Ngày cưới tôi, vợ cũ xuất hiện với bộ đồ kỳ cục, không ngờ đó lại là thứ "kết liễu" cuộc hôn nhân mới của tôi chỉ sau 1 tháng

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi quên khuấy nhưng Linh thì không.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ngày cưới tôi, vợ cũ xuất hiện với bộ đồ kỳ cục, không ngờ đó lại là thứ "kết liễu" cuộc hôn nhân mới của tôi chỉ sau 1 tháng", nội dung như sau:

Ngày Cưới Định Mệnh

Ngày cưới của tôi, Linh – vợ cũ của tôi – xuất hiện. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh, nhưng lại đi một đôi giày đen lạc quẻ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy. Tôi cũng bất ngờ lắm, nhưng chỉ nghĩ bụng chắc cô ấy đến dự như một phép lịch sự. Dù sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng, chia tay trong hòa bình mà. Tôi nào có ngờ, chính khoảnh khắc đó đã chấm dứt cuộc hôn nhân mới của tôi, dù nó chỉ vừa bắt đầu được vỏn vẹn một tháng.

Thảo, người vợ mới của tôi, là một người phụ nữ tốt. Cô ấy không quá bận tâm về quá khứ của tôi, hay ít ra là cô ấy cố tỏ ra như vậy. Tôi gặp Thảo khi đang chông chênh sau cuộc ly hôn, và cô ấy đã trở thành một chỗ dựa dịu dàng, ấm áp. Chúng tôi yêu nhau gần một năm thì quyết định cưới. Tôi cứ nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa rồi. Nhưng tôi đã lầm.

Những Dấu Hiệu Lạ Lùng

Sau đám cưới, Thảo bắt đầu có những biểu hiện lạ lùng. Cô ấy hay nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi điều gì đó mà không dám thốt nên lời. Rồi những bữa ăn diễn ra trong im lặng, những lần chúng tôi cố tình tránh mặt nhau trong phòng. Tôi gặng hỏi, nhưng cô ấy chỉ đáp: “Anh nói thật đi, hôm cưới anh có thấy Linh nhìn anh thế nào không?”.

Tôi bảo không. Thật sự là tôi không để ý. Tôi chỉ thấy cô ấy mặc váy trắng, đi đôi giày đen trông khá lạc điệu thôi. Ngoài ra, tôi không hề nghĩ ngợi gì cả, cho đến khi Thảo đặt trước mặt tôi một bức ảnh và một đoạn tin nhắn cũ.

Đó là đoạn chat giữa tôi và Linh ngày xưa. Tôi từng nói đùa: “Nếu một ngày anh lấy vợ khác, em cứ đến, mặc váy trắng và mang đôi giày đen ngày xưa, anh sẽ hiểu anh bạc bẽo với em thế nào”.

Tôi đã quên béng câu nói đó từ lâu, nhưng Linh thì không.

Con Dao Giấu Kín

Đôi giày đen đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho Linh. Ngày ấy tôi mới lập nghiệp, chưa có tiền để mua một đôi giày tử tế đi làm. Linh đã gom góp tiền làm thêm, mua tặng tôi đôi giày đen ấy. Cô ấy nói: “Đàn ông có thể nghèo, nhưng đừng để đôi giày mình đi làm người khác coi thường”. Tôi vẫn mang đôi giày đó suốt hai năm sau. Đến tháng lương đầu tiên, tôi dẫn Linh đi mua giày, cô ấy cũng chọn một đôi màu đen, bảo rằng chúng tôi dùng đồ đôi.

Rồi sau này, khi cuộc sống khấm khá hơn, tôi thay giày, và cũng thay cả người đi bên cạnh. Linh và tôi ly hôn. Lý do thì đơn giản thôi, tôi không còn yêu cô ấy nữa.

Thảo không trách Linh. Cô ấy trách tôi. Trách tôi đã không thật lòng. Tôi cứ nghĩ việc giấu đi quá khứ là để bảo vệ hiện tại. Nhưng thực ra, tôi chưa từng dứt hẳn. Tôi lén lút giữ lại một vài tin nhắn cũ, vài kỷ niệm. Tôi không quay lại, nhưng cũng chẳng hề dứt khoát. Và Thảo đã cảm nhận được điều đó.

Cô ấy không thể chịu nổi cái bóng của một người phụ nữ khác trong căn nhà mới của chúng tôi. Nhất là khi người đó lại bước vào lễ cưới, lặng lẽ, không nói một lời, nhưng chừng ấy cũng đủ để khiến người phụ nữ tôi cưới không thể tin vào mình thêm nữa.

Một tháng sau ngày cưới, Thảo bỏ đi. Cô ấy chỉ để lại đúng một câu nói: “Anh có thể dối em, nhưng ánh mắt anh lúc nhìn Linh thì không dối được”.

Tôi ngồi lại trong căn nhà mới, nhìn tấm hình Linh trong đám cưới: váy trắng, giày đen, đứng lặng lẽ, đủ để bóp nghẹt trái tim của người đang đứng cạnh tôi.

Hóa ra, thứ tôi xem là "chuyện cũ" lại là "con dao" mà Linh đã khéo léo giấu trong váy cưới của mình. Cô ấy chẳng cần làm gì cả. Chỉ cần nhắc tôi nhớ: tôi đã từng được yêu như thế nào… và đã đánh mất mọi thứ ra sao. Và giờ đây, tôi lại tiếp tục mất mát thêm một lần nữa. Có phải tôi quá tệ, hay không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình?

