Chi hơn 600 triệu sửa nhà cho bố mẹ, con gái chết lặng nghe công bố di chúc
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Mới đây tờ Thanh Niên Việt đã có bài viết với tiêu đề "Chi hơn 600 triệu sửa nhà cho bố mẹ, con gái chết lặng nghe công bố di chúc"
Lý Uyển Nhi chưa từng nghĩ việc cô chi tiền, sửa lại căn nhà cũ cho bố mẹ lại là dấu mốc khiến cô thấu tỏ vị trí của mình trong gia đình.
Sau hơn 10 năm làm việc ở Thượng Hải (Trung Quốc), tích cóp từng khoản thưởng, từng đồng tăng ca, Uyển Nhi quyết định rút ra 180.000 NDT (khoảng 610 triệu đồng) để cải tạo căn nhà cấp bốn đã xuống cấp nghiêm trọng ở quê. Mái dột, tường nứt, nhà vệ sinh tạm bợ là những gì Uyển Nhi luôn canh cánh trong lòng mỗi lần về nhà.
Với cô, sửa nhà không phải là “đầu tư”, càng không phải tính toán thiệt hơn. Đơn giản đó là trách nhiệm của một người con cả.
Căn nhà sau hơn 1 tháng thi công thay đổi hẳn. Nền gạch mới, tường sơn chống thấm, hệ thống điện nước an toàn, phòng ngủ của bố mẹ được nới rộng và sáng hơn. Hàng xóm ai cũng khen bố mẹ cô sinh được người con gái “mát ruột”.
Ảnh minh họa (Nguồn: Douyin)
Bố mẹ cô vốn ít nói, thấy con gái lao lực vì gia đình cũng chỉ dặn cô giữ sức, đừng làm việc quá nhiều. Uyển Nhi nghe vậy thì cười, nghĩ rằng tiền bạc có thể kiếm lại, còn tuổi già của bố mẹ thì không.
Ấy vậy mà chuyện buồn lại sớm diễn ra thật. Khoảng 1 năm sau khi ở nhà mới, bố cô đột ngột qua đời vì bị tai biến. Uyển Nhi xin nghỉ phép về lo hậu sự cùng em trai là Lý Minh, người đã lập gia đình và sống cùng bố mẹ nhiều năm. Sau tang lễ, luật sư của gia đình hẹn gặp để công bố di chúc.Trong suy nghĩ của cô, căn nhà bố mẹ ở hiển nhiên sẽ được chia đều hoặc ít nhất cũng ghi nhận phần đóng góp của cô.
Tuy nhiên, từng lời luật sư thốt lên lại khiến Uyển Nhi chết lặng. Căn nhà và toàn bộ quyền sử dụng đất được để lại cho người em trai là Lý Minh, lý do ghi rõ: “Con trai là cháu độc đinh trong họ, là người ở cùng, chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già và lo việc thờ cúng gia tiên” . Phần của Uyển Nhi là một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên chung bố mẹ, trị giá 20.000 NDT (khoảng 68 triệu đồng).
Uyển Nhi phải mất vài phút mới có thể hiểu hết ý nghĩa của những con số và những lời cha cô đã ghi. Số tiền cô đã bỏ ra để sửa nhà cho bố mẹ hoàn toàn không được nhắc tới. Không một dòng ghi chú, không một lời ghi nhận.
Uyển Nhi Không khóc, cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ là cảm giác hụt hẫng kéo dài, giống như vừa bước hụt một bậc cầu thang. Em trai cô cũng tương tự, cả 2 chị em đều lúng túng. Cô biết em không có lỗi, càng không tị nạnh gì với em trong việc chăm lo cho gia đình, bố mẹ.
Những ngày sau đó, cô ở lại quê thêm ít hôm để thu xếp đồ đạc. Đứng trong gian bếp nhỏ, Uyển Nhi nhớ lại những cuộc gọi đêm muộn khi thợ báo phát sinh chi phí, nhớ những lần chuyển thêm tiền mà không hề đắn đo. Cô không hối hận vì đã sửa nhà. Thứ khiến cô nặng lòng là sự thật bố mẹ vẫn coi trọng con trai trong nhà hơn là con gái.
Thấy cô buồn, mẹ cô cũng trải lòng tâm sự. Bà bảo bố mẹ luôn nghĩ con trai phải có nhà để “giữ hương hỏa”, con gái đi lấy chồng rồi cũng sẽ lo việc nhà chồng. Cuốn sổ tiết kiệm là cho riêng Uyển Nhi, để cô phòng thân. Bà nói bằng giọng chân thành, mong con gái hiểu vì suy cho cùng, mảnh đất hay căn nhà cũng là của ông bà nội để lại chứ chẳng phải tài sản do bố mẹ cô tự làm ra.
Uyển Nhi hiểu chứ, cũng thông cảm cho mẹ. Thế hệ ông bà nhìn tài sản như một trật tự truyền thống, còn cô nhìn trách nhiệm như một lựa chọn cá nhân.
Trở lại Thượng Hải, Uyển Nhi khép lại chuyện buồn trong lòng bằng cách đơn giản nhất: tiếp tục làm việc, tiếp tục sống.
Câu chuyện của Uyển Nhi không phải là bi kịch, càng không phải một màn oán trách. Nó chỉ là một lát cắt rất thật trong cuộc sống, ở không ít gia đình: Nơi tình thân, trách nhiệm và tiền bạc không phải lúc nào cũng song hành. Và đôi khi, sự thật phía sau một bản di chúc không nằm ở con số được nhận, mà ở cách người ta nhận ra vị trí của mình trong chính gia đình.
