Bà nội trông cháu lương 10 triệu/tháng, thấy con béo tốt từng ngày tôi vội vã nói bà về quê, thuê bảo mẫu

Báo Người Đưa Tin ngày 24/4 đưa thông tin với tiêu đề: Bà nội trông cháu lương 10 triệu/tháng, thấy con béo tốt từng ngày tôi vội vã nói bà về quê, thuê bảo mẫu. Với nội dung như sau: 

Trước khi chuẩn bị sinh con, vợ chồng tôi đã bàn bạc đến chuyện khi con được bao nhiêu tháng thì tôi đi làm và ai sẽ làm người chăm sóc con những lúc hai vợ chồng vắng nhà. Tôi đưa ra quan điểm rằng sẽ thuê bảo mẫu, chắc chắn sẽ lựa chọn người kĩ càng để có thể thoải mái hơn trong việc đưa ra những yêu cầu với họ khi chăm sóc con cho mình.

Thế nhưng chồng tôi lại khác, chồng tôi cho rằng nên nhờ bà nội ở dưới quê lên chăm sóc cháu, vấn đề này vừa giúp con cái, cháu chắt gần gũi bà mà lại yên tâm hơn là thuê người ngoài. Ý chồng đã như thế nên tôi cũng không muốn bàn thêm.

Đến đúng thời điểm 5 tháng sau khi con chào đời, tôi phải quay trở lại với công việc nên việc này tiếp tục được đem ra để bàn một lần nữa. Chồng tôi vẫn khăng khăng muốn mời mẹ chồng ở dưới quê lên chăm sóc cháu mà nguyện vọng của bà cũng là như thế. Do đó tôi bằng lòng và chủ động đề nghị:

- Chúng con gửi mẹ 10 triệu mỗi tháng (vì công việc tôi kiếm ra tiền rất tốt) để mẹ vừa lo toan công việc ở dưới quê vừa có tiền tích góp mỗi tháng để không phải lo chuyện thuốc thang sau này. Vì thế mẹ cứ yên tâm ở đây chăm sóc cháu giúp chúng con sao cho bé khỏe mạnh, nhanh nhẹn, hoạt bát là được.

Ảnh minh họa

Ngoài việc chăm sóc cháu, mẹ không cần phải quan tâm đến việc gì khác nữa, để đó chúng con đi làm về sẽ lo. Những lúc rảnh rỗi, mẹ có thể đưa cháu đi chơi loanh quanh khu nhà mình, giao lưu kết bạn cho đỡ buồn cũng được mẹ ạ.

Thấy tôi thoải mái như thế, cả chồng và mẹ chồng đều mừng rỡ. Bà thu xếp công việc dưới quê rồi ngay tuần sau đó đã lên giúp vợ chồng tôi chăm sóc cháu. Khi bà vừa lên tôi đưa luôn 10 triệu tiền lương tháng đầu cho bà.

- Con sẽ gửi mẹ tiền lương ngay từ đầu tháng để mẹ chủ động chi tiêu công việc của mẹ. Nếu đồ dùng của cháu thiếu gì mà con chưa kịp mua, mẹ cứ mua giúp con rồi ghi vào sổ sách, con về con sẽ gửi lại mẹ chứ 10 triệu là tiền công của mẹ, không tính vào tiền chăm sóc cháu mẹ nhé. Mẹ muốn mua cho cháu thứ gì để làm quà tặng thì đó là vấn đề riêng.

Những ngày tháng sau đó tôi vì mải mê công việc do mới quay trở lại nên cũng lu bu, đi sớm về khuya để bắt kịp tiến độ nên không để ý. Khoảng 3 tháng sau mới có thời gian rảnh rỗi để thường xuyên ở nhà với hai bà cháu hơn. Tôi mới để ý mẹ chồng chăm sóc cháu nội rất tốt, chu đáo, cẩn thận và tỉ mỉ khiến tôi yên tâm. Hơn hết đứa trẻ cũng quấn quýt bà nội, vừa nghe lời bà mà cũng rất sợ bà, việc ăn uống không bao giờ phải thúc giục hay ép buộc. Do đó tôi lại càng yên tâm đi làm.

