Sau 5 năm ở rể, tôi được bố vợ cho mảnh đất, nhưng tối đó mẹ vợ lại lén nhét vào tay tôi một tờ giấy khiến tôi lặng người suốt đêm
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động, mà vì… lạ lẫm.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Sau 5 năm ở rể, tôi được bố vợ cho mảnh đất, nhưng tối đó mẹ vợ lại lén nhét vào tay tôi một tờ giấy khiến tôi lặng người suốt đêm", nội dung như sau:
Tôi về làm rể nhà vợ từ cái ngày cưới, khi ấy tôi mới chớm 26 tuổi. Gia đình tôi nghèo khó, cha mất sớm, mẹ thì ốm đau triền miên, tài sản chẳng có gì ngoài cái nhân phẩm mà cha mẹ đã răn dạy. Cưới xong, vợ tôi thủ thỉ: "Anh cứ ở chung với ba mẹ em vài năm, sau này dư dả thì mình tính tiếp." Tôi gật đầu, nào ngờ cái "vài năm" ấy lại kéo dài đằng đẵng đến tận 5 năm trời.
Làm rể, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu cái cảm giác phải luôn biết điều, phải cố gắng tránh mọi va chạm, phải tự thu mình lại nhỏ bé nhất có thể… thì mới mong sống yên ổn. Tôi chưa một lần dám cãi lại bố vợ, dù đôi khi ông có gay gắt quá mức. Tôi cũng chưa bao giờ to tiếng với vợ, kể cả những lúc lòng tôi ấm ức vì cái cảm giác "có vợ mà cứ như ở nhờ nhà người ta".
Năm năm trôi qua, tôi cặm cụi làm việc, dành dụm từng đồng một. Nhà vợ tôi khá giả, nhưng tôi chưa bao giờ mở lời xin xỏ bất cứ điều gì. Vợ tôi thấy vậy thì thương, hay đứng ra nói đỡ mỗi khi bố vợ có ý so đo. Tôi chỉ cười xòa: "Anh không sao đâu, mình chịu được mà."
Rồi đến sinh nhật tôi năm ngoái, một điều bất ngờ đã xảy ra. Trong bữa cơm gia đình đầm ấm, bố vợ tôi đột ngột tuyên bố: "Ba có mảnh đất nhỏ ở gần ngoại ô, ba sẽ sang tên nó cho thằng T. coi như phần thưởng cho 5 năm làm rể tử tế của con."
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động đến rơi nước mắt, mà vì… cảm thấy lạ lẫm. Một người như bố vợ tôi, từ trước đến nay vốn rất rạch ròi, phân minh mọi chuyện. Cả nhà vỗ tay chúc mừng, tôi không từ chối, nhưng trong lòng cứ chông chênh, một cảm giác khó tả.
Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, mẹ vợ tôi khẽ khàng gõ cửa phòng. Bà cầm một mảnh giấy gấp tư, nhẹ nhàng nhét vào tay tôi rồi thì thầm: "Con đọc một mình thôi, đừng nói gì cả."
Đó là một bức thư viết tay. Nét chữ run run, là của mẹ vợ tôi. Bà kể lại một câu chuyện cũ, một câu chuyện từ hơn 30 năm về trước. Hóa ra ngày xưa, ba tôi từng là ân nhân cứu mạng bố vợ tôi trong một tai nạn lao động ở công trình. Ông bị thương nặng, không ai dám đưa đi viện vì sợ liên lụy, sợ trách nhiệm. Chỉ có ba tôi, một người thợ phụ nghèo khó, đã liều mình cõng ông đi giữa đêm tối.
Ba tôi vì chuyện đó mà bị sa thải. Gia đình tôi khốn khó từ đó. Mẹ tôi ôm nỗi hận ấy suốt cả cuộc đời, nhưng ba tôi chưa bao giờ than vãn một lời. Bố vợ tôi biết ơn, từng hứa "có ngày sẽ trả nghĩa", nhưng rồi ông thăng chức, đổi nơi ở, và… lặng lẽ quên đi lời hứa năm xưa.
