Mới cưới đã thấy vợ có dấu hiệu lạ, đêm nào cũng khiến tôi sợ hãi, lén đặt camera trong phòng ngủ, tôi còn phát hiệu nhiều điều kinh khủng hơn
Tôi đem chuyện kể với mẹ, bà bảo vợ tôi bị chơi bùa ngải. Bạn bè thì nói vợ tôi mắc chứng mộng du...
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mới cưới đã thấy vợ có dấu hiệu lạ, đêm nào cũng khiến tôi sợ hãi, lén đặt camera trong phòng ngủ, tôi còn phát hiệu nhiều điều kinh khủng hơn", nội dung như sau:
Chuyện Tình Yêu Với Người Vợ Đa Nhân Cách
Tôi và Hạnh đến với nhau sau gần một năm yêu đương mặn nồng. Hạnh đẹp một cách mong manh, trầm lặng và có chút gì đó rất riêng, rất kỳ lạ, nhưng tôi lại thấy chính điều đó tạo nên sức hút khó cưỡng ở cô ấy. Em hay cười một mình, đôi khi đang nói chuyện lại chợt dừng lại giữa chừng, ánh mắt như lạc vào một cõi nào đó không thuộc về thế giới này. Tôi đã từng hỏi đùa: "Em có giấu anh điều gì không đấy?", Hạnh chỉ lắc đầu, mím môi rồi ôm tôi thật chặt. Lúc ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là một kiểu lãng mạn riêng của em mà thôi.
Chúng tôi kết hôn với một đám cưới rất giản dị nhưng đầy ắp kỷ niệm đẹp. Mọi thứ ban đầu diễn ra thật êm đềm, cô ấy nấu ăn ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, và luôn biết cách chiều chồng. Thế nhưng, chỉ sau chưa đầy một tuần lễ cưới, Hạnh bắt đầu có những hành động kỳ lạ đến mức khó tin.
Một lần nọ, tôi đi làm về, gọi cửa mãi không thấy ai trả lời. Khi tôi mở cửa bước vào, cả căn nhà tối om. Hạnh đang ngồi bệt giữa phòng khách, mặc nguyên bộ váy cưới, tô son đỏ chót, cười bâng quơ rồi cất tiếng: "Anh về rồi à? Hôm nay mình cưới nhau đó, anh có nhớ không?".
Tôi hoảng hốt tột độ. Cô ấy rõ ràng là không hề tỉnh táo. Nhưng sau khi tôi vội bật đèn, lay lay người em thì Hạnh lại như bừng tỉnh, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện vừa xảy ra. Cô ấy cười ngơ ngác: "Em đang nấu cơm mà, sao anh lại nhìn em như thế? Ủa, mà em mặc thứ này làm gì nhỉ, khổ thân em không cơ chứ, bộ váy cưới này em đã giặt sạch cất kỹ rồi mà sao lại lấy ra thử làm gì kia chứ, mai lại tốn công giặt lại". Rồi Hạnh vừa thở dài vừa đi thay váy cưới, cứ lẩm bẩm than thở chuyện mai lại phải giặt mà giặt bộ váy này thì không dễ chút nào. Tôi đứng đó, vẫn chưa hết kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột của Hạnh.
Một lần khác, lúc tôi đang ngủ trưa, Hạnh đánh thức tôi dậy, bảo tôi phải "trốn nhanh đi". Khi tôi ngạc nhiên hỏi chuyện gì, cô thì thào bên tai tôi: "Người kia sắp về rồi. Anh không nên để cô ta thấy. Cô ta rất ghen."
Tôi lạnh sống lưng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Người kia là ai?". Hạnh nói nhỏ, ánh mắt đầy hoảng loạn: "Cô ấy ở gần đây, anh phải tránh xa cô ấy ra nhớ chưa, anh không được phản bội em đâu đấy."
Những chuyện quái lạ cứ thế liên tiếp xảy ra. Có hôm tôi thức dậy thì thấy tấm ảnh cưới của chúng tôi bị cắt nát, còn một bức thư viết bằng nét chữ khác hẳn nét chữ của Hạnh, ghi vỏn vẹn một câu: "Tôi không cho phép cô ta sống hạnh phúc".
Tôi đem chuyện này kể với mẹ, bà bảo vợ tôi bị người ta chơi bùa ngải. Bạn bè thì lại cho rằng vợ tôi mắc chứng mộng du. Nhưng tôi không tin vào những lời đó. Tôi quyết định tự mình tìm hiểu sự thật, bằng cách đặt camera trong nhà.
Và rồi một đêm, tôi bàng hoàng phát hiện Hạnh soi gương và nói chuyện một mình, nhưng bằng hai giọng khác nhau, như thể cô ấy đang đối thoại với một con người khác tồn tại bên trong mình.
Tôi đưa Hạnh đi khám ngay lập tức, và kết quả khiến tôi chết lặng: Hạnh bị rối loạn nhận dạng phân ly, hay còn gọi là đa nhân cách.
Bác sĩ nhìn tôi đầy thông cảm và nói: "Anh không phải người đầu tiên bị hai nhân cách này thử thách đâu. Cô ấy từng suýt kết hôn nhưng đều đổ vỡ trước hôn lễ cả."
Tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi yêu Hạnh – phần Hạnh thật sự của em ấy. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn giật mình khi nghe tiếng cười lạ từ phòng tắm, tiếng thì thào từ một nhân cách nào đó mà tôi không hề kiểm soát được.