Thế nhưng vào một ngày nghỉ ở nhà tôi bế con đi chơi dưới sân nhà vô tình gặp rất nhiều các bà nội, bà ngoại khác cũng bế cháu đi chơi. Chắc những người này quen biết mẹ chồng tôi và cũng hay cho cháu chơi với con tôi nên nhanh chóng nhận ra đứa trẻ. Họ cũng tới làm quen rồi trò chuyện:

- Hôm nay Bơ được mẹ bế đi chơi à, thế bà nội đâu?

Ảnh minh họa

- Vâng, hôm nay con ở nhà nên con bế cháu đi chơi cho bà nghỉ ngơi chút ạ. Bà cháu ở trên nhà.

- Ừ, thế là phải rồi. Mà nhìn Bơ trộm vía từng ngày đấy cháu nhỉ, chứng tỏ bà nội nuôi rất mát tay đó.

- Vâng, trộm vía ạ. Bà cháu giỏi chăm cháu lắm chứ mẹ cháu thì vụng lắm ạ.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của người kia đã khiến tôi phải giật bắn mình:

- Ừ, nhìn Bơ bụ bẫm từng ngày luôn đấy, nhìn xem, tay chân chắc chắn khác hẳn tuần trước chứ đâu có giống cái thằng này (bà chỉ vào cháu của bà). Tôi bảo mẹ nó mà mẹ nó nhất quyết không nghe, không cho dùng.

- Ơ dùng cái gì hả bà?

- À không... bà nhầm... bà nói vậy thôi.

Nói xong bà ý cũng tảng lờ cho qua chuyện rồi nhanh chóng bỏ đi chỗ khác. Thế nhưng câu nói của bà cứ văng vẳng trong đầu tôi, khiến tôi phải suy nghĩ mãi. Tôi mới chợt nhìn lại con mình, quả thực đứa trẻ béo tốt lên từng ngày và béo rất nhanh trong khoảng thời gian này. Suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên làm tôi hoang mang hơn.

Tôi bắt đầu lục tìm trong gian bếp nhà mình xem có thứ gì khác lạ không thì y như rằng, tôi phát hiện ra một lọ thủy tinh không nhãn mác, đựng một thứ bột màu trắng lạ. Rõ ràng thứ này không phải là do tôi mua và tôi cũng không biết đó là thứ gì. Do đó, tôi nhanh chóng mang ra hiệu thuốc để hỏi xem đó là thứ gì. Nhân viên cửa hàng thuốc nói rằng phải đem chúng đi xét nghiệm thì mới biết được là thứ gì. Do đó tôi để lại một chút ít rồi mang lọ đó về cất lại chỗ cũ.

Sau ngày hôm đó, khi chưa biết kết quả xét nghiệm tôi nhìn thấy mẹ chồng có một lần lấy thứ bột đó bỏ vào cháo của cháu. Khi tôi hỏi đó là thứ gì thì mẹ chồng nói:

- Là hạt nêm ăn dặm đó con, mẹ cho vào hũ đựng cho đảm bảo và dễ dùng.

Nghe bà nói thế tôi không nói gì thêm nhưng tôi chờ kết quả thế nào rồi mới nói chuyện mà lòng đầy hoang mang.

Ảnh minh họa

Cầm tờ giấy kết quả trên tay tôi sững sờ cả người. Tôi gọi chồng cùng về nhà ngay lập tức và xin được nói chuyện với mẹ chồng:

Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ. Thời gian qua chúng con rất cảm ơn mẹ đã chăm sóc cháu tốt để chúng tôi yên tâm đi làm. Tuy nhiên gần đây con mới phát hiện ra một việc mà bản thân người làm mẹ như con đã vô cùng sốc và không thể chấp nhận được.

