Gửi mẹ chồng giữ hộ tiền tiết kiệm, ngày đòi lại bà phán 1 câu "xanh rờn" khiến tôi ngã quỵ

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Câu nói nhẹ bẫng như gió thoảng qua nhưng sức sát thương thì như bão giông, cuốn phăng đi tất cả niềm tin, hy vọng và cả giấc mơ về một mái nhà của vợ chồng tôi.

Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Gửi mẹ chồng giữ hộ tiền tiết kiệm, ngày đòi lại bà phán 1 câu "xanh rờn" khiến tôi ngã quỵ", nội dung như sau:

Tôi ngồi đây, đêm đã buông, và tâm trí tôi nặng trĩu, u tối hơn cả màn đêm ngoài khung cửa. Vẫn còn đây, cái nghẹn đắng nơi cổ họng mỗi khi câu nói của mẹ chồng hiện về. Nó nhẹ bẫng như một làn gió, nhưng lại mang sức tàn phá của bão giông, quét sạch niềm tin, hy vọng và cả giấc mơ về một tổ ấm riêng của vợ chồng tôi.

Chúng tôi kết hôn đã 6 năm, vẫn sống chung nhà với bố mẹ chồng vì chưa đủ điều kiện ra riêng. Chồng tôi là con một, hiền lành nhưng lại có tính cách khá tùy tiện, không tháo vát trong việc quản lý tài chính. Còn tôi, sau vài lần tự giữ tiền lại hay tiện tay tiêu xài vào những thứ không đâu, nên khi mẹ chồng đề nghị: "Hai đứa cứ đưa tiền tiết kiệm đây mẹ giữ cho, mẹ chi tiêu cả đời rất tằn tiện, khoản giữ tiền là giỏi nhất rồi. Khi nào cần cứ lấy ra", tôi đã vui mừng khôn xiết.

Thật lòng, tôi luôn coi mẹ chồng như mẹ ruột. Bà là người phụ nữ đảm đang, chu toàn, lời nói của bà lúc nào cũng toát lên vẻ kiên định, đáng tin cậy. Tôi đã vẽ ra một tương lai thật tươi sáng: vợ chồng cứ chuyên tâm làm lụng, tiền kiếm được đưa mẹ giữ, vài năm sau sẽ có một khoản kha khá để mua một căn chung cư nhỏ, rồi dọn ra ở riêng cho thoải mái. Niềm tin tôi đặt vào bà gần như là tuyệt đối, một niềm tin chân thành và có phần ngây thơ.

Suốt 5 năm ròng rã, cứ mỗi tháng nhận lương, tôi chỉ giữ lại một chút để chi tiêu cá nhân, còn lại đều trao tận tay cho mẹ. Chồng tôi cũng vậy. Chúng tôi đã phải sống rất tằn tiện, chắt bóp từng đồng. Những bộ quần áo mới, những chuyến du lịch xa xỉ, những bữa ăn nhà hàng sang trọng... tất cả đều được chúng tôi tạm gác lại.

Mỗi lần đưa tiền cho mẹ, nhìn những con số trong cuốn sổ tay bà ghi lại cứ tăng dần, lòng tôi lại tràn ngập hy vọng. Số tiền đó không chỉ là những con số vô tri, mà là mồ hôi, là nước mắt, là cả thanh xuân và là giấc mơ về một tổ ấm của chúng tôi. Tổng cộng cũng lên đến khoảng 2 tỷ đồng, một khoản không hề nhỏ chút nào.

Chỉ một tuần trước, vợ chồng tôi tìm được một căn hộ ưng ý, giá cả cũng rất phải chăng. Chúng tôi mừng rỡ khôn tả, bàn nhau sẽ về thưa chuyện với mẹ để rút tiền ra đặt cọc. Tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình, tôi lựa lời mở lời một cách vui vẻ: "Mẹ ơi, vợ chồng con tìm được nhà rồi ạ. Mẹ cho chúng con xin lại số tiền tiết kiệm để đặt cọc nhé mẹ."

