Tôi lén thử ADN của con trai và sự thật khiến tôi phải giả vờ... không biết gì suốt 7 năm nay
Cuộc đời đúng thật cay đắng. Tôi chỉ… tiếp tục sống như thể chưa từng biết.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Tôi lén thử ADN của con trai và sự thật khiến tôi phải giả vờ... không biết gì suốt 7 năm nay", nội dung như sau:
Tôi từng đọc ở đâu đó một câu nói thấm thía: "Có những sự thật không nên được phơi bày, bởi khi chúng bị phơi bày, người chịu tổn thương sâu sắc nhất lại là người chẳng hề gây ra lỗi lầm nào."
Tôi đã không thực sự hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy cho đến một buổi chiều định mệnh cách đây 7 năm, khi tôi cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN của chính đứa trẻ mà tôi vẫn luôn gọi là "con trai" mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ một cảm giác rất mơ hồ, một linh tính nhỏ bé len lỏi. Không phải là sự nghi ngờ rõ ràng, mà là một trực giác bản năng của một người đàn ông...
Tôi và vợ quen nhau khi cả hai đã xấp xỉ tuổi 30. Chúng tôi cưới khá vội vàng, không có nhiều thời gian để tìm hiểu sâu sắc về nhau. Vợ tôi là một người phụ nữ độc lập, từng có một mối tình sâu đậm với người đàn ông cũ, nhưng rồi họ chia tay vì gia đình anh ta không chấp nhận.
Tôi biết chuyện đó và tôi không hề bận tâm. Ai mà chẳng có quá khứ của riêng mình?
Chúng tôi kết hôn được đúng một năm thì bé Bon chào đời. Từ ngày con bé bỏng ra đời, mẹ tôi đôi lần buông lời nhận xét: "Thằng bé không giống mày chút nào hết!".
Tôi chỉ cười xòa cho qua chuyện, vì làm gì có đứa con nào giống y đúc cha mẹ mình. Nhưng càng lớn, Bon càng khiến tôi khó diễn tả cảm giác bên trong mình, không phải là ghen tuông hay đố kỵ, mà là một khoảng cách vô hình cứ lớn dần lên.
Tôi yêu con, chăm sóc con, đưa đón con đi học mỗi ngày. Nhưng có những khoảnh khắc tôi giật mình thảng thốt khi nghĩ: Liệu có chắc mình là cha ruột của thằng bé này không?
Tôi đã lén đem mẫu tóc của con đi xét nghiệm và mất ngủ suốt cả tuần sau đó. Tôi không dám kể với bất cứ ai. Lúc lén lút lấy mẫu tóc, tay tôi còn run lẩy bẩy. Tôi tự thấy mình là một người đàn ông hèn hạ khi làm điều đó. Nhưng tôi không thể chịu đựng thêm cảm giác nghi hoặc này nữa.
Kết quả trả về sau 5 ngày chờ đợi mòn mỏi: "Không có quan hệ huyết thống cha – con."
Tôi đã ngồi chết lặng trong xe ô tô gần 2 tiếng đồng hồ. Tôi không biết mình đã mong đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải là kết quả này.
Tôi không nói với ai, không nổi giận, không chất vấn vợ, cũng không bỏ đi. Vì khủng hoảng tâm lý quá nặng nề, tôi đã tìm đến rượu và uống một mình. Tôi bị tai nạn sau đó, nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất. Sau tai nạn, bác sĩ chẩn đoán tôi khó có thể có con được nữa vì những tổn thương ở vùng nhạy cảm.
Cuộc đời đúng là cay đắng đến tột cùng. Tôi chỉ… tiếp tục sống như thể mình chưa từng biết bất cứ điều gì. Cũng tại tôi, ai bảo vội vàng trong một việc cần nhiều thời gian để suy xét kỹ lưỡng đến vậy.
7 năm qua, tôi vẫn là một người cha, dù trái tim tôi rỗng hoác và trống rỗng.
Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào khác ngoài tờ giấy xét nghiệm ADN kia và một linh cảm cay đắng rằng, vợ tôi đã mang thai từ người đàn ông cũ khi đến với tôi.
Tôi từng nghĩ đến chuyện nói ra tất cả. Nhưng nói để làm gì đây? Để ly hôn? Để vạch mặt vợ? Để lôi con vào cuộc thử ADN một lần nữa, chỉ để xác minh điều tôi đã biết rõ ràng? Trong khi đó, bản thân tôi cũng chẳng thể làm cha lần nữa.
Vợ tôi vẫn chu toàn chăm sóc gia đình. Bon vẫn gọi tôi là bố, vẫn ôm tôi mỗi tối, vẫn vẽ hình cả nhà ba người với nụ cười tròn xoe, hồn nhiên.
Tôi… không thể phá hủy tất cả những điều đó. Nhưng cũng từ ngày ấy, tôi không còn cảm thấy mình là "một phần thật sự" của gia đình này nữa.
Tôi đi làm nhiều hơn, về nhà muộn hơn, và nụ cười trên môi cũng ít đi.
Vợ tôi hình như cảm nhận được điều gì đó bất thường nhưng cô ấy không hỏi, còn tôi thì chẳng nói. Có đôi lần cô ấy ngỏ ý muốn sinh thêm con, nhưng tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật nghiệt ngã. Tôi cũng đang giấu giếm đó thôi.
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Gửi mẹ chồng giữ hộ tiền tiết kiệm, ngày đòi lại bà phán 1 câu "xanh rờn" khiến tôi ngã quỵ", nội dung như sau:
Tôi ngồi đây, đêm đã buông, và tâm trí tôi nặng trĩu, u tối hơn cả màn đêm ngoài khung cửa. Vẫn còn đây, cái nghẹn đắng nơi cổ họng mỗi khi câu nói của mẹ chồng hiện về. Nó nhẹ bẫng như một làn gió, nhưng lại mang sức tàn phá của bão giông, quét sạch niềm tin, hy vọng và cả giấc mơ về một tổ ấm riêng của vợ chồng tôi.
Chúng tôi kết hôn đã 6 năm, vẫn sống chung nhà với bố mẹ chồng vì chưa đủ điều kiện ra riêng. Chồng tôi là con một, hiền lành nhưng lại có tính cách khá tùy tiện, không tháo vát trong việc quản lý tài chính. Còn tôi, sau vài lần tự giữ tiền lại hay tiện tay tiêu xài vào những thứ không đâu, nên khi mẹ chồng đề nghị: "Hai đứa cứ đưa tiền tiết kiệm đây mẹ giữ cho, mẹ chi tiêu cả đời rất tằn tiện, khoản giữ tiền là giỏi nhất rồi. Khi nào cần cứ lấy ra", tôi đã vui mừng khôn xiết.
Thật lòng, tôi luôn coi mẹ chồng như mẹ ruột. Bà là người phụ nữ đảm đang, chu toàn, lời nói của bà lúc nào cũng toát lên vẻ kiên định, đáng tin cậy. Tôi đã vẽ ra một tương lai thật tươi sáng: vợ chồng cứ chuyên tâm làm lụng, tiền kiếm được đưa mẹ giữ, vài năm sau sẽ có một khoản kha khá để mua một căn chung cư nhỏ, rồi dọn ra ở riêng cho thoải mái. Niềm tin tôi đặt vào bà gần như là tuyệt đối, một niềm tin chân thành và có phần ngây thơ.
Suốt 5 năm ròng rã, cứ mỗi tháng nhận lương, tôi chỉ giữ lại một chút để chi tiêu cá nhân, còn lại đều trao tận tay cho mẹ. Chồng tôi cũng vậy. Chúng tôi đã phải sống rất tằn tiện, chắt bóp từng đồng. Những bộ quần áo mới, những chuyến du lịch xa xỉ, những bữa ăn nhà hàng sang trọng... tất cả đều được chúng tôi tạm gác lại.
