Gương mặt thay đổi khó tin vì mang thai: Hành trình làm mẹ của cô gái 28 tuổi khiến nhiều người xót xa

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Mang thai không chỉ có chiếc bụng xinh và những cú đạp đầu đời. Câu chuyện của Farah Faizal (28 tuổi) khiến nhiều người bất ngờ khi làn da thay đổi đến khó tin chỉ sau vài tháng thai kỳ.

Phụ nữ thủ đô có bài viết "Gương mặt thay đổi khó tin vì mang thai: Hành trình làm mẹ của cô gái 28 tuổi khiến nhiều người xót xa" với nội dung như sau:

Mang thai luôn được ca ngợi như một hành trình kỳ diệu – thời gian mà một người phụ nữ chuẩn bị chào đón sinh linh nhỏ bé bước vào đời. Thế nhưng, với nhiều người, đây lại là quãng đường nhiều thử thách, thậm chí đầy giằng xé giữa cảm xúc hạnh phúc và những khủng hoảng âm thầm không lời.

Farah Faizal, một nữ quản lý marketing 28 tuổi sống tại Malaysia, đã đi qua hành trình ấy theo một cách rất riêng. Sau khi từng trải qua nỗi mất mát vì sảy thai, lần mang thai thứ hai này là một bước ngoặt đầy ý nghĩa đối với cô. “Vợ chồng tôi kết hôn được gần 4 năm và đây là thai kỳ thứ hai. Sau biến cố trước đó, hành trình lần này trở nên đặc biệt và nhiều cảm xúc,” Farah chia sẻ với Sinar Daily. Cô hy vọng những gì tốt đẹp sẽ đến trong lần này, nhưng lại không lường trước được những thay đổi bất ngờ đến từ chính cơ thể mình.


Hình ảnh trước và sau khi mang thai của Farah. Ảnh: X.

Ngay từ khi còn chưa phát hiện ra mình đang mang thai, Farah đã nhận thấy làn da bắt đầu có những biểu hiện khác thường. “Chu trình chăm sóc da trước đây hoàn toàn không hiệu quả. Mỗi sáng tôi thức dậy là lại có thêm mụn mủ mới, da ngứa, đỏ như bị cháy nắng,” cô kể. Những triệu chứng ngày càng rõ rệt và tệ hơn theo thời gian. Đến tháng thứ tư của thai kỳ, các dấu hiệu lão hóa bắt đầu xuất hiện rõ rệt: “vùng rãnh cười hiện rõ khiến gương mặt cô trông già hơn”, và sang tháng thứ sáu thì “những nếp nhăn trán cũng dần hằn sâu”. Những thay đổi ấy không chỉ khiến cô hoảng loạn về vẻ ngoài, mà còn làm lung lay sự tự tin vốn có.

Từ một người luôn rạng rỡ, tự tin xuất hiện trước đám đông, Farah dần rút lui khỏi các hoạt động thường nhật. Cô trở nên nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, từ chối chụp ảnh và hạn chế ra đường nếu không có khẩu trang để che đi gương mặt. Trong lòng cô luôn vang lên câu hỏi: “Tại sao lại là mình?” – một nỗi hoài nghi đau đáu không dễ trả lời. Cô từng lo sợ rằng mọi thay đổi về ngoại hình là không thể đảo ngược, rằng mình sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Và từ đó, cảm giác mất kiểm soát về cơ thể trở thành nỗi đau tinh thần khó nói thành lời.

Thật may mắn khi Farah không đơn độc trên hành trình này. Sự đồng hành, thấu hiểu và động viên từ người chồng và gia đình đã giúp cô dần vực dậy tinh thần. Họ không chỉ lắng nghe mà còn là điểm tựa để cô tự chữa lành và học cách chấp nhận bản thân mình trong một hình hài mới – một người phụ nữ đang mang trong mình một sinh linh, dù có đôi lúc mất đi sự rạng rỡ thường thấy. Farah tâm sự: "Tôi học cách đối xử nhẹ nhàng hơn với chính mình. Và tôi mong mọi người hiểu rằng mang thai không phải lúc nào cũng ngọt ngào như trên mạng xã hội".

Dù gặp nhiều vấn đề về da, Farah quyết định không tìm đến bác sĩ da liễu bởi cô hiểu rằng việc điều trị da trong thai kỳ cần hết sức cẩn trọng. Thay vào đó, cô dành thời gian tìm hiểu thêm về cơ thể mình và thực hiện những thay đổi trong chế độ ăn uống. Cô ưu tiên các thực phẩm chống viêm, giàu vitamin và khoáng chất có lợi cho sức khỏe làn da. Tuy nhiên, tình trạng da vẫn không cải thiện nhiều. Nhưng nhờ quá trình tìm hiểu đó, cô nhận ra rằng phần lớn nguyên nhân đến từ sự thay đổi nội tiết tố – điều mà hầu hết phụ nữ mang thai đều phải đối mặt ở những mức độ khác nhau. “Biết rằng đó là một phần của quá trình mang thai giúp tôi dễ chấp nhận hơn.”

