Sau ly hôn, tôi về nhà bố mẹ đẻ sống, không ngờ cách mẹ đối xử với tôi còn đau hơn cả những lời xóc óc
Tôi vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân kéo dài 7 năm, không ngờ mọi chuyện vẫn còn có thể tệ hơn.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Sau ly hôn, tôi về nhà bố mẹ đẻ sống, không ngờ cách mẹ đối xử với tôi còn đau hơn cả những lời xóc óc", nội dung như sau:
Tôi dọn về nhà mẹ đẻ sau khi ký vào tờ đơn ly hôn, một buổi chiều u ám đến lạ, cứ như thể bầu trời cũng muốn báo hiệu rằng con đường phía trước sẽ chẳng hề dễ dàng.
Mẹ tôi vừa mới nghỉ hưu. Mới ở với bà chưa đầy hai tuần mà tôi đã cảm thấy ngột ngạt đến lạ. Mẹ không hề đánh mắng hay chửi rủa, nhưng những tiếng thở dài mỗi khi tôi bước qua phòng khách, cái cách bà chỉnh lại tấm chăn tôi vừa gấp, hay ánh mắt bà nhìn ra cổng rồi lẩm bẩm "Phụ nữ bỏ chồng, con không nuôi, về đây làm gì", tất cả những điều ấy cứa vào lòng tôi còn sâu hơn bất kỳ lời nói cay nghiệt nào.
Tôi từng nghĩ sau ly hôn, mình sẽ được tự do bay nhảy. Nhưng tôi nào ngờ, cái giá của sự tự do ấy lại là cảm giác chông chênh, bấu víu vật vờ ngay trong chính ngôi nhà mình đã lớn lên.
Bố tôi ít nói hơn, nhưng tôi cũng không giấu được sự phiền lòng trong ánh mắt ông. Một bữa cơm tối, mẹ buột miệng hỏi: "Mày định ở đây đến bao giờ?".
Tôi buông đũa, cổ họng nghẹn ứ. Bố gắp cