến mức chỉ cần nghe mùi hoặc nhìn thấy hình ảnh trái cây cũng khiến họ cảm thấy lo lắng, buồn nôn, hoặc hoảng loạn – tương tự như những người mắc chứng sợ máu, sợ độ cao hay sợ không gian hẹp.

Hiện nay, nguyên nhân chính xác dẫn đến hội chứng Fructophobia vẫn chưa được xác định cụ thể. Tuy nhiên, giới chuyên gia đã đưa ra một số giả thuyết phổ biến:

Thứ nhất, đây có thể là biểu hiện của một loại rối loạn hành vi ăn uống. Trẻ có thể gặp ám ảnh với kết cấu, mùi vị hoặc cảm giác khi ăn trái cây. Nếu tình trạng này không được nhận diện sớm, nó có thể ảnh hưởng đến cả sự phát triển dinh dưỡng và tâm lý xã hội của trẻ trong dài hạn.

Thứ hai, yếu tố di truyền cũng được đưa ra như một nguyên nhân tiềm ẩn. “Nếu cha hoặc mẹ mắc chứng rối loạn ăn uống, con cái cũng có khả năng mắc phải.” Tuy nhiên, trong trường hợp của gia đình Đoàn Di Băng, điều này dường như không chính xác vì cả bố mẹ và các em của Hana đều không có vấn đề tương tự.

Thứ ba, trải nghiệm tiêu cực thời thơ ấu cũng là nguyên nhân dễ hiểu. Trẻ có thể từng bị ép ăn trái cây, từng bị hóc, buồn nôn, hoặc thậm chí từng thấy sâu trong trái cây – và từ đó hình thành nỗi sợ dai dẳng. Một chi tiết nhỏ trong quá khứ cũng có thể trở thành “ngòi nổ” cho những phản ứng cực đoan về sau.


Cô bé mắc hội chứng sợ trái cây

Để xử lý hội chứng này, việc hỗ trợ từ chuyên gia sức khỏe tâm thần là điều cần thiết. Các phương pháp điều trị phổ biến bao gồm liệu pháp nhận thức – hành vi (CBT) – nơi người bệnh được giúp đỡ để hiểu rằng nỗi sợ của họ không thực sự đe dọa tính mạng và dần dần tiếp xúc có kiểm soát với đối tượng gây sợ. Ngoài ra, “sử dụng thuốc điều trị rối loạn lo âu nếu nỗi ám ảnh quá nghiêm trọng” cũng là một trong những lựa chọn mà bác sĩ có thể cân nhắc, tùy vào mức độ biểu hiện ở từng bệnh nhân.

Câu chuyện của bé Hana – con gái Đoàn Di Băng – cho thấy rằng dù sống trong môi trường vật chất đầy đủ, trẻ vẫn có thể đối diện với những vấn đề tâm lý cần được quan tâm. Việc phát hiện sớm và chia sẻ công khai như cách Đoàn Di Băng đang làm là điều đáng khuyến khích, bởi nó giúp giảm kỳ thị, đồng thời nâng cao nhận thức cộng đồng về các hội chứng hiếm gặp nhưng hoàn toàn có thật.

Quan trọng hơn cả, những câu chuyện như thế này là lời nhắc nhở rằng trong hành trình nuôi dạy con, sự quan tâm đến cảm xúc và tâm lý của trẻ cần được đặt ngang hàng với dinh dưỡng hay học hành. Mỗi đứa trẻ đều có thế giới nội tâm riêng, và nhiệm vụ của người lớn không chỉ là chăm sóc, mà còn là thấu hiểu và đồng hành.

Người đưa tin có bài viết "Hành trình của mẹ: Ba năm ròng vét sạch tài sản, đánh đổi tất cả để giúp con trai gõ cửa âm thanh, cất một tiếng gọi "Mẹ"" với nội dung như sau:

Những ngày gõ cửa âm thanh

Năm 2022, niềm vui của gia đình chị Huế tràn ngập khi bé Kiều Vũ Anh Quân – tên ở nhà là Gold – chào đời. Con lớn lên bình thường, biết lẫy, biết bò, biết phản ứng với ánh mắt mẹ. Chị không bao giờ nghĩ rằng căn bệnh ngầm làm con mất đi điều kỳ diệu. Mãi đến gần một tuổi, khi con vẫn chưa biết gọi bố mẹ, chị chỉ nghĩ đó là chậm nói nên tự trò chuyện, chơi cùng con và lờ tivi để con học giao tiếp.

Cho tới một ngày, khi mở TV to, gọi con lớn tiếng nhưng Gold vẫn thản nhiên, mắt không chớp, đầu không ngoái – như thể âm thanh không hề tồn tại. Linh tính người mẹ mách bảo điều gì đó bất thường. Sau khi đi khám, bác sĩ kết luận bé bị “điếc bẩm sinh, mức độ sâu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào”. Chị Huế kể:
“Tôi sốc lắm! Cả người chao đảo, không biết bấu víu vào đâu. Mấy ngày liền, tôi chỉ biết khóc, không chấp nhận được sự thật”.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, chị không ngừng tự trách:
“Giá như tôi cẩn thận hơn khi mang thai… giá như tôi đừng gắng gượng đi làm… có lẽ con đã không phải chịu thiệt thòi…”
Nhưng rồi chị nhận ra: nếu buông xuôi, con sẽ vĩnh viễn sống trong im lặng. Chị phải mạnh mẽ – vì con.