Chấp nhận – đó là từ khóa quan trọng trong hành trình làm mẹ của Farah. Bằng sự đồng hành của gia đình, sự kiên nhẫn với chính bản thân và hiểu biết khoa học, cô dần vượt qua những hoang mang, không còn cảm thấy thất vọng mỗi khi soi gương. Những vết nám, vết mụn hay làn da không đều màu giờ đây không còn là điều đáng xấu hổ. Chúng là minh chứng cho nỗ lực sinh học của cơ thể – đang làm việc hết sức để nuôi dưỡng một sự sống.

Điều khiến Farah mạnh mẽ hơn không chỉ là vì làn da cô được cải thiện, mà còn vì cô đã bước ra khỏi những định kiến khắt khe về ngoại hình của phụ nữ. Cô học cách chấp nhận phiên bản mới của mình – một người mẹ đang trải qua biến chuyển lớn nhất trong cuộc đời. Dù không còn dáng vẻ như trước, nhưng trong cô giờ đây là sự trưởng thành, lòng thấu cảm và tình yêu thương sâu sắc dành cho chính mình và đứa con sắp chào đời.

Farah gửi lời nhắn dịu dàng tới những người phụ nữ đang hoặc sắp làm mẹ: “Bạn không đơn độc. Những gì bạn đang trải qua là thật, và bạn xứng đáng được lắng nghe. Hãy nhẹ nhàng với bản thân - bạn đang làm rất tốt rồi. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” Câu nói ấy không chỉ dành riêng cho những người đang trong thai kỳ, mà còn như một lời vỗ về dành cho bất cứ ai đang cảm thấy tổn thương vì những thay đổi mà cuộc sống mang lại.

Câu chuyện của Farah Faizal là minh chứng rõ ràng rằng mang thai không chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc. Nó là chuỗi ngày của những hi sinh thầm lặng, những thay đổi sâu sắc từ ngoại hình đến cảm xúc, và trên hết là hành trình học cách yêu lại chính mình. Trong xã hội hiện đại, khi hình ảnh của người mẹ thường bị lý tưởng hóa, những câu chuyện thật như của Farah càng cần được chia sẻ để những người phụ nữ khác cảm thấy được thấu hiểu và đồng hành.

Đằng sau mỗi hình ảnh rạng rỡ khi làm mẹ là một hành trình không mấy dễ dàng. Nhưng điều đáng quý là khi chúng ta học được cách tôn trọng những điều tự nhiên đang diễn ra trong cơ thể và tâm hồn mình, thì ta đã tiến gần hơn tới sự bình yên và mạnh mẽ thực sự.

Người đưa tin có bài viết "Hành trình của mẹ: Ba năm ròng vét sạch tài sản, đánh đổi tất cả để giúp con trai gõ cửa âm thanh, cất một tiếng gọi "Mẹ"" với nội dung như sau:

Những ngày gõ cửa âm thanh

Năm 2022, niềm vui của gia đình chị Huế tràn ngập khi bé Kiều Vũ Anh Quân – tên ở nhà là Gold – chào đời. Con lớn lên bình thường, biết lẫy, biết bò, biết phản ứng với ánh mắt mẹ. Chị không bao giờ nghĩ rằng căn bệnh ngầm làm con mất đi điều kỳ diệu. Mãi đến gần một tuổi, khi con vẫn chưa biết gọi bố mẹ, chị chỉ nghĩ đó là chậm nói nên tự trò chuyện, chơi cùng con và lờ tivi để con học giao tiếp.

Cho tới một ngày, khi mở TV to, gọi con lớn tiếng nhưng Gold vẫn thản nhiên, mắt không chớp, đầu không ngoái – như thể âm thanh không hề tồn tại. Linh tính người mẹ mách bảo điều gì đó bất thường. Sau khi đi khám, bác sĩ kết luận bé bị “điếc bẩm sinh, mức độ sâu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào”. Chị Huế kể:
“Tôi sốc lắm! Cả người chao đảo, không biết bấu víu vào đâu. Mấy ngày liền, tôi chỉ biết khóc, không chấp nhận được sự thật”.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, chị không ngừng tự trách:
“Giá như tôi cẩn thận hơn khi mang thai… giá như tôi đừng gắng gượng đi làm… có lẽ con đã không phải chịu thiệt thòi…”
Nhưng rồi chị nhận ra: nếu buông xuôi, con sẽ vĩnh viễn sống trong im lặng. Chị phải mạnh mẽ – vì con.


Chị Huế từng nhiều lần đổ lỗi cho bản thân là nguyên nhân khiến con không thể nghe. (Ảnh: NVCC).

Tiền đề của một hy vọng mới

Bác sĩ tư vấn cấy ốc tai điện tử – máy trợ thính có thể giúp Gold gõ cửa âm thanh, nhưng chi phí lên đến 500 triệu đồng. Dù vậy, chị vẫn vay mượn, gom góp, quyết tâm thực hiện. Tuy nhiên, kết quả chụp phim cho thấy con “không có dây thần kinh thính giác” – điều kiện tiên quyết để cấy ốc tai – khiến chị rơi vào khủng hoảng lần hai. “Tôi tuyệt vọng… con không còn cơ hội để nghe, để nói nữa”, chị nói.

