VIDEO: Vợ bắt gặp chồng đưa con người khác đi viện, trong khi con mình sốt cao đang gây xúc động mạnh
Nhiều người để lại bình luận cũng đang rơi vào hoàn cảnh tương tự, song vẫn luôn thấu hiểu cho chồng.
Báo Phụ nữ Thủ đô có bài viết "VIDEO: Vợ bắt gặp chồng đưa con người khác đi viện, trong khi con mình sốt cao đang gây xúc động mạnh" với nội dung như sau:
Mới đây, đoạn video quay lại cảnh tượng tại một bệnh viện ở thành phố Tế Ninh, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của người xem. Trong video, người vợ đưa con gái đang bị sốt cao đi khám tại bệnh viện. Trong khi đang ngồi đợi ở khu vực chờ, cô bất ngờ phát hiện chồng mình, một lính cứu hỏa, đang cùng một người phụ nữ khác đưa một cậu bé vào cấp cứu.
Thực tế, đây là một tình huống mà người chồng đang thực hiện nhiệm vụ, điều này đã được giải thích rõ ràng trong video. Người chồng đang cùng đồng đội cứu hộ một bé trai bị mắc kẹt trong vụ tai nạn giao thông, và anh cần phải đưa bé vào phòng cấp cứu. Cảnh tượng này được ghi lại khi ánh mắt của vợ chồng họ tình cờ chạm vào nhau trong tích tắc. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để cho người chồng nhìn vợ con một cách đầy âu yếm trước khi tiếp tục công việc.
Sau khi giao bé trai cho bác sĩ, người chồng vội vàng chạy ra ngoài để gặp vợ con. Anh ôm chầm lấy con gái đang sốt cao, vuốt tóc và hôn lên má con đầy âu yếm trước khi lại vội vã trở lại công việc cứu người. Những hành động nhẹ nhàng và nhanh chóng của anh đã thể hiện tình yêu vô điều kiện mà anh dành cho gia đình, dù trong tình huống căng thẳng như vậy.
Cô vợ, dường như đã quá quen với những tình huống này, không hề hỏi han thêm mà tiếp tục chăm sóc con gái, xoa dịu cô bé đang sốt. Cảnh tượng này làm người xem cảm động vì tình yêu, sự hi sinh và trách nhiệm của người chồng và người vợ trong hoàn cảnh khó khăn.
Người đàn ông sau đó đã tranh thủ lại gặp vợ con chỉ vài phút rồi ngay lập tức trở lại làm nhiệm vụ.
Đoạn video này đã tạo ra một làn sóng bình luận trên mạng xã hội Douyin. Hàng triệu lượt xem và chia sẻ đã bày tỏ sự cảm phục đối với người lính cứu hỏa và gia đình anh. Nhiều người khen ngợi sự hi sinh của anh khi luôn hết lòng với công việc và gia đình: "Anh ấy thật may mắn khi cưới được một người phụ nữ như vậy", "Đằng sau mỗi người anh hùng cần có một người phụ nữ tốt bụng như cô ấy", "Điều tuyệt vời nhất là khi ta được chứng kiến sự tận tâm trong công việc của một người chồng, người cha, vừa hết lòng cứu người khác, vừa ân cần với gia đình!"
Sự cảm thông cũng xuất hiện trong nhiều bình luận, với người vợ không những thấu hiểu công việc của chồng mà còn hỗ trợ chồng trong mọi tình huống. Một số người thậm chí nhận xét về sự vững vàng của người vợ: "Nhìn cô vợ an ủi con rồi thấu hiểu chồng thế kia là biết cô cũng đã quen rồi, thật cảm động."
Dù vậy, không phải tất cả mọi người đều đồng tình với cách xử lý của người lính cứu hỏa trong khoảnh khắc gặp vợ. Một số ý kiến cho rằng nếu anh đã ôm vợ một chút và an ủi cô thì sẽ “trọn vẹn” hơn, vì cô cũng là người cần được an ủi. Trong khi con gái đang ốm và người chồng đứng gần đó, nhưng lại không thể giúp đỡ được gì nhiều do đang bận với công việc. Một số bình luận đã nêu ra quan điểm này, như: “Chồng ở ngay đó nhưng cũng không thể giúp được gì nhiều vì anh đang làm nhiệm vụ."