Tôi đặt lọ bột trắng và tờ giấy xét nghiệm lên trên bàn:

- Mẹ nói rằng đây là hạt nêm ăn dặm của Bơ nhưng kết quả xét nghiệm lại không phải là vậy. Nó cho thấy đây là bột tăng cân dành cho trẻ.  Đứa bé chưa bao giờ gầy và con cũng không cần cháu phải bụ bẫm. Con nói với mẹ rồi mà, con chỉ cần cháu khỏe, cân nặng tương đối là được rồi, sao mẹ phải làm thế này với cháu.

- Chỉ là mẹ sợ nếu thằng bé không tăng cần đều mỗi ngày thì không tốt cho nó. Mẹ nghe các bà đã dùng cho cháu rồi nói nó bổ lắm, cũng không gây hại gì đâu con đừng lo.

- Ôi sao mẹ nói thế được vậy mẹ những thứ thuốc không nhãn mác, không nguồn gốc thế này đến người lớn còn không dám dùng thì làm sao có thể dùng cho cháu được.

Chồng tôi nói xen vào:

- Em cứ bình tĩnh xem nào, biết đâu đây cũng là thuốc tốt cho trẻ mà thôi.

- Anh nói vậy mà nghe được à, anh cũng có kiến thức về y dược mà anh lại nói thế được à.

- Ừ thôi em bình tĩnh, để chiều đưa con đi khám xem sao.

Tôi quay sang nói với mẹ chồng:

- Mẹ à, con rất tiếc nhưng chắc mẹ nên về quê nghỉ ngơi. Không biết cháu có làm sao không, chứ không cả đời này con ân hận.

Mẹ chồng nghe tôi nói vậy, bà lặng lẽ không nói gì thêm, vào phòng và thu dọn đồ.

Chồng tôi nói rằng tôi làm quá mọi việc, "đuổi" mẹ chồng về ngày là không phải phép một chút nào nhưng tôi mặc kệ. Tôi quá sốc sau chuyện này và tôi không thể tha thứ cho bà cũng như chính bản thân mình nếu con mình mà có bị làm sao.

Tiếp dến, báo Đời sống và Pháp luật cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Tôi 63 tuổi, đưa hết 10 triệu lương hưu cho con, vừa chăm cháu vừa làm hết việc nhà nhưng vẫn bị vợ chồng con trai ‘đối xử’ tệ bạc: Quyết định về quê, sống vì chính mình!

Nội dung được báo đưa như sau: 

Trong 6 năm sống ở nhà con trai, bà Vương luôn lo toan các việc nhà, giúp đỡ con cái và chăm sóc cháu. Để giúp con trai, con dâu giảm bớt áp lực cuộc sống, bà đưa toàn bộ lương hưu cho các con, nhưng thái độ của con trai và con dâu khiến bà thật sự buồn lòng.

Câu chuyện đăng tải trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) gây chú ý khi chia sẻ câu chuyện của bà Vương:

***

Tôi tên là Vương Tú Chi, tôi 63 tuổi. Trong 6 năm qua, tôi đã giúp chăm cháu ở nhà con trai. Khi con trai tôi mời tôi đến chơi, tôi đã lên kế hoạch sẽ sống với gia đình con trai khi nghỉ hưu. Nhưng ai ngờ chỉ 6 năm sau, tôi không thể chịu nổi nữa, xách túi bỏ đi.

Thật buồn cười khi nói rằng lý do trực tiếp khiến tôi ra đi là do một vài quả vải. Sau bữa cơm tối hôm trước, tôi đến khoảng sân trong khu dân cư để khiêu vũ như thường lệ.

Tôi về nhà vào khoảng 8h30 tối. Khi về đến nhà, tôi không thấy vợ chồng con trai và cháu tôi ở nhà, tôi cũng không quan tâm. Gia đình con trai có thói quen đi bộ vào ban đêm, và đôi khi họ thường đi mua sắm sau 9h tối. Sau khi vội vàng tắm xong, tôi nhớ ra vẫn còn nửa tập phim truyền hình đã xem nên định xem xong trước khi đi ngủ.

