Vay bạn trai 200 triệu chữa bệnh cho bố, nào ngờ anh đưa ra điều kiện khiến gia đình tôi tranh cãi

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Anh rể rất bức xúc trách Kiên có tiền nhưng keo kiệt, bố vợ tương lai bị bệnh mà không chịu bỏ ra chữa trị. Anh rể khuyên tôi nên chia tay bạn trai, tôi xứng đáng lấy được người đàn ông tốt hơn.

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Vay bạn trai 200 triệu chữa bệnh cho bố, nào ngờ anh đưa ra điều kiện khiến gia đình tôi tranh cãi", nội dung như sau:

Nỗi niềm về tình yêu và tiền bạc

Tôi và Kiên đã bên nhau được sáu tháng rồi. Anh ấy là con út trong một gia đình mà bố mẹ đều là công chức đã về hưu. Thu nhập của Kiên mỗi tháng là 25 triệu, còn của tôi thì khiêm tốn hơn, chỉ 8 triệu.

Tuy kiếm được khá nhiều tiền, nhưng tôi thấy anh ấy là một người rất tiết kiệm và tính toán. Ngày sinh nhật tôi, bạn bè tặng những món quà vài trăm nghìn giá trị, còn anh ấy chỉ tặng tôi vỏn vẹn một bông hồng và một chiếc kẹp tóc. Thỉnh thoảng, đến cuối tháng hết tiền, tôi có hỏi vay Kiên để chi tiêu sinh hoạt. Thế mà đúng ngày tôi nhận lương mà chưa kịp trả là anh đã hỏi ngay rồi.

Có lần, tôi làm món bánh khoai khá nhiều nên có ý mang qua biếu hàng xóm. Sau đó, Kiên tỏ vẻ khó chịu ra mặt:

"Em thừa tiền à? Người ta có bao giờ biếu em cái gì đâu mà sao em phải cho họ. Lần sau làm ít thôi, đừng làm nhiều rồi lại phải mang đi mời người, thật lãng phí."

Một lần khác, tôi đưa Kiên về ra mắt gia đình. Vì sức khỏe của bố tôi yếu, nên tôi gợi ý anh mua tổ yến làm quà. Anh ấy hưởng ứng nhiệt tình lắm, nhưng đến lúc thanh toán hết 4 triệu thì anh bảo trong tài khoản chỉ còn hơn 1 triệu, còn tiền lương hàng tháng thì đã gửi về cho mẹ anh để mua vàng tích trữ hết rồi.

Tôi tin lời anh giải thích nên đành tự bỏ tiền túi ra mua quà biếu bố. Thế nhưng sau đó, khi đi đổ xăng, tôi vô tình liếc nhìn thì thấy tài khoản của anh ấy có đến 20 triệu. Tôi buồn lắm, nhưng vì muốn giữ thể diện cho anh nên không làm ầm ĩ.

Có lần tôi tâm sự với chị gái về tính cách này của Kiên, chị ấy đã dỗ dành tôi:

"Tiết kiệm cũng tốt mà em, sau này kinh tế gia đình mới vững chắc. Cứ phóng khoáng như anh rể em ấy, làm được đồng nào xài hết đồng đó, nhiều lúc chị mệt mỏi vô cùng."

Những lời chị gái nói đã giúp tôi có động lực để tiếp tục mối tình với Kiên. Nhưng rồi, khi gia đình tôi xảy ra chuyện, con người thật của anh ấy lại bị phơi bày, khiến tôi thực sự rối bời.

Bão tố ập đến gia đình

Tuần vừa rồi, bố tôi bị phát hiện ung thư gan giai đoạn 3. Suốt mười năm nay, bố tôi không kiếm được tiền, chỉ ở nhà làm bạn với chai rượu, còn mẹ tôi thì phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn để có tiền lo cho chồng con.

Thế nên khi bố tôi đổ bệnh, mẹ tôi buồn rầu và khóc:

"Hiện tại trong nhà chỉ có vỏn vẹn 6 triệu đồng, mẹ không biết lấy tiền đâu mà chữa trị cho bố các con. Những năm qua, mẹ vay tiền của anh em hàng xóm nhiều rồi, nợ cũ còn chưa trả xong, bây giờ không ai tin tưởng cho vay nữa. Các con xem có khoản nào không, bỏ ra chữa trị cho ông ấy với, sau này mẹ làm và trả dần."

Chị gái tôi buồn rầu nói:

"Thu nhập của vợ chồng con mỗi tháng hơn 20 triệu nhưng phải thuê phòng trọ và lo cho 3 đứa con, tháng nào hết tháng đó, chẳng bao giờ có dư. Có lẽ mẹ phải cầm cố sổ đỏ để có tiền chữa trị cho bố thôi."

Anh rể bất ngờ gợi ý tôi vay tiền của Kiên. Anh ấy cho rằng gia đình bạn trai tôi khá giả, thu nhập của anh cũng cao, chắc chắn sẽ có một khoản tiền lớn cho vay. Đó là cách duy nhất nên tôi thấy cũng ổn, và đã gọi điện cho Kiên để hỏi vay 200 triệu.

Ban đầu bạn trai tôi bảo tiền mẹ giữ hết nên phải hỏi ý kiến của bà ấy. Một lúc sau đó, Kiên nói:

"Anh sẽ cho gia đình em vay khoản tiền đó nhưng với một điều kiện là phải có vật làm tin. Bố mẹ em có thể lấy sổ đỏ đưa cho anh cũng được. Dù em là bạn gái của anh nhưng chuyện vay tiền vẫn phải sòng phẳng minh bạch để tránh xảy ra mâu thuẫn."

