Ba mất, tôi phát hiện mẹ không có tên trong sổ đỏ và sự thật về cuộc hôn nhân 30 năm khiến tôi "đứng tim"
Tưởng vậy là hết, nhưng bi kịch chỉ mới bắt đầu.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ba mất, tôi phát hiện mẹ không có tên trong sổ đỏ và sự thật về cuộc hôn nhân 30 năm khiến tôi "đứng tim"", nội dung như sau:
Ba tôi ra đi đột ngột sau một cơn tai biến. Mọi thứ cứ thế ập đến, nhanh đến mức đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể tin ông đã thực sự rời xa.
Là con gái duy nhất, tôi cùng mẹ lo liệu mọi việc hậu sự. Căn nhà hai tầng ba mẹ đã gắn bó mấy chục năm, sổ đỏ vẫn đứng tên ba tôi, giờ cần làm thủ tục sang tên. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản thôi, vì mẹ là vợ ông, có giấy tờ đầy đủ, có hộ khẩu chung, lại có cả tôi là con ruột.
Nhưng khi đến văn phòng công chứng, người cán bộ tiếp nhận hồ sơ bỗng hỏi mẹ tôi có mang theo giấy đăng ký kết hôn không.
Mẹ tôi thoáng ngỡ ngàng: "Tôi với ông ấy sống với nhau 30 năm, có con có cháu rồi, sao lại phải có giấy đó?".
Người cán bộ chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Theo luật, muốn chứng minh là vợ hợp pháp để hưởng thừa kế thì phải có đăng ký kết hôn. Nếu không có, bác không được tính là hàng thừa kế thứ nhất".
Mẹ tôi tái mét mặt mày. Còn tôi thì đứng sững sờ, như có tảng đá lớn vừa đổ ập xuống.
Về nhà, tôi vội vàng lục tung tủ hồ sơ cũ, nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ tờ giấy kết hôn nào.
Tôi hỏi mẹ, giọng run run vì không dám tin vào điều mình vừa nghe. Sau một lúc im lặng thật lâu, bà nhìn tôi rồi nói, khẽ khàng: "Hồi đó ba con còn chưa ly hôn người vợ đầu. Mẹ biết… nên cũng không ép ông phải đăng ký lại".
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi biết ba tôi từng có một đời vợ, nhưng cứ đinh ninh rằng họ đã ly hôn từ rất lâu rồi. Không ngờ, mối quan hệ của ông với mẹ tôi chỉ là "sống chung" chứ chưa từng được pháp luật công nhận.
Mẹ không kể, ba chưa từng nói. Tôi lớn lên trong một gia đình không có hôn thú mà chẳng hề hay biết.
Tưởng chừng mọi chuyện đã tệ đến mức đó, nhưng bi kịch dường như chỉ mới bắt đầu.
Một tháng sau, bà D – người vợ cũ của ba – bất ngờ xuất hiện. Bà mang theo giấy đăng ký kết hôn với ba tôi, vẫn còn hiệu lực pháp lý. Dù đã ly thân từ rất lâu, họ chưa từng làm thủ tục ly hôn chính thức.
Và vì thế, bà D là người vợ hợp pháp. Theo luật, bà được chia một phần tài sản của ba. Mẹ tôi thì không được chia thừa kế vì bà không phải vợ hợp pháp và cũng không có bằng chứng pháp lý về những đóng góp vào tài sản của ba tôi.
Tài sản được chia theo pháp luật giữa người vợ hợp pháp và tôi là con ruột. Mẹ tôi hoàn toàn không nằm trong diện được thừa kế. Căn nhà nơi tôi sinh ra, lớn lên, nơi mẹ tôi đã sống cả đời giờ bị chia đôi theo luật pháp.
Tôi không trách bà D. Tôi cũng không trách luật pháp. Tôi chỉ thấy đau đớn vô cùng. Mẹ tôi từ chối ra tòa. Bà bảo: "Cái gì không phải của mình thì không giữ được. Hơn ba mươi năm, mẹ chưa từng có một danh phận đúng nghĩa… có lẽ mẹ không có quyền đòi hỏi gì cả".
Câu nói ấy khiến tôi nghẹn ứ, không thể thở nổi.
Hôm rời khỏi nhà, mẹ chỉ mang theo đúng một túi vải nhỏ, vài bộ quần áo, khung ảnh cũ và quyển nhật ký đã bạc màu. Bà không hề ngoảnh lại nhìn một lần.