Tôi có thói quen vừa ăn vừa xem TV. Lúc đó tôi tìm thấy 8,9 quả vải rất to trên đĩa trái cây trên bàn cà phê. Tôi đặc biệt thích ăn vải. Tôi đã hơn 60 tuổi và chưa bao giờ nhìn thấy những quả vải to như vậy. Tôi nghe người khác nói loại vải mùi vị đặc biệt ngon.

Tôi không khỏi cầm một quả lên, bóc ăn thử. Tôi vừa ăn vừa xem TV. Sau khi xem TV, tôi ăn hết vải. Đúng lúc tôi chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ thì con trai tôi quay lại cùng con dâu và cháu trai.

 

Con dâu tôi vừa quay lại, nhìn vào đĩa trái cây và thấy rằng sau khi tôi ăn vải, vẻ mặt của con dâu lập tức thay đổi. Con dâu hét vào mặt tôi rất to: "Mẹ ơi, sao mẹ mua hết chỗ vải thiều con mua? Cái này một cân mà giá hơn 30 gần 40 tệ. Chúng con còn chưa nếm thử. Bây giờ mẹ ích kỷ quá, mẹ chỉ quan tâm đến mình và không nghĩ đến người khác. Không để lại cho chúng tôi cũng được nhưng phải để lại cho bọn trẻ phải không? "

Tôi choáng váng khi nghe điều này, tôi thực sự không phải là kiểu người chỉ quan tâm mình. Trước đây, tôi mua bất kỳ cái gì cũng luôn đợi con trai, con dâu và cháu ăn xong mới nếm thử. Lần này chỉ có vài quả, tôi tưởng họ đã ăn rồi, còn thừa cho tôi.

Khi con dâu tôi nói những lời như vậy, lòng tôi rất đau và tôi cảm thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, không muốn gây quá nhiều rắc rối nên tôi chủ động giải thích vài câu và nói với con dâu ngày mai sẽ mua thêm vài cân. Kết quả là con dâu tôi không chịu để tôi đi và liên tục gây ồn ào. Con trai tôi chỉ ngồi trên ghế và chơi điện thoại di động, không tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Nhìn thấy con dâu như vậy tôi càng tức giận. Nhưng tôi không tranh cãi với cô ấy mà chỉ quay về phòng và đóng cửa lại. Ngay cả khi cửa đóng, tôi vẫn nghe thấy tiếng con dâu phàn nàn về tôi.

Càng nghĩ tôi càng buồn. Tôi không có ý định sống cùng con trai mình. Bởi vì tôi thích sống ở quê hương hơn và không muốn phải thích nghi lại với một thành phố xa lạ khi về già. Chỉ là khi con trai tôi nhờ tôi chăm sóc cháu, một người mẹ không bao giờ có thể từ chối con mình nên tôi đã đồng ý, đồng thời cũng nghĩ đến việc sau này sẽ nghỉ hưu ở nhà con trai.

Nhưng mấy năm nay, cuộc sống của tôi không được như ý. Lần đầu tiên tôi đến nhà con trai, con dâu khá lịch sự với tôi và thích nói chuyện với tôi. Tôi hiểu rằng cuộc sống không hề dễ dàng với các con nên tôi đã chủ động chia sẻ chi phí sinh hoạt cho họ.

Chi phí sinh hoạt của gia đình tôi là 5.000 NDT (khoảng 17 triệu đồng) một tháng, và riêng tôi đóng góp 3.000 NDT (khoảng 10 triệu đồng). 3.000 NDT (khoảng 10 triệu đồng) là toàn bộ lương hưu của tôi.