Anh rể tôi rất bức xúc, trách Kiên có tiền nhưng quá keo kiệt, bố vợ tương lai bị bệnh mà không chịu bỏ tiền ra chữa trị. Anh rể khuyên tôi nên chia tay bạn trai, rằng tôi xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn. Mẹ tôi im lặng không nói gì, nhưng chị gái tôi thì có suy nghĩ giống anh rể.

Tôi rất buồn khi Kiên lại đòi có sổ đỏ mới chịu cho vay tiền. Bây giờ tôi thật sự không biết phải làm sao đây?

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mở túi đồ ăn mẹ chồng gửi, tôi thấy tờ giấy bọc trứng là giấy khám thai, xâu chuỗi 20 tờ lộ ra bí mật nhà chồng không tin nổi", nội dung như sau:

Chuyện nhà, chuyện đời

Tôi vốn không hay tò mò chuyện nhà chồng, nhất là những rắc rối liên quan đến cô em út. Em gái chồng tôi nhỏ hơn anh ấy sáu tuổi, từ nhỏ đã nổi tiếng bướng bỉnh và ương ngạnh. Dù học hành chẳng đến nơi đến chốn, em ấy vẫn luôn được mẹ chồng tôi bao bọc và bênh vực. Mỗi khi có ai đó góp ý, bà chỉ thở dài rồi nói: "Tại tôi chiều nó quá."

Hai năm trước, em út đột ngột bỏ nhà đi. Mẹ chồng tôi kể rằng em giận chuyện không được đi du học nên trốn vào miền Nam làm ăn. Bà buồn và ít nói hẳn đi từ dạo ấy, nhưng tuyệt nhiên không hề chia sẻ thêm điều gì về chuyện này.

Tuần trước, mẹ chồng gửi lên cho vợ chồng tôi mấy túi đồ quê. Trong đó có vài con gà, ít rau và một rổ trứng gà. Khi tôi mang vào bếp rửa trứng, tôi thấy bà dùng giấy cũ để bọc từng quả trứng. Chuyện này vốn không lạ vì bà hay tận dụng giấy báo cũ. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, một trong những tờ giấy đó lại là kết quả khám thai. Tên bệnh viện ở Hà Nội và tên người khám ghi rõ ràng là em út của chồng tôi.

Tôi bất ngờ lắm, nhưng không dám chắc mình đã nhìn đúng. Tôi lặng lẽ xếp lại tờ giấy và tự trấn an bản thân. Tuy nhiên, tối đó tôi không tài nào chợp mắt được. Sáng hôm sau, tôi mở nốt chỗ giấy bọc trứng còn lại và kiểm tra kỹ hơn. Trong túi có khoảng hai mươi tờ giấy, tất cả đều là kết quả khám thai, siêu âm và đơn thuốc. Điều đáng nói là tất cả đều mang tên em gái chồng tôi. Các mốc thời gian nối tiếp nhau suốt chín tháng, có cả ngày dự sinh rõ ràng.

Tôi chết lặng người, vì chưa từng một ai trong nhà nhắc đến chuyện này. Mẹ chồng tôi hiện đang nuôi một bé trai khoảng gần hai tuổi. Bà nói đã nhận nuôi bé trong một lần làm từ thiện. Ai cũng tin và khen bà tốt bụng. Còn tôi, giờ thì không thể tiếp tục coi như chưa có gì xảy ra được nữa.

Tôi gọi điện cho mẹ chồng. Khi tôi hỏi, bà im lặng thật lâu. Sau đó, tôi nghe tiếng bà khóc. Bà kể rằng cái ngày em út bỏ nhà đi, nó đã nhắn tin báo rằng mình mang thai và không dám về. Mẹ chồng tôi vì sợ hàng xóm dị nghị và sợ chồng tôi (bố chồng) biết chuyện, nên đã âm thầm đưa em út đến một chỗ quen biết để sinh con. Sau đó, bà nói dối cả nhà rằng đứa bé là con nuôi mà bà thương nên mang về nuôi.

Giọng bà trong điện thoại nghẹn lại. Bà nói, nếu hôm ấy chính tay bà gói trứng chứ không phải chị giúp việc thì đã không xảy ra sơ suất này. Bà van tôi đừng nói với ai, đừng làm lớn chuyện. Bà kể em út vẫn không thiết tha gì với con, sinh xong rồi bỏ đi biệt tích. Còn bà, vì thương cháu, lại càng không đành lòng để nó không ai nuôi dưỡng.

Tôi nghe mà nghẹn ứ cả họng. Tôi thương bà – một người mẹ vì thương con quá mức mà tự làm khổ mình. Em út có thể hư hỏng và vô trách nhiệm, nhưng chính mẹ chồng tôi đã chọn cách che giấu, nghĩ rằng có thể lo liệu tất cả một mình.

Tôi không kể lại với chồng, cũng không nói với bất kỳ ai trong nhà. Tôi chọn giữ im lặng. Không phải vì sợ rắc rối, mà vì tôi biết, đôi khi sự thật không thể cứu rỗi được ai, nó chỉ làm thêm nhiều người đau lòng hơn mà thôi. Tôi làm thế có đúng không? Tôi sợ mỗi lần về quê đối diện với thằng bé, tôi lại không "diễn" nổi!

Nguồn:

https://arttimes.vn/gia-dinh/vay-ban-trai-200-trieu-chua-benh-cho-bo-nao-ngo-anh-dua-ra-dieu-kien-khien-gia-dinh-toi-tranh-cai-c59a63787.html

https://thanhnienviet.vn/mo-tui-do-an-me-chong-gui-toi-thay-to-giay-boc-trung-la-giay-kham-thai-xau-chuoi-20-to-lo-ra-bi-mat-nha-chong-khong-tin-noi-209250629140654883.htm

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!