Báo Chuyên trang Đời Sống Pháp Luật cũng có bài viết cùng hoàn cảnh tương tự với tiêu đề "Con gái bỏ hơn 600 triệu sửa nhà cho bố mẹ, "chết lặng" khi nghe công bố di chúc: Nụ cười cuối cùng"
Tôi là con gái lớn trong gia đình, rời quê lên thành phố học tập rồi làm việc từ khi vừa ngoài hai mươi. Gần mười lăm năm xa nhà, tôi quen với nhịp sống bận rộn, quen với việc tự xoay xở mọi thứ. Nhưng dù đi đâu, làm gì, trong tôi vẫn luôn có một mối bận tâm âm ỉ: Bố mẹ ngày càng già, còn căn nhà ở quê thì mỗi năm một xuống cấp.
Ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ ấy gắn với tuổi thơ tôi, nơi mùa mưa phải kê chậu hứng nước, nơi mùa hè nóng hầm hập vì mái tôn đã rỉ sét. Mỗi lần về quê, nhìn bố mẹ lom khom trong căn nhà chật hẹp, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu. Có lần, mẹ nói đùa: “Nhà này chắc chỉ cần thêm vài trận mưa lớn nữa là sập mất thôi”. Câu nói ấy khiến tôi mất ngủ nhiều đêm.
Sau nhiều năm tích góp, tôi quyết định dành hơn 600 triệu đồng, gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, để sửa lại nhà cho bố mẹ. Tôi không suy tính thiệt hơn, cũng không yêu cầu đứng tên hay giấy tờ ràng buộc. Với tôi, đó là việc một người con nên làm, không cần cân đo đong đếm.
Tôi đứng ra lo liệu tất cả: Từ bản vẽ, chọn vật liệu, thuê thợ, đến việc phát sinh chi phí giữa chừng. Có những lúc công trình đội giá, tôi phải vay mượn thêm bạn bè, rồi lại cặm cụi làm việc để trả dần. Nhưng mỗi lần gọi điện về, nghe bố mẹ kể hàng xóm khen nhà mới, tôi lại thấy lòng nhẹ đi.
Ngôi nhà hoàn thiện chưa được bao lâu thì biến cố ập đến. Một buổi sáng, tôi nhận được cuộc gọi báo bố đột ngột qua đời sau cơn tai biến. Tôi sững sờ, vội vã bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Đám tang diễn ra trong không khí nặng nề, u ám. Tôi tự nhủ, mất mát này đã quá lớn, có lẽ không còn điều gì khiến mình đau hơn nữa.
Nhưng tôi đã nhầm.
(Ảnh minh họa)
Vài ngày sau tang lễ, gia đình được mời đến để nghe công bố di chúc của bố mẹ. Tôi không đặt nặng chuyện tài sản, càng không nghĩ mình sẽ được gì nhiều. Tôi chỉ ngồi đó, mong mọi việc diễn ra nhanh chóng để còn lo cho mẹ.
Khi luật sư đọc đến phần phân chia tài sản, tôi cảm thấy không khí trong phòng như đặc quánh lại. Toàn bộ căn nhà và mảnh đất được để lại cho em trai tôi, với lý do em là con trai, là người ở cùng bố mẹ, có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên. Phần của tôi chỉ là một cuốn sổ tiết kiệm trị giá vài chục triệu đồng.
Tôi ngồi im, tai ù đi, không nghe rõ những lời sau đó. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ hiện lên hình ảnh những đêm thức khuya làm việc, những lần chuyển tiền sửa nhà, những cuộc gọi hỏi thăm tiến độ công trình. Tất cả dường như chưa từng tồn tại.
Em trai tôi cúi đầu, tránh ánh mắt tôi. Tôi biết em không tranh giành, cũng không mưu tính điều gì. Nhưng sự im lặng của em, trong khoảnh khắc ấy, lại khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Sau đó, mẹ tôi nói rằng bố mẹ vẫn nghĩ theo quan niệm cũ: con trai phải có nhà để giữ hương hỏa, còn con gái sớm muộn cũng theo chồng, có cuộc sống riêng. Cuốn sổ tiết kiệm là để tôi “phòng thân”, coi như bố mẹ đã lo cho tôi phần nào.
Tôi nghe, gật đầu, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Tôi không trách bố mẹ, cũng không giận em trai. Nhưng tôi không thể không đau khi nhận ra rằng, dù đã cố gắng bao nhiêu, sự hy sinh của con gái vẫn dễ dàng bị xem là điều hiển nhiên.
Tôi rời quê trong một buổi sáng nhiều sương. Ngồi trên xe, nhìn những cánh đồng lùi dần phía sau, tôi nghĩ rất lâu về gia đình, về chữ hiếu, về công bằng. Tôi nhận ra rằng, tình thân không phải lúc nào cũng song hành với sự thấu hiểu, và hy sinh không phải lúc nào cũng được ghi nhận.
Tôi kể câu chuyện này không để đòi lại điều gì, càng không để trách móc ai. Tôi chỉ mong những người con, đặc biệt là con gái, khi yêu thương và chăm lo cho gia đình, hãy yêu cả chính mình. Bởi có những nỗi đau, khi đã vỡ ra rồi, thì không tiền bạc nào bù đắp nổi.
(Tâm sự của độc giả)