Tuy nhiên, nhiều người khác lại bảo vệ người lính cứu hỏa, cho rằng anh chỉ đang quá vội để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng có thể anh đã nói lời động viên dành cho vợ nhưng camera không ghi lại được. Và tất nhiên, cách thể hiện tình cảm của mỗi người là khác nhau, không ai giống ai.
Trong những bình luận trên Douyin, không ít người đã chia sẻ về những trải nghiệm tương tự của mình khi có chồng làm lính cứu hỏa. Một người bình luận: "Tôi quen thuộc với cảnh này. Tôi đang chăm sóc hai đứa trẻ bị sốt cao vào giữa đêm. Một đứa khóc vì sốt cao và đứa kia khóc vì không có ai bế. Sau đó, tôi thấy chồng tôi vội vã vào phòng cấp cứu với những người bị thương. Tôi không thể ngừng khóc khi chứng kiến cảnh đó, dù tôi hiểu đó là công việc của anh ấy."
Một tài khoản khác chia sẻ: "Mình và người yêu đang làm lính cứu hỏa quen nhau 7 năm rồi cũng vậy, nhưng mình hiểu cho anh ấy, ngược lại anh ấy cũng rất yêu thương mình."
Các câu chuyện này không chỉ giúp mọi người cảm nhận được sự hi sinh của các chiến sĩ cứu hỏa mà còn nhấn mạnh đến sự vững vàng và thấu hiểu trong tình cảm gia đình, khi vợ và chồng đều hiểu rõ công việc của nhau và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Người đưa tin có bài viết "Hành trình của mẹ: Ba năm ròng vét sạch tài sản, đánh đổi tất cả để giúp con trai gõ cửa âm thanh, cất một tiếng gọi "Mẹ"" với nội dung như sau:
Những ngày gõ cửa âm thanh
Năm 2022, niềm vui của gia đình chị Huế tràn ngập khi bé Kiều Vũ Anh Quân – tên ở nhà là Gold – chào đời. Con lớn lên bình thường, biết lẫy, biết bò, biết phản ứng với ánh mắt mẹ. Chị không bao giờ nghĩ rằng căn bệnh ngầm làm con mất đi điều kỳ diệu. Mãi đến gần một tuổi, khi con vẫn chưa biết gọi bố mẹ, chị chỉ nghĩ đó là chậm nói nên tự trò chuyện, chơi cùng con và lờ tivi để con học giao tiếp.
Cho tới một ngày, khi mở TV to, gọi con lớn tiếng nhưng Gold vẫn thản nhiên, mắt không chớp, đầu không ngoái – như thể âm thanh không hề tồn tại. Linh tính người mẹ mách bảo điều gì đó bất thường. Sau khi đi khám, bác sĩ kết luận bé bị “điếc bẩm sinh, mức độ sâu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào”. Chị Huế kể:
“Tôi sốc lắm! Cả người chao đảo, không biết bấu víu vào đâu. Mấy ngày liền, tôi chỉ biết khóc, không chấp nhận được sự thật”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, chị không ngừng tự trách:
“Giá như tôi cẩn thận hơn khi mang thai… giá như tôi đừng gắng gượng đi làm… có lẽ con đã không phải chịu thiệt thòi…”
Nhưng rồi chị nhận ra: nếu buông xuôi, con sẽ vĩnh viễn sống trong im lặng. Chị phải mạnh mẽ – vì con.
Chị Huế từng nhiều lần đổ lỗi cho bản thân là nguyên nhân khiến con không thể nghe. (Ảnh: NVCC).
Tiền đề của một hy vọng mới
Bác sĩ tư vấn cấy ốc tai điện tử – máy trợ thính có thể giúp Gold gõ cửa âm thanh, nhưng chi phí lên đến 500 triệu đồng. Dù vậy, chị vẫn vay mượn, gom góp, quyết tâm thực hiện. Tuy nhiên, kết quả chụp phim cho thấy con “không có dây thần kinh thính giác” – điều kiện tiên quyết để cấy ốc tai – khiến chị rơi vào khủng hoảng lần hai. “Tôi tuyệt vọng… con không còn cơ hội để nghe, để nói nữa”, chị nói.
Không cam chịu thất bại, chị Huế tìm kiếm trên mạng các hội nhóm phụ huynh có con khiếm thính. Qua những chia sẻ, chị được giới thiệu một bác sĩ chuyên phẫu thuật khó tại TP.HCM. Phim chụp cho thấy con “có thể có dây thần kinh nhưng rất mảnh”. Đây chính là tia sáng hy vọng.