Thật sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa. Nếu mẹ tôi mà biết chuyện, chắc chắn bà sẽ khuyên tôi ly hôn, mà tôi thì vẫn còn thương Hạnh rất nhiều. Tôi phải làm gì đây?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Sau 5 năm ở rể, tôi được bố vợ cho mảnh đất, nhưng tối đó mẹ vợ lại lén nhét vào tay tôi một tờ giấy khiến tôi lặng người suốt đêm", nội dung như sau:
Tôi về làm rể nhà vợ từ cái ngày cưới, khi ấy tôi mới chớm 26 tuổi. Gia đình tôi nghèo khó, cha mất sớm, mẹ thì ốm đau triền miên, tài sản chẳng có gì ngoài cái nhân phẩm mà cha mẹ đã răn dạy. Cưới xong, vợ tôi thủ thỉ: "Anh cứ ở chung với ba mẹ em vài năm, sau này dư dả thì mình tính tiếp." Tôi gật đầu, nào ngờ cái "vài năm" ấy lại kéo dài đằng đẵng đến tận 5 năm trời.
Làm rể, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu cái cảm giác phải luôn biết điều, phải cố gắng tránh mọi va chạm, phải tự thu mình lại nhỏ bé nhất có thể… thì mới mong sống yên ổn. Tôi chưa một lần dám cãi lại bố vợ, dù đôi khi ông có gay gắt quá mức. Tôi cũng chưa bao giờ to tiếng với vợ, kể cả những lúc lòng tôi ấm ức vì cái cảm giác "có vợ mà cứ như ở nhờ nhà người ta".
Năm năm trôi qua, tôi cặm cụi làm việc, dành dụm từng đồng một. Nhà vợ tôi khá giả, nhưng tôi chưa bao giờ mở lời xin xỏ bất cứ điều gì. Vợ tôi thấy vậy thì thương, hay đứng ra nói đỡ mỗi khi bố vợ có ý so đo. Tôi chỉ cười xòa: "Anh không sao đâu, mình chịu được mà."
Rồi đến sinh nhật tôi năm ngoái, một điều bất ngờ đã xảy ra. Trong bữa cơm gia đình đầm ấm, bố vợ tôi đột ngột tuyên bố: "Ba có mảnh đất nhỏ ở gần ngoại ô, ba sẽ sang tên nó cho thằng T. coi như phần thưởng cho 5 năm làm rể tử tế của con."
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động đến rơi nước mắt, mà vì… cảm thấy lạ lẫm. Một người như bố vợ tôi, từ trước đến nay vốn rất rạch ròi, phân minh mọi chuyện. Cả nhà vỗ tay chúc mừng, tôi không từ chối, nhưng trong lòng cứ chông chênh, một cảm giác khó tả.
Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, mẹ vợ tôi khẽ khàng gõ cửa phòng. Bà cầm một mảnh giấy gấp tư, nhẹ nhàng nhét vào tay tôi rồi thì thầm: "Con đọc một mình thôi, đừng nói gì cả."
Đó là một bức thư viết tay. Nét chữ run run, là của mẹ vợ tôi. Bà kể lại một câu chuyện cũ, một câu chuyện từ hơn 30 năm về trước. Hóa ra ngày xưa, ba tôi từng là ân nhân cứu mạng bố vợ tôi trong một tai nạn lao động ở công trình. Ông bị thương nặng, không ai dám đưa đi viện vì sợ liên lụy, sợ trách nhiệm. Chỉ có ba tôi, một người thợ phụ nghèo khó, đã liều mình cõng ông đi giữa đêm tối.
Ba tôi vì chuyện đó mà bị sa thải. Gia đình tôi khốn khó từ đó. Mẹ tôi ôm nỗi hận ấy suốt cả cuộc đời, nhưng ba tôi chưa bao giờ than vãn một lời. Bố vợ tôi biết ơn, từng hứa "có ngày sẽ trả nghĩa", nhưng rồi ông thăng chức, đổi nơi ở, và… lặng lẽ quên đi lời hứa năm xưa.
Cho đến cái ngày tôi bước chân vào nhà ông, cả hai người đều nhận ra tôi.
Bức thư kết lại bằng một dòng chữ: "Lúc ba con mất, ông ấy đau lòng hơn ai hết nhưng không dám xuất hiện. Cho con mảnh đất không phải vì con là rể tốt, mà vì ông ấy muốn trả ơn, nhưng lại sợ mang tiếng. Mẹ chỉ mong con hiểu, ơn nghĩa đôi khi không cần phô trương, chỉ cần giữ được cái tâm trong sáng là đủ."
Tôi gấp lại bức thư, lòng trĩu nặng. Cảm xúc lúc đó không phải là biết ơn, mà là một sự buốt giá đến tận xương tủy. Thì ra cả cuộc đời mình cố gắng để được công nhận, nhưng món quà mình nhận lại lại là vì… quá khứ của cha.
Từ hôm đó, tôi vẫn sống như cũ, không một lời oán giận. Nhưng tôi chưa bao giờ đứng lên nhận mảnh đất đó là của mình. Tôi muốn sống bằng chính đôi tay mình. Bởi vì nếu chính cha tôi từng liêm khiết đến vậy, thì tôi càng không thể sống dựa vào một lời hứa cũ đã bị lãng quên.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/moi-cuoi-da-thay-vo-co-dau-hieu-la-dem-nao-cung-khien-toi-so-hai-len-dat-camera-trong-phong-ngu-toi-con-phat-hieu-nhieu-dieu-kinh-khung-hon-209250706160326291.htm
https://thanhnienviet.vn/sau-5-nam-o-re-toi-duoc-bo-vo-cho-manh-dat-nhung-toi-do-me-vo-lai-len-nhet-vao-tay-toi-mot-to-giay-khien-toi-lang-nguoi-suot-dem-209250706085043301.htm