 

Tôi không để hai vợ chồng họ lo lắng về việc nuôi con. Tôi chăm sóc cháu cả ngày lẫn đêm. Trước đây, con dâu tôi đi làm về sẽ giúp một số việc nhà, nhưng chỉ khoảng nửa năm nay, mọi việc trong nhà đều để lại cho tôi.

Là một người mẹ, tôi không hề phàn nàn gì, tôi rất vui khi có thể chia sẻ gánh nặng với các con. Từ 3 năm trước, thái độ của con dâu đối với tôi không còn là cách con dâu đối xử với mẹ chồng nữa.

Năm ấy, các con muốn tôi bán căn nhà ở quê và dùng số tiền bán được để mua một căn nhà lớn hơn cho các con. Trước đây tôi hiếm khi từ chối những yêu cầu của con trai và con dâu, nhưng lần này tôi kiên quyết từ chối.

Dù có ý định sống cùng con trai nhưng tôi không muốn bán căn nhà hưu trí của mình. Chỉ có nhà tôi mới cảm thấy an toàn. Hơn nữa, ở căn nhà ấy, giữa tôi và chồng có rất nhiều kỷ niệm, khi nào có thời gian tôi cũng muốn về ở lại vài ngày.

Dù con trai và con dâu có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ đồng ý bán nhà. Chính vì lý do này mà dù con dâu rất bất mãn với tôi. Tôi từng nghĩ con dâu dễ gần nhưng chỉ vì một căn nhà mà con dâu đã bộc lộ bản chất thật.

Mấy năm nay, thái độ của con dâu đối với tôi đều phụ thuộc vào tiền bạc. Nếu tôi tiêu tiền cho họ, con dâu sẽ đối xử tốt hơn với tôi, nếu không, con dâu sẽ rất lạnh lùng.

Con trai tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì và chưa bao giờ đứng về phía tôi. 2 năm qua, tôi luôn suy nghĩ, liệu một người con trai và con dâu như vậy có thực sự là chỗ dựa cho tôi suốt đời không? Tôi có thực sự muốn dành những năm còn lại của mình ở đây không?

Tôi đang dao động và không thể quyết định về nhà nghỉ hưu. Nhưng thái độ của con dâu khiến tôi đã quyết định rời đi.

 

Đêm đó tôi không ngủ được nên đã thu dọn hành lý. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi phát hiện mình đã sống ở đây 6 năm nhưng trong lòng chẳng có gì nhiều ngoài vali quần áo.

Tôi nghĩ hồi đó tôi cũng là người yêu cái đẹp và luôn thích mua sắm quần áo mới. Nhưng sau khi đến đây, tiền hưu trí của tôi đều tiêu hết cho gia đình nhỏ này, tiền chỉ có thể đi ra mà không vào được. Tôi hoàn toàn không còn tiền để mua quần áo. Nhưng nếu các con tôi muốn ăn món gì, tôi sẽ mua dù đắt đến đâu, miễn là chúng chịu ăn.

Tôi cảm thấy mình là một người mẹ rất tận tâm nhưng lại không may mắn có được một người con trai hiểu chuyện, cũng như không có một người con dâu đối xử chân thành với mình.

Tôi không muốn chịu đựng cuộc sống như thế này nữa, tôi phải sống cho chính mình suốt quãng đời còn lại. Sáng hôm sau tôi dậy sớm và làm bữa sáng đơn giản, tôi để lại lá thư từ biệt rồi trở về quê mà không đợi con trai và con dâu dậy.

Sau đó, con trai tôi gọi điện cho tôi, con trai cảm thấy tôi không rộng lượng, con mới chỉ nói vài lời, tôi đã dọn đồ đạc và về nhà. Con trai nói rằng tôi nóng tính. Tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Từ giờ trở đi, con trai sẽ sống cuộc sống của con trai và tôi sẽ sống cuộc sống của tôi. Tôi không muốn trở thành một “bảo mẫu”, phải chu cấp tiền cho các con hàng tháng và không còn nhận được sự tôn trọng nữa.