Đi họp lớp cấp 3, tôi âm thầm thanh toán toàn bộ tiền tiệc rồi về sớm: Ai ngờ lại bị bạn cũ chỉ trích

Vì thấy “ngại” khi về sớm, người phụ nữ đã âm thầm thanh toán toàn bộ ti;ền bữa ăn rồi ra về. Khi về đến nhà, đọc tin nhắn trong nhóm lớp, người phụ nữ không thể ngờ hành động của mình lại bị các bạn cũ “c;hê tr;ách”.

Mới đây, báo Đời Sống Pháp Luật đăng tải bài viết "Đi họp lớp cấp 3, tôi âm thầm thanh toán toàn bộ tiền tiệc rồi về sớm: Ai ngờ lại bị bạn cũ c.hỉ tr.ích, tôi ngậm ngùi nhận ra 2 sự thật s.âu c.ay!" có nội dung như sau:

Bài tâm sự đầy thấm thía của một người phụ nữ sau khi được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc) đã thu hút nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng.

Thời thế thay đổi, những buổi họp lớp không còn chỉ để ôn lại kỷ niệm cũ như trước mà giống một nơi để “khoe khoang”. Nhiều người ngày càng không muốn tham gia vào những dịp tương tự, nếu làm tốt sẽ bị vây quanh bởi những người luôn xu nịnh, điều này sẽ gây r.ắc r.ối; nếu cuộc sống khó khăn thì có thể gặp những r.ắc r.ối bởi lời phán xét của mọi người.

Vì vậy, hãy cân nhắc mọi thứ, hãy tránh những trường hợp như vậy nếu có thể và cố gắng không đến đó. Nhưng đôi khi, việc tụ tập là điều không thể tránh khỏi, nếu bạn không đi, người khác sẽ nói bạn là người ki.êu ng.ạo, điều này có thể gây “tiếng x.ấu” cho bạn.

Cách đây không lâu, trong nhóm lớp chung, có một người bạn cùng lớp đứng ra muốn tổ chức họp lớp cấp 3. Bạn ấy nói rằng, chúng ta đã nhiều năm không gặp, rất mong được gặp lại những người bạn học quen thuộc cùng nhau ôn lại quá khứ đầy kỷ niệm.

Với tâm trạng không mấy hào hứng, tôi cũng không phải là người nổi bật nên chỉ trao đổi vài câu với các bạn cùng lớp. Phần lớn thời gian tôi dành để lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Ảnh minh hoạ.

Không thể phủ nhận rằng một số hiện tượng trái ngược nhau chắc chắn sẽ xuất hiện trong các buổi họp lớp. Ví dụ, những bạn học có thành tựu tốt sẽ khen ngợi nhau, còn một số bạn có công việc không ổn định thì bị “cười nhạo”. Dù chỉ là một trò đùa nhưng tôi nghe vẫn khó chịu.

Sau khi dùng tiệc một lúc, tôi cảm thấy tiếp tục ở lại bữa tiệc như vậy cũng chẳng ích gì, nên tôi chỉ viện cớ rồi rời đi giữa chừng. Nhân tiện, tôi đã lẳng lặng thanh toán hóa đơn tiền ăn.

Ai có thể ngờ rằng lúc tôi lấy điện thoại ra sau khi về đến nhà và nhìn thấy tin nhắn của nhóm bạn cùng lớp, tôi thấy rất thất vọng. Vốn dĩ là có ý tốt thanh toán hóa đơn nhưng hóa ra lại trở thành “người x.ấu”. Những người bạn cũ tự cho là sống tốt, có điều kiện, vì họ không được thanh toán hóa đơn, cảm thấy mất mặt nên họ liên tục c.hỉ tr.ích tôi.

Một nhóm người nói rằng tôi muốn được chú ý và thích làm màu, giả vờ, muốn đánh bóng tên tuổi. Một nhóm người khác nói rằng khi ăn tôi giả vờ khiêm tốn, giả vờ sâu sắc.

Ảnh minh hoạ.

Đối mặt với những suy đoán và c.hế giễ.u từ các bạn cùng lớp, tôi không biết phải làm sao để giải thích và cũng không muốn nói gì nữa. Tôi thở dài trong lòng, có lẽ đây là bản chất của con người chăng? Qua buổi họp lớp này, tôi đã hiểu sâu sắc hai sự thật:

Điều thứ nhất: Tương tác xã hội là một nghệ thuật

Dù rất buồn khi bị các bạn cùng lớp hiểu lầm nhưng tôi phải thừa nhận rằng việc tôi âm thầm thanh toán hóa đơn tiền ăn cũng là cách xử lý không tốt. Nếu tôi biết nhiều hơn về các kỹ năng xã hội và giỏi xây dựng mối quan hệ giữa các cá nhân, tôi tin rằng mình sẽ có thể nghĩ ra giải pháp tốt hơn.