Căn nhà giờ đang làm thủ tục sang tên cho tôi và bà D.
Tôi cố gắng giữ im lặng, làm đúng theo luật, không muốn gây thêm thù oán. Nhưng mỗi đêm về, tôi vẫn thấy như mình vừa đánh mất đi một điều gì đó không thể nào lấy lại được.
Mẹ tôi đã sống với ba suốt 30 năm, sinh con, chăm sóc ông lúc ốm đau, thờ cúng tổ tiên. Nhưng chỉ vì không có một tờ giấy chứng nhận, cuối cùng… bà ra đi như một người xa lạ.
Tôi ước gì ba tôi đã từng đưa mẹ đi đăng ký kết hôn. Hay ít nhất, có một lời xin lỗi.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá muộn rồi. Và tôi không biết mình nên làm gì với căn nhà này – nơi tôi ở mà không còn cảm thấy là nhà nữa, thậm chí trong đầu tôi còn dấy lên suy nghĩ: Liệu mẹ có từng là người thứ 3?
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Vợ nhắn tin với sếp lúc nửa đêm, chồng chỉ hỏi một câu liền nhận câu trả lời điếng người!", nội dung như sau:
Đã hơn một tháng nay, lòng tôi như có lửa đốt. Hạnh phúc gia đình mà tôi vẫn luôn tự hào, bỗng trở nên mong manh tựa sợi tơ trước những dòng tin nhắn cứ lấp lóe trên màn hình điện thoại của vợ mỗi đêm. Vợ tôi, Lan, vốn là người phụ nữ tôi hết mực yêu thương và đặt trọn niềm tin. Thế nhưng, công việc mới, sếp mới đã vô tình mang đến những cơn sóng ngầm, xáo trộn căn nhà vốn yên ắng của chúng tôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Lan chuyển sang làm trợ lý cho giám đốc một công ty truyền thông lớn. Công việc mới đầy áp lực, bận rộn, cô ấy thường xuyên về nhà khi đồng hồ đã điểm khuya. Tôi hiểu, tôi thông cảm, thậm chí còn tự tay chuẩn bị những bữa ăn tối nóng hổi, kiên nhẫn đợi vợ về. Nhưng điều khiến tôi bất an không phải là những bữa cơm nguội lạnh dần, mà là sự thay đổi lạ lùng trong thói quen của cô ấy.
Lan bắt đầu giữ khư khư chiếc điện thoại. Trước đây, điện thoại của cô ấy có thể vứt ở bất cứ đâu trong nhà, thì nay, nó như một vật bất ly thân. Và rồi, những tin nhắn từ người sếp tên "Sếp Thắng" bắt đầu xuất hiện với tần suất ngày một dày đặc, ngay cả khi đồng hồ đã điểm 11, 12 giờ đêm.
Ban đầu, tôi tự nhủ đó chỉ là những câu hỏi han công việc thông thường. Nhưng dần dần, chúng bắt đầu nhuốm màu riêng tư, khiến lòng tôi ghen tuông cồn cào. Tôi cố nén cảm xúc, tự nhủ rằng có lẽ do tính chất công việc cần trao đổi gấp gáp. Tôi không muốn mình trở thành một người chồng nhỏ nhen, ích kỷ. Nhưng sự im lặng của tôi dường như lại là sự cho phép để mọi chuyện đi xa hơn tôi tưởng.
Đỉnh điểm là đêm qua, khi thằng con trai bé bỏng của chúng tôi đã ngủ say, tôi thấy Lan ngồi một góc ban công, màn hình điện thoại hắt lên gương mặt cô ấy một thứ ánh sáng mờ ảo. Cô ấy khẽ mỉm cười, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi tôi không còn được thấy. Tò mò và một nỗi đau nhói lên trong lòng, tôi đã làm một việc mà trước nay tôi chưa từng nghĩ tới: lén nhìn vào màn hình điện thoại của vợ.
"Em ngủ chưa?", tin nhắn từ "Sếp Thắng" hiện lên.
Lan gõ rất nhanh: "Em chưa, đang nghĩ đến anh nên không ngủ được."
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Cổ họng khô khốc. Hóa ra, những đêm tôi trằn trọc lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, thì cô ấy lại đang thao thức vì một người đàn ông khác.