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Biết mình mắc ung thư phổi, bố chồng vội vàng làm di chúc nhưng ông để hết toàn bộ tài sản cho 1 cái tên hoàn toàn xa lạ", nội dung như sau:

Lời thú tội muộn màng

Tôi viết những dòng này khi trái tim vẫn còn quặn thắt, chẳng phải vì tiền bạc hay vật chất phù du. Nỗi đau lớn nhất lại đến từ một sự thật kinh hoàng ẩn sau tờ di chúc mà bố chồng tôi đã để lại, khi ông biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Cách đây không lâu, cả gia đình tôi bàng hoàng khi hay tin bố chồng mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Người đàn ông vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, bảo thủ và chẳng mấy khi gần gũi con cháu, nay bỗng trở nên lặng lẽ, trầm ngâm đến lạ.

Vài tuần sau khi biết bệnh tình, ông vội vàng lập di chúc. Ai trong nhà cũng đinh ninh ông sẽ chia tài sản cho chồng tôi vì anh là con trai độc nhất, hoặc ít ra cũng sẽ san sẻ cho mấy đứa cháu nội.

Riêng tôi, thú thật, chẳng dám mơ mộng gì. Làm dâu hơn mười năm, tôi vẫn luôn cảm thấy mình như một người ăn nhờ ở đậu trong nhà chồng. Một phần vì tôi chỉ sinh được hai cô con gái, trong khi nhà chồng thì cứ mong ngóng đứa cháu đích tôn. Phần khác… có lẽ là do cái nhìn định kiến từ mẹ chồng. Dù chưa bao giờ làm điều gì thất lễ, tôi vẫn chẳng thể nào nhận được một cái gật đầu công nhận từ bà.

Ngày bố chồng đọc bản di chúc trước mặt cả nhà, tôi không khỏi sững sờ khi nghe cái tên được ông để lại toàn bộ tài sản – từ nhà đất, tiền tiết kiệm, cho đến cả sổ đỏ căn nhà chúng tôi đang ở. Cái tên ấy… tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Mọi người đều chết lặng, riêng mẹ chồng thì nổi cơn tam bành, mặt mày tái mét. Sau một hồi tranh cãi nảy lửa, cuối cùng một sự thật động trời đã được hé lộ.

Bóng tối bị chôn vùi

Người thừa kế trong bản di chúc đó lại chính là con trai của chồng tôi với vợ cũ – một đứa con riêng mà tôi chưa từng một lần biết đến sự tồn tại của nó. Điều quan trọng hơn, đó lại là một đứa cháu trai, cháu đích tôn mà cả nhà này luôn mong mỏi.

Hóa ra, trước khi đến với tôi, chồng tôi từng có một mối tình sâu đậm, rồi kết hôn chóng vánh và chia tay khi vợ cũ đang mang thai tháng thứ bảy. Và chính mẹ chồng – người đang giận tím mặt kia – cũng chính là người năm xưa đã kịch liệt cấm cản, thậm chí đuổi cô ấy ra khỏi nhà, mặc cho cô ấy bụng mang dạ chửa, chẳng có nơi nương tựa.

Từ ngày bị đẩy ra ngoài, người phụ nữ ấy chưa một lần quay lại, cũng chẳng hề nhờ vả hay kiện tụng gì. Cậu bé ấy – đứa con riêng – lớn lên trong cảnh thiếu thốn, không cha, không có ông bà nội ngoại. Chồng tôi biết mình có con nhưng vì nghe lời gia đình, anh đành đoạn chọn cách im lặng, chôn vùi sự thật ấy suốt bao nhiêu năm. Còn tôi – người mang tiếng làm vợ, làm mẹ của hai cô con gái, lại là người cuối cùng mới biết đến sự tồn tại của một đứa trẻ vô tội và sự nhẫn tâm đáng sợ của nhà chồng suốt cả thập kỷ.

Tôi không đau vì tài sản không thuộc về mình. Tôi đau vì sự thật bị giấu kín bao năm. Đau vì lòng người có thể hẹp hòi và tàn nhẫn đến mức sẵn sàng quay lưng với một sinh linh bé bỏng chỉ vì nó "sai thời điểm". Tôi cũng không biết nên trách ai – chồng tôi, mẹ chồng tôi hay cả chính tôi – người đã sống ngây thơ chẳng biết gì về sự tồn tại của đứa trẻ ấy và sự nhẫn tâm đáng sợ của nhà chồng suốt cả thập kỷ.

Bố chồng tôi bảo, ông viết di chúc như một cách chuộc lỗi cuối cùng. Rằng, ông không còn sống được bao lâu nữa, ông muốn ít nhất một người trong gia đình làm điều đúng đắn.

Tôi nhìn hai cô con gái đang nô đùa trong sân mà lòng nặng trĩu. Đến đứa cháu trai, cháu đích tôn mà họ còn có thể để nó sống chết mặc bay như thế, thì mẹ con tôi có là gì đâu. Chẳng qua là giờ chồng tôi đang ở rể, vẫn còn chút gì đó để họ lợi dụng, chứ không thì…

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/ngay-cuoi-toi-vo-cu-xuat-hien-voi-bo-do-ky-cuc-khong-ngo-do-lai-la-thu-ket-lieu-cuoc-hon-nhan-moi-cua-toi-chi-sau-1-thang-209250624233515682.htm

https://thanhnienviet.vn/biet-minh-mac-ung-thu-phoi-bo-chong-voi-vang-lam-di-chuc-nhung-ong-de-het-toan-bo-tai-san-cho-1-cai-ten-hoan-toan-xa-la-209250625155430851.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!