Không khí đang rộn ràng bỗng chùng xuống lạ thường. Mẹ chồng tôi từ tốn đặt đũa xuống, ngước nhìn tôi, ánh mắt bà không hề có chút ngạc nhiên nào. Bà im lặng vài giây, rồi phán một câu "xanh rờn", một câu nói mà có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên:

"Tiền nào? Số tiền đó mẹ coi như phí con ăn ở, sinh hoạt trong cái nhà này suốt 6 năm qua rồi. Coi như xong nhé."

Cả thế giới dưới chân tôi dường như sụp đổ hoàn toàn. Tai tôi ù đi, mắt hoa lên, tôi không còn cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào xung quanh. Tôi chết lặng nhìn mẹ, cố tìm kiếm một nét đùa cợt trên gương mặt bà, nhưng không, nó lạnh lùng và vô cảm đến rợn người. Chồng tôi ngồi bên cạnh cũng hoàn toàn bất động. "Mẹ... mẹ đang nói gì vậy?", anh lắp bắp hỏi lại, giọng run rẩy.

Mẹ chồng tôi vẫn giữ nguyên giọng điệu đó, thậm chí còn lộ vẻ bực tức: "Tao nói không đúng à? Chúng mày ăn ở đây, điện nước tao lo, đi chợ tao bỏ tiền, có bao giờ tao đòi hỏi chúng mày một đồng nào chưa? Giờ có tí tiền đã đòi ra riêng. Cái công tao chăm sóc, lo lắng cho chúng mày không đáng giá bằng chừng ấy tiền sao?"

Tôi gục xuống, hoàn toàn gục ngã. Tôi không thể đứng vững nổi nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã, nhưng cổ họng thì nghẹn cứng không thốt nên lời. Công sức 5 năm trời, giấc mơ cả đời, niềm tin sắt son... tất cả đã bị câu nói tàn nhẫn của mẹ chồng nghiền nát không chút thương tiếc. Hóa ra, mọi sự quan tâm, lo lắng bấy lâu của bà đều đã được định giá bằng tiền. Hóa ra, trong mắt bà, tôi và chồng chỉ là những kẻ "ăn nhờ ở đậu", và khoản tiền tiết kiệm của chúng tôi chỉ vừa đủ để trả "chi phí thuê trọ" cho 6 năm qua.

Đêm đó, vợ chồng tôi thức trắng, không ai chợp mắt nổi. Giấc mơ về mái nhà riêng đã tan biến vào hư vô. Nhưng điều đau đớn hơn cả việc mất tiền, đó là mất đi niềm tin tưởng tuyệt đối. Đây là một bài học quá đắt giá mà có lẽ tôi sẽ phải mang theo suốt cuộc đời này.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ba mất, tôi phát hiện mẹ không có tên trong sổ đỏ và sự thật về cuộc hôn nhân 30 năm khiến tôi "đứng tim"", nội dung như sau:

Ba tôi ra đi đột ngột sau một cơn tai biến. Mọi thứ cứ thế ập đến, nhanh đến mức đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể tin ông đã thực sự rời xa.

Là con gái duy nhất, tôi cùng mẹ lo liệu mọi việc hậu sự. Căn nhà hai tầng ba mẹ đã gắn bó mấy chục năm, sổ đỏ vẫn đứng tên ba tôi, giờ cần làm thủ tục sang tên. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản thôi, vì mẹ là vợ ông, có giấy tờ đầy đủ, có hộ khẩu chung, lại có cả tôi là con ruột.

Nhưng khi đến văn phòng công chứng, người cán bộ tiếp nhận hồ sơ bỗng hỏi mẹ tôi có mang theo giấy đăng ký kết hôn không.

Mẹ tôi thoáng ngỡ ngàng: "Tôi với ông ấy sống với nhau 30 năm, có con có cháu rồi, sao lại phải có giấy đó?".

Người cán bộ chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Theo luật, muốn chứng minh là vợ hợp pháp để hưởng thừa kế thì phải có đăng ký kết hôn. Nếu không có, bác không được tính là hàng thừa kế thứ nhất".

Mẹ tôi tái mét mặt mày. Còn tôi thì đứng sững sờ, như có tảng đá lớn vừa đổ ập xuống.