Cho đến cái ngày tôi bước chân vào nhà ông, cả hai người đều nhận ra tôi.
Bức thư kết lại bằng một dòng chữ: "Lúc ba con mất, ông ấy đau lòng hơn ai hết nhưng không dám xuất hiện. Cho con mảnh đất không phải vì con là rể tốt, mà vì ông ấy muốn trả ơn, nhưng lại sợ mang tiếng. Mẹ chỉ mong con hiểu, ơn nghĩa đôi khi không cần phô trương, chỉ cần giữ được cái tâm trong sáng là đủ."
Tôi gấp lại bức thư, lòng trĩu nặng. Cảm xúc lúc đó không phải là biết ơn, mà là một sự buốt giá đến tận xương tủy. Thì ra cả cuộc đời mình cố gắng để được công nhận, nhưng món quà mình nhận lại lại là vì… quá khứ của cha.
Từ hôm đó, tôi vẫn sống như cũ, không một lời oán giận. Nhưng tôi chưa bao giờ đứng lên nhận mảnh đất đó là của mình. Tôi muốn sống bằng chính đôi tay mình. Bởi vì nếu chính cha tôi từng liêm khiết đến vậy, thì tôi càng không thể sống dựa vào một lời hứa cũ đã bị lãng quên.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Bị mẹ bắt đi xem mắt, đến nơi tôi sốc vì gặp sếp, thân phận của anh ta mới là điều làm tôi choáng váng không đứng vững", nội dung như sau:
Tôi năm nay 27 tuổi, đang làm nhân sự cho một công ty nước ngoài. Sếp trực tiếp của tôi là anh Khánh – phó giám đốc phụ trách vận hành. Anh hơn tôi gần chục tuổi, tính cách khá nghiêm túc, lạnh lùng và ít nói, nhưng phải công nhận là anh cực kỳ sắc sảo trong công việc. Mấy chị em đồng nghiệp trong công ty có người thì thầm thương trộm nhớ, có người lại sợ anh một phép, còn riêng tôi… thì chẳng dám nghĩ gì xa xôi. Bởi lẽ, anh ấy ở "một đẳng cấp khác" hẳn – từ ngoại hình, sự nghiệp cho đến thần thái, tất cả đều là thứ tôi chẳng thể nào với tới được. Hơn nữa, tôi cũng không ưa lắm kiểu đàn ông cao ngạo, khó gần như thế.
Dạo gần đây, mẹ tôi cứ liên tục hối thúc chuyện yêu đương. Bà cứ bảo nếu không có ai thì để bà giới thiệu cho, tôi cứ "gặp thử đi, hợp thì tính". Tôi chán đến mức gật bừa cho xong chuyện. Thế rồi, một buổi xem mắt tại quán cà phê được sắp đặt, mẹ gửi cho tôi số điện thoại và cứ khẳng định người ta "rất ổn, gia đình tử tế".
Tôi đến sớm 5 phút, đang thong thả nhấp ngụm nước thì người bước vào khiến tôi suýt sặc: Đó chính là sếp tôi – anh Khánh!
Cả hai chúng tôi nhìn nhau, cứng đờ vài giây. Tôi lắp bắp mãi mới thành lời: "Ơ… sếp…".
Anh ấy cũng có chút lúng túng, rồi khẽ thở dài, nở một nụ cười nhẹ: "Là em à? Duyên ghê ha."
Không biết ai ngồi trước cũng thấy bất tiện, nên tôi nhanh nhảu nói luôn: "Thôi để em nhắn mẹ hủy, anh không cần ngồi lại đâu…".
Nhưng anh ta lại khoát tay: "Không sao, cứ ngồi một lát cũng được. Thật ra… anh cũng không nghĩ sẽ gặp người quen ở đây."
Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, không khí thoải mái hơn tôi tưởng rất nhiều. Sếp bên ngoài trông thì có vẻ nghiêm nghị, ai ngờ khi ngồi riêng lại rất nhẹ nhàng, khéo léo, thậm chí có lúc còn pha trò hài hước nữa chứ. Anh ấy tâm sự khá nhiều chuyện, rằng mình cũng không phải thiếu gia gì như lời đồn. Anh từ một cậu sinh viên nghèo khó vươn lên, chăm chỉ phấn đấu đến mức quên cả yêu đương, để rồi đến tận U40 vẫn độc thân.
Đến lúc tính tiền, tôi định chia đôi thì anh gạt đi: "Coi như anh mời em một bữa đi, vì dù sao mai anh vẫn là cấp trên mà."
Tôi bật cười, đứng dậy, định chào tạm biệt thì anh nói thêm một câu khiến tôi khựng lại: "Em có biết… mình từng gặp nhau rồi không? Anh cũng mới phát hiện ra thôi."
Tôi ngơ ngác không hiểu gì. Anh móc từ ví ra một tấm ảnh cũ, đã mờ theo thời gian. Trong ảnh là tôi, lúc đó chắc tầm 5, 6 tuổi, đang đứng trong sân nhà trẻ, cười toe toét, còn bên cạnh là một cậu bé đeo ba lô to hơn cả người. Anh nói: "Năm đó anh ở trọ gần nhà em, học lớp 9. Mẹ em hay nhờ anh đón em giúp vì nhà không có ai rảnh. Em quấn anh lắm, còn bắt anh mua kem mỗi lần đón…"
Tôi cứng người. Tôi không hề nhớ chuyện đó, nhưng mẹ tôi từng kể hồi nhỏ hay nhờ "một cậu sinh viên ở trọ" đưa đón tôi. Tôi cứ nghĩ là ai xa lạ, không ngờ… đó lại chính là anh.
Anh kể, sau đó gia đình anh chuyển đi nhưng vẫn giữ bức ảnh đó như một kỷ niệm. Mẹ tôi thì lại biết chuyện này, nên khi bà mai giới thiệu "cái con bé ngày xưa anh hay đón đó", anh đã nhận lời đi xem mắt, dù bình thường anh luôn từ chối những buổi như thế.
Tôi không biết phải mô tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa: vừa bất ngờ, vừa xúc động, rồi… cả sự ngượng ngùng nữa.
Người mà tôi từng nghĩ quá xa vời, không thể nào chạm tới, hóa ra lại từng nắm tay tôi đi qua đường, từng đứng đợi tôi trước cổng trường từ rất lâu về trước.
Tôi không rõ mọi chuyện rồi sẽ đi tới đâu, nhưng buổi xem mắt định mệnh đó đã khiến tôi nhìn sếp mình và cả quá khứ của chính mình theo một cách hoàn toàn khác.
Hóa ra, có những người lặng lẽ xuất hiện trong đời ta từ rất sớm, chỉ là đến khi trưởng thành, ta mới nhận ra họ vẫn chưa từng rời đi.
Sau buổi gặp hôm đó, anh Khánh dịu dàng với tôi hơn – dù vẫn là tư cách sếp ở công ty. Thi thoảng, tôi lại tủm tỉm tưởng tượng mình giống nữ chính trong mấy bộ phim ngôn tình, nhưng rồi tôi lại sợ, thực tế chẳng bao giờ như phim. Liệu tôi có nên tiến tới trong mối quan hệ này không?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/sau-5-nam-o-re-toi-duoc-bo-vo-cho-manh-dat-nhung-toi-do-me-vo-lai-len-nhet-vao-tay-toi-mot-to-giay-khien-toi-lang-nguoi-suot-dem-209250706085043301.htm
https://thanhnienviet.vn/bi-me-bat-di-xem-mat-den-noi-toi-soc-vi-gap-sep-than-phan-cua-anh-ta-moi-la-dieu-lam-toi-choang-vang-khong-dung-vung-209250707144734286.htm