Nhóm bạn cùng lớp là một mạng lưới kết nối quan trọng trong cuộc đời mỗi người, không thể thiếu và cũng không thể từ bỏ được. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không hiểu nghệ thuật giao tiếp xã hội, dẫn đến tình thế tiến thoái lưỡng nan sau đó.

Thứ hai: Đừng dùng "lòng tốt" của mình để “thử lòng người”

Ban đầu, tôi không có nhiều suy nghĩ, chỉ đơn thuần cảm thấy rất ngại khi là người đầu tiên rời đi. Tôi muốn làm điều gì đó cho các bạn cũ. Nhưng không ngờ, hành động thiện ý của tôi lại làm “phật lòng” nhiều bạn cùng lớp, bị mọi người nghi ngờ, chê trách.

"Lợi ích" từ việc thanh toán hóa đơn nên thuộc về những người bạn gặt hái được nhiều thành công. Tôi tự cho là mình đúng, và phải chịu trách nhiệm cho hậu quả đó. Chẳng trách họ ghét tôi đến vậy, coi tôi như “cái gai” trong mắt họ, chỉ trích, chế giễu tôi trong nhóm.

Lần này, cuối cùng tôi đã nhận ra bản chất con người. Trong tương lai, chúng ta nên tránh những dịp tương tự càng nhiều càng tốt và tham gia càng ít càng tốt. Trên đây là những bài học tôi rút ra được từ trải nghiệm của bản thân, không biết các bạn có trải nghiệm tương tự không?

Tiếp đến, báo Phụ Nữ Việt Nam từng đăng tải "Họp lớp đầu năm, tôi tham dự được nửa buổi tiệc thì bỏ về". Cụ thể như sau:

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ít khi liên lạc với bạn cũ. Nhưng qua mạng xã hội, tôi biết đa phần bạn bè mình đều đã thành công. Có người có nhà, có xe ô tô. Có người đi du học và định cư ở nước ngoài. Có người lấy chồng giàu và đổi đời. Có người khởi nghiệp thành công, trở nên giàu có.

Riêng tôi, tôi vẫn chỉ là một cô nhân viên bình thường, ngày làm 8 tiếng, lương khoảng 8-9 triệu/tháng. Chồng tôi cũng thế nên cuộc sống của chúng tôi rất bình dị. Chúng tôi cũng xây được căn nhà cấp 4 và vẫn đang n.ợ tiền ngân hàng.

Vì thế, khi nhận lời mời họp lớp đầu năm nhân dịp kỷ niệm 10 năm ra trường, tôi đã phân vân lắm. Tôi tìm lời tư vấn từ chồng mình. Anh khuyến khích tôi tham gia và còn chuyển cho tôi 2 triệu để đi cho thoải mái.

Buổi tiệc diễn ra ở 1 khách sạn 5 sao. Bạn bè tôi đều đi ô tô đến, ăn mặc rất sang trọng. Ngay từ ở bãi đỗ xe, tôi đã cảm thấy mình lạc lõng. Tham gia buổi tiệc đa số là những bạn giàu có, còn những người bình dân như tôi thì chỉ có vài người đến thôi. Và chúng tôi ngồi chung với nhau để tìm sự đồng điệu, cảm thông cùng nhau.

Cứ tưởng gặp lại sau 10 năm, mọi người sẽ vui vẻ lắm. Nhưng không, buổi tiệc chỉ là cơ hội để mọi người khoe tiền, khoe nhà, khoe của, khoe xe, khoe chồng con. Người thì kể mới mua được chiếc xe ô tô thứ 3, đất đai nhiều vô kể.

Người lại kể chuyện được chồng chi tiền để PTTM cho thật đẹp, được đi du lịch, đi chơi mà không cần suy nghĩ. Người lại kể chuyện được nhà chồng cho mảnh đất tiền tỷ, rồi chồng kinh doanh khấm khá... Chẳng ai hỏi han đến những vất vả, khổ sở của nhau hay chẳng ai có suy nghĩ sẽ tìm cách giúp đỡ những bạn học khác đang túng thiếu, khó khăn.

Ai cũng tranh nhau nói đến mức làm tôi bự.c mình. Giữa buổi tiệc, tôi xin phép về trước vì có việc gấp. Quả nhiên chẳng ai cản tôi cả. Tôi rời đi trong buồn bã. Tôi không biết mọi người tham gia họp lớp có cảm thấy lạc lõng, cô đơn như tôi không? Và có ai hối h.ận vì đã tham gia họp lớp giống tôi không? Nhưng riêng tôi, từ nay về sau, chắc tôi không bao giờ tham gia 1 cuộc họp lớp nào nữa.