Không cam chịu thất bại, chị Huế tìm kiếm trên mạng các hội nhóm phụ huynh có con khiếm thính. Qua những chia sẻ, chị được giới thiệu một bác sĩ chuyên phẫu thuật khó tại TP.HCM. Phim chụp cho thấy con “có thể có dây thần kinh nhưng rất mảnh”. Đây chính là tia sáng hy vọng.


Nhiều lần tuyệt vọng, chị Huế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm âm thanh cho con. (Ảnh: NVCC).

Những ngày thử thách với máy trợ thính

Bé Gold bắt đầu đeo máy trợ thính để kiểm tra phản ứng. Sau 20 ngày, chị thử vỗ tay, gõ mâm, gọi con – và bé quay đầu lại. Hy vọng được thắp lên thật kỳ diệu. Hai tháng sau, bác sĩ xác nhận, con đủ điều kiện phẫu thuật. Ca mổ đem lại kết quả đáng mừng: “19/22 điện cực” được cấy vào tai của bé.

Khoảnh khắc bác sĩ thông báo khiến chị bật khóc nức nở trong phòng chờ – cảm xúc được đền đáp sau bao ngày mỏi mòn và tưởng chừng muốn buông xuôi.

Trị liệu và luyện nghe nói – Cuộc chiến bền bỉ

Để con có thể nghe và nói, chị Huế đưa Gold vào lớp trị liệu âm thanh tại Hà Nội, mỗi tuần đến một lần. Chị không chỉ là mẹ, mà còn là học trò nhiệt tình nhất của cô giáo. Mỗi buổi, chị chăm chú ghi chép, học kỹ thuật đọc môi, phương pháp khơi dậy âm thanh.

Về đến nhà, chị tiếp tục vai trò giáo viên: luyện ghi nhớ âm thanh qua các hoạt động: nghe tiếng chó sủa, xe máy, nước chảy, tiếng mưa… Có âm tương đối dễ như “ng”, nhưng nhiều khi bé tập vài tuần vẫn không phát ra được, phải kiên trì từng ngày. Chị Huế kể, mỗi lần con khóc vì bất lực, chị vừa dỗ, vừa lau nước mắt để giúp con không tuyệt vọng.


Mỗi ngày, chị Huế cùng con tập nói, nhận diện âm thanh. (Ảnh: NVCC).

“Mẹ” – tiếng gọi kỳ diệu vang lên

Hai năm sau ca cấy ốc tai, vào một ngày bình thường trong căn bếp, chị đang chuẩn bị bữa tối thì bất ngờ nghe thấy một tiếng rất nhỏ: “Mẹ”. Chị ngỡ tai, tưởng mình mơ – rồi con lặp lại lần hai. Chị không kìm nổi xúc động, khóc nức nở.
“Tiếng ‘mẹ’ ấy là minh chứng cho những cố gắng, những hy sinh… và là động lực để tôi không bao giờ từ bỏ”.

Từ đó, Gold bắt đầu biết gọi “ông”, “bà”, “bố”, “anh”, “chị”, dù nét vẫn chưa rõ. Khi mẹ gọi, bé quay đầu, bật cười, biết ôm mẹ và nhường đồ. Sự tiến bộ dù nhỏ nhưng vô giá.

Giọt mồ hôi phía sau tiếng cười

Đằng sau mỗi nụ cười là những đêm thức trắng khi bé ốm, là những chuyến xe lên Hà Nội mỗi tuần, là những khoản nợ chồng chất. Chị bán hàng online, nghỉ việc để dành thời gian chăm sóc, cân đối từng đồng cho thuốc men, học phí, tiền đi lại…

Chị trải lòng:
“Có lúc hoang mang tột độ khi nghĩ về tương lai của con… nhưng chỉ cần hôm nay con còn gọi ‘mẹ’, còn nghe tiếng chim, tiếng xe, thì tôi sẽ còn cố gắng”.

Niềm tin và hy vọng không bao giờ tắt

Chị Huế nói rõ: con không cần nghe như người bình thường – chỉ cần có thể gọi “mẹ” là đủ. Đó chính là động lực để chị bước tiếp. Cuộc đời không hứa hẹn dễ dàng, nhưng kỳ tích đầy cảm xúc ấy chứng minh rằng tình yêu, sự kiên trì và hy sinh có thể thay đổi vận mệnh.

Nguồn:
1: https://phunuso.baophunuthudo.vn/guong-mat-thay-doi-kho-tin-vi-mang-thai-hanh-trinh-lam-me-cua-co-gai-28-tuoi-khien-nhieu-nguoi-xot-xa-193250627223439786.htm
2: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/hanh-trinh-cua-me-ba-nam-rong-vet-sach-tai-san-danh-doi-tat-ca-de-giup-con-trai-go-cua-am-thanh-cat-mot-tieng-goi-me-a622874.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!