Mỗi lần đưa tiền cho mẹ, nhìn những con số trong cuốn sổ tay bà ghi lại cứ tăng dần, lòng tôi lại tràn ngập hy vọng. Số tiền đó không chỉ là những con số vô tri, mà là mồ hôi, là nước mắt, là cả thanh xuân và là giấc mơ về một tổ ấm của chúng tôi. Tổng cộng cũng lên đến khoảng 2 tỷ đồng, một khoản không hề nhỏ chút nào.
Chỉ một tuần trước, vợ chồng tôi tìm được một căn hộ ưng ý, giá cả cũng rất phải chăng. Chúng tôi mừng rỡ khôn tả, bàn nhau sẽ về thưa chuyện với mẹ để rút tiền ra đặt cọc. Tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình, tôi lựa lời mở lời một cách vui vẻ: "Mẹ ơi, vợ chồng con tìm được nhà rồi ạ. Mẹ cho chúng con xin lại số tiền tiết kiệm để đặt cọc nhé mẹ."
Không khí đang rộn ràng bỗng chùng xuống lạ thường. Mẹ chồng tôi từ tốn đặt đũa xuống, ngước nhìn tôi, ánh mắt bà không hề có chút ngạc nhiên nào. Bà im lặng vài giây, rồi phán một câu "xanh rờn", một câu nói mà có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên:
"Tiền nào? Số tiền đó mẹ coi như phí con ăn ở, sinh hoạt trong cái nhà này suốt 6 năm qua rồi. Coi như xong nhé."
Cả thế giới dưới chân tôi dường như sụp đổ hoàn toàn. Tai tôi ù đi, mắt hoa lên, tôi không còn cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào xung quanh. Tôi chết lặng nhìn mẹ, cố tìm kiếm một nét đùa cợt trên gương mặt bà, nhưng không, nó lạnh lùng và vô cảm đến rợn người. Chồng tôi ngồi bên cạnh cũng hoàn toàn bất động. "Mẹ... mẹ đang nói gì vậy?", anh lắp bắp hỏi lại, giọng run rẩy.
Mẹ chồng tôi vẫn giữ nguyên giọng điệu đó, thậm chí còn lộ vẻ bực tức: "Tao nói không đúng à? Chúng mày ăn ở đây, điện nước tao lo, đi chợ tao bỏ tiền, có bao giờ tao đòi hỏi chúng mày một đồng nào chưa? Giờ có tí tiền đã đòi ra riêng. Cái công tao chăm sóc, lo lắng cho chúng mày không đáng giá bằng chừng ấy tiền sao?"
Tôi gục xuống, hoàn toàn gục ngã. Tôi không thể đứng vững nổi nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng không thốt nên lời. Công sức 5 năm trời, giấc mơ cả đời, niềm tin sắt son... tất cả đã bị câu nói tàn nhẫn của mẹ chồng nghiền nát không chút thương tiếc. Hóa ra, mọi sự quan tâm, lo lắng bấy lâu của bà đều đã được định giá bằng tiền. Hóa ra, trong mắt bà, tôi và chồng chỉ là những kẻ "ăn nhờ ở đậu", và khoản tiền tiết kiệm của chúng tôi chỉ vừa đủ để trả "chi phí thuê trọ" cho 6 năm qua.
Đêm đó, vợ chồng tôi thức trắng, không ai chợp mắt nổi. Giấc mơ về mái nhà riêng đã tan biến vào hư vô. Nhưng điều đau đớn hơn cả việc mất tiền, đó là mất đi niềm tin tưởng tuyệt đối. Đây là một bài học quá đắt giá mà có lẽ tôi sẽ phải mang theo suốt cuộc đời này.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/toi-len-thu-adn-cua-con-trai-va-su-that-khien-toi-phai-gia-vo-khong-biet-gi-suot-7-nam-nay-20925070315003157.htm
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/gui-me-chong-giu-ho-tien-tiet-kiem-ngay-oi-lai-ba-phan-1-cau-xanh-ron-khien-toi-nga-quy-a549579.html