Sáng hôm sau, tôi cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. Chờ đến lúc chỉ còn hai vợ chồng, tôi rót cho cô ấy một cốc nước ấm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Lan à, dạo này anh thấy em với sếp Thắng có vẻ thân thiết nhỉ? Tối muộn rồi mà hai người vẫn phải trao đổi công việc nhiều đến thế sao em?"
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi câu trả lời. Có thể cô ấy sẽ chối bay chối biến, sẽ giận dữ nói tôi ghen tuông vớ vẩn, hay sẽ giải thích rằng đó chỉ là công việc đơn thuần. Nhưng câu trả lời của Lan, dù bình thản đến lạ, lại như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim tôi.
Cô ấy không nhìn tôi, mắt vẫn dán vào tách trà trên bàn, khẽ nói:
"Anh biết rồi à? Vậy thì em cũng không giấu nữa. Em và anh Thắng... chỉ là đang diễn thôi."
Tôi sững người, một tia hy vọng mong manh bất chợt le lói. "Diễn? Diễn là sao hả em?"
Lan ngẩng lên, nhìn tôi bằng một ánh mắt mà tôi không thể nào đọc được. Vừa có chút gì đó như sự thương hại, lại vừa có vẻ lạnh lùng xa cách.
"Vợ của anh Thắng đang nghi ngờ anh ấy ngoại tình. Anh ấy nhờ em đóng giả làm người tình của anh ấy qua tin nhắn, để vợ anh ấy không nghi ngờ đối tượng thật sự khác. Chị ấy mà biết người kia là ai, mọi chuyện sẽ bung bét hết."
Trời đất dưới chân tôi như sụp đổ hoàn toàn. Tôi điếng người, không phải vì cô ấy thừa nhận ngoại tình, mà vì một sự thật còn tàn nhẫn hơn gấp bội. Trong câu chuyện của họ, tôi là gì? Gia đình này, cuộc hôn nhân này là gì trong mắt cô ấy?
Tôi run rẩy hỏi lại, giọng lạc đi: "Đối tượng thật sự? Vậy... tại sao lại là em? Tại sao em lại phải giúp anh ta làm cái việc đó?"
Lan thở dài, một cái thở dài não nề, như thể tôi đang làm khó cô ấy.
"Vì anh Thắng nói, nếu em giúp anh ấy qua được chuyện này, vị trí trưởng phòng sắp tới sẽ là của em. Anh ấy nói em chỉ cần nhắn tin thôi, không có gì cả. Anh nghĩ xem, cơ hội tốt như vậy, em làm sao có thể bỏ qua được? Em cũng là muốn tốt cho gia đình mình, cho tương lai của con mình thôi."
"Tốt cho gia đình mình?" – Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát và đầy tuyệt vọng. "Em bán rẻ danh dự của bản thân, bán rẻ lòng tin của chồng, biến cuộc hôn nhân của chúng ta thành một vở kịch... chỉ vì một cái ghế trưởng phòng ư? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?"
Cô ấy im lặng. Sự im lặng của cô ấy còn đáng sợ hơn cả ngàn lời tranh cãi. Với cô ấy, đó là một sự trao đổi sòng phẳng, một sự hy sinh có mục đích. Nhưng với tôi, đó là sự phản bội ghê gớm nhất. Hóa ra, người chồng đầu ấp tay gối bao năm nay lại không bằng một lời hứa hẹn về chức tước của người đàn ông khác. Ngôi nhà này, với cô ấy, có lẽ chỉ là một trạm dừng chân, còn sự nghiệp mới là con đường mà cô ấy theo đuổi bằng mọi giá.
Cả ngày hôm đó, tôi không nói thêm lời nào. Căn nhà trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Câu trả lời của vợ cứa sâu vào lòng tôi một vết thương có lẽ sẽ không bao giờ lành lại. Tôi đã mất vợ, không phải vào tay một người đàn ông khác theo cách thông thường, mà mất cô ấy vào tay những tham vọng, những toan tính mà tôi không thể nào hiểu nổi. Đêm nay, có lẽ lại là một đêm trắng nữa của tôi, nhưng không phải vì lo lắng, mà vì nỗi đau và sự trống rỗng đến tận cùng.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/ba-mat-toi-phat-hien-me-khong-co-ten-trong-so-do-va-su-that-ve-cuoc-hon-nhan-30-nam-khien-toi-dung-tim-209250703124852517.htm
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/vo-nhan-tin-voi-sep-luc-nua-em-chong-chi-hoi-mot-cau-lien-nhan-cau-tra-loi-ieng-nguoi-a549229.html