Về nhà, tôi vội vàng lục tung tủ hồ sơ cũ, nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ tờ giấy kết hôn nào.

Tôi hỏi mẹ, giọng run run vì không dám tin vào điều mình vừa nghe. Sau một lúc im lặng thật lâu, bà nhìn tôi rồi nói, khẽ khàng: "Hồi đó ba con còn chưa ly hôn người vợ đầu. Mẹ biết… nên cũng không ép ông phải đăng ký lại".

Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi biết ba tôi từng có một đời vợ, nhưng cứ đinh ninh rằng họ đã ly hôn từ rất lâu rồi. Không ngờ, mối quan hệ của ông với mẹ tôi chỉ là "sống chung" chứ chưa từng được pháp luật công nhận.

Mẹ không kể, ba chưa từng nói. Tôi lớn lên trong một gia đình không có hôn thú mà chẳng hề hay biết.

Tưởng chừng mọi chuyện đã tệ đến mức đó, nhưng bi kịch dường như chỉ mới bắt đầu.

Một tháng sau, bà D – người vợ cũ của ba – bất ngờ xuất hiện. Bà mang theo giấy đăng ký kết hôn với ba tôi, vẫn còn hiệu lực pháp lý. Dù đã ly thân từ rất lâu, họ chưa từng làm thủ tục ly hôn chính thức.

Và vì thế, bà D là người vợ hợp pháp. Theo luật, bà được chia một phần tài sản của ba. Mẹ tôi thì không được chia thừa kế vì bà không phải vợ hợp pháp và cũng không có bằng chứng pháp lý về những đóng góp vào tài sản của ba tôi.

Tài sản được chia theo pháp luật giữa người vợ hợp pháp và tôi là con ruột. Mẹ tôi hoàn toàn không nằm trong diện được thừa kế. Căn nhà nơi tôi sinh ra, lớn lên, nơi mẹ tôi đã sống cả đời giờ bị chia đôi theo luật pháp.

Tôi không trách bà D. Tôi cũng không trách luật pháp. Tôi chỉ thấy đau đớn vô cùng. Mẹ tôi từ chối ra tòa. Bà bảo: "Cái gì không phải của mình thì không giữ được. Hơn ba mươi năm, mẹ chưa từng có một danh phận đúng nghĩa… có lẽ mẹ không có quyền đòi hỏi gì cả".

Câu nói ấy khiến tôi nghẹn ứ, không thể thở nổi.

Hôm rời khỏi nhà, mẹ chỉ mang theo đúng một túi vải nhỏ, vài bộ quần áo, khung ảnh cũ và quyển nhật ký đã bạc màu. Bà không hề ngoảnh lại nhìn một lần.

Căn nhà giờ đang làm thủ tục sang tên cho tôi và bà D.

Tôi cố gắng giữ im lặng, làm đúng theo luật, không muốn gây thêm thù oán. Nhưng mỗi đêm về, tôi vẫn thấy như mình vừa đánh mất đi một điều gì đó không thể nào lấy lại được.

Mẹ tôi đã sống với ba suốt 30 năm, sinh con, chăm sóc ông lúc ốm đau, thờ cúng tổ tiên. Nhưng chỉ vì không có một tờ giấy chứng nhận, cuối cùng… bà ra đi như một người xa lạ.

Tôi ước gì ba tôi đã từng đưa mẹ đi đăng ký kết hôn. Hay ít nhất, có một lời xin lỗi.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá muộn rồi. Và tôi không biết mình nên làm gì với căn nhà này – nơi tôi ở mà không còn cảm thấy là nhà nữa, thậm chí trong đầu tôi còn dấy lên suy nghĩ: Liệu mẹ có từng là người thứ 3?

Nguồn:

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/gui-me-chong-giu-ho-tien-tiet-kiem-ngay-oi-lai-ba-phan-1-cau-xanh-ron-khien-toi-nga-quy-a549579.html

https://thanhnienviet.vn/ba-mat-toi-phat-hien-me-khong-co-ten-trong-so-do-va-su-that-ve-cuoc-hon-nhan-30-nam-khien-toi-dung-tim-209250703124852517.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!