Chị Huế từng nhiều lần đổ lỗi cho bản thân là nguyên nhân khiến con không thể nghe. (Ảnh: NVCC).

Tiền đề của một hy vọng mới

Bác sĩ tư vấn cấy ốc tai điện tử – máy trợ thính có thể giúp Gold gõ cửa âm thanh, nhưng chi phí lên đến 500 triệu đồng. Dù vậy, chị vẫn vay mượn, gom góp, quyết tâm thực hiện. Tuy nhiên, kết quả chụp phim cho thấy con “không có dây thần kinh thính giác” – điều kiện tiên quyết để cấy ốc tai – khiến chị rơi vào khủng hoảng lần hai. “Tôi tuyệt vọng… con không còn cơ hội để nghe, để nói nữa”, chị nói.

Không cam chịu thất bại, chị Huế tìm kiếm trên mạng các hội nhóm phụ huynh có con khiếm thính. Qua những chia sẻ, chị được giới thiệu một bác sĩ chuyên phẫu thuật khó tại TP.HCM. Phim chụp cho thấy con “có thể có dây thần kinh nhưng rất mảnh”. Đây chính là tia sáng hy vọng.


Nhiều lần tuyệt vọng, chị Huế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm âm thanh cho con. (Ảnh: NVCC).

Những ngày thử thách với máy trợ thính

Bé Gold bắt đầu đeo máy trợ thính để kiểm tra phản ứng. Sau 20 ngày, chị thử vỗ tay, gõ mâm, gọi con – và bé quay đầu lại. Hy vọng được thắp lên thật kỳ diệu. Hai tháng sau, bác sĩ xác nhận, con đủ điều kiện phẫu thuật. Ca mổ đem lại kết quả đáng mừng: “19/22 điện cực” được cấy vào tai của bé.

Khoảnh khắc bác sĩ thông báo khiến chị bật khóc nức nở trong phòng chờ – cảm xúc được đền đáp sau bao ngày mỏi mòn và tưởng chừng muốn buông xuôi.

Trị liệu và luyện nghe nói – Cuộc chiến bền bỉ

Để con có thể nghe và nói, chị Huế đưa Gold vào lớp trị liệu âm thanh tại Hà Nội, mỗi tuần đến một lần. Chị không chỉ là mẹ, mà còn là học trò nhiệt tình nhất của cô giáo. Mỗi buổi, chị chăm chú ghi chép, học kỹ thuật đọc môi, phương pháp khơi dậy âm thanh.

Về đến nhà, chị tiếp tục vai trò giáo viên: luyện ghi nhớ âm thanh qua các hoạt động: nghe tiếng chó sủa, xe máy, nước chảy, tiếng mưa… Có âm tương đối dễ như “ng”, nhưng nhiều khi bé tập vài tuần vẫn không phát ra được, phải kiên trì từng ngày. Chị Huế kể, mỗi lần con khóc vì bất lực, chị vừa dỗ, vừa lau nước mắt để giúp con không tuyệt vọng.


Mỗi ngày, chị Huế cùng con tập nói, nhận diện âm thanh. (Ảnh: NVCC).

“Mẹ” – tiếng gọi kỳ diệu vang lên

Hai năm sau ca cấy ốc tai, vào một ngày bình thường trong căn bếp, chị đang chuẩn bị bữa tối thì bất ngờ nghe thấy một tiếng rất nhỏ: “Mẹ”. Chị ngỡ tai, tưởng mình mơ – rồi con lặp lại lần hai. Chị không kìm nổi xúc động, khóc nức nở.
“Tiếng ‘mẹ’ ấy là minh chứng cho những cố gắng, những hy sinh… và là động lực để tôi không bao giờ từ bỏ”.

Từ đó, Gold bắt đầu biết gọi “ông”, “bà”, “bố”, “anh”, “chị”, dù nét vẫn chưa rõ. Khi mẹ gọi, bé quay đầu, bật cười, biết ôm mẹ và nhường đồ. Sự tiến bộ dù nhỏ nhưng vô giá.

Giọt mồ hôi phía sau tiếng cười

Đằng sau mỗi nụ cười là những đêm thức trắng khi bé ốm, là những chuyến xe lên Hà Nội mỗi tuần, là những khoản nợ chồng chất. Chị bán hàng online, nghỉ việc để dành thời gian chăm sóc, cân đối từng đồng cho thuốc men, học phí, tiền đi lại…

Chị trải lòng:
“Có lúc hoang mang tột độ khi nghĩ về tương lai của con… nhưng chỉ cần hôm nay con còn gọi ‘mẹ’, còn nghe tiếng chim, tiếng xe, thì tôi sẽ còn cố gắng”.

Niềm tin và hy vọng không bao giờ tắt

Chị Huế nói rõ: con không cần nghe như người bình thường – chỉ cần có thể gọi “mẹ” là đủ. Đó chính là động lực để chị bước tiếp. Cuộc đời không hứa hẹn dễ dàng, nhưng kỳ tích đầy cảm xúc ấy chứng minh rằng tình yêu, sự kiên trì và hy sinh có thể thay đổi vận mệnh.


Nguồn bài viết:
1: https://www.saostar.vn/song-khoe/con-gai-doan-di-bang-mac-hoi-chung-so-trai-cay-day-la-hoi-chung-gi-202407151029220055.html
2: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/hanh-trinh-cua-me-ba-nam-rong-vet-sach-tai-san-danh-doi-tat-ca-de-giup-con-trai-go-cua-am-thanh-cat-mot-tieng-goi-me-a622874.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!