Nhiều lần tuyệt vọng, chị Huế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm âm thanh cho con. (Ảnh: NVCC).
Những ngày thử thách với máy trợ thính
Bé Gold bắt đầu đeo máy trợ thính để kiểm tra phản ứng. Sau 20 ngày, chị thử vỗ tay, gõ mâm, gọi con – và bé quay đầu lại. Hy vọng được thắp lên thật kỳ diệu. Hai tháng sau, bác sĩ xác nhận, con đủ điều kiện phẫu thuật. Ca mổ đem lại kết quả đáng mừng: “19/22 điện cực” được cấy vào tai của bé.
Khoảnh khắc bác sĩ thông báo khiến chị bật khóc nức nở trong phòng chờ – cảm xúc được đền đáp sau bao ngày mỏi mòn và tưởng chừng muốn buông xuôi.
Trị liệu và luyện nghe nói – Cuộc chiến bền bỉ
Để con có thể nghe và nói, chị Huế đưa Gold vào lớp trị liệu âm thanh tại Hà Nội, mỗi tuần đến một lần. Chị không chỉ là mẹ, mà còn là học trò nhiệt tình nhất của cô giáo. Mỗi buổi, chị chăm chú ghi chép, học kỹ thuật đọc môi, phương pháp khơi dậy âm thanh.
Về đến nhà, chị tiếp tục vai trò giáo viên: luyện ghi nhớ âm thanh qua các hoạt động: nghe tiếng chó sủa, xe máy, nước chảy, tiếng mưa… Có âm tương đối dễ như “ng”, nhưng nhiều khi bé tập vài tuần vẫn không phát ra được, phải kiên trì từng ngày. Chị Huế kể, mỗi lần con khóc vì bất lực, chị vừa dỗ, vừa lau nước mắt để giúp con không tuyệt vọng.
Mỗi ngày, chị Huế cùng con tập nói, nhận diện âm thanh. (Ảnh: NVCC).
“Mẹ” – tiếng gọi kỳ diệu vang lên
Hai năm sau ca cấy ốc tai, vào một ngày bình thường trong căn bếp, chị đang chuẩn bị bữa tối thì bất ngờ nghe thấy một tiếng rất nhỏ: “Mẹ”. Chị ngỡ tai, tưởng mình mơ – rồi con lặp lại lần hai. Chị không kìm nổi xúc động, khóc nức nở.
“Tiếng ‘mẹ’ ấy là minh chứng cho những cố gắng, những hy sinh… và là động lực để tôi không bao giờ từ bỏ”.
Từ đó, Gold bắt đầu biết gọi “ông”, “bà”, “bố”, “anh”, “chị”, dù nét vẫn chưa rõ. Khi mẹ gọi, bé quay đầu, bật cười, biết ôm mẹ và nhường đồ. Sự tiến bộ dù nhỏ nhưng vô giá.
Giọt mồ hôi phía sau tiếng cười
Đằng sau mỗi nụ cười là những đêm thức trắng khi bé ốm, là những chuyến xe lên Hà Nội mỗi tuần, là những khoản nợ chồng chất. Chị bán hàng online, nghỉ việc để dành thời gian chăm sóc, cân đối từng đồng cho thuốc men, học phí, tiền đi lại…
Chị trải lòng:
“Có lúc hoang mang tột độ khi nghĩ về tương lai của con… nhưng chỉ cần hôm nay con còn gọi ‘mẹ’, còn nghe tiếng chim, tiếng xe, thì tôi sẽ còn cố gắng”.
Niềm tin và hy vọng không bao giờ tắt
Chị Huế nói rõ: con không cần nghe như người bình thường – chỉ cần có thể gọi “mẹ” là đủ. Đó chính là động lực để chị bước tiếp. Cuộc đời không hứa hẹn dễ dàng, nhưng kỳ tích đầy cảm xúc ấy chứng minh rằng tình yêu, sự kiên trì và hy sinh có thể thay đổi vận mệnh.
Nguồn:
1: https://phunuso.baophunuthudo.vn/video-vo-bat-gap-chong-dua-con-nguoi-khac-di-vien-trong-khi-con-minh-sot-cao-dang-gay-xuc-dong-manh-193250624145858773.htm
2: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/hanh-trinh-cua-me-ba-nam-rong-vet-sach-tai-san-danh-doi-tat-ca-de-giup-con-trai-go-cua-am-thanh-cat-mot-tieng-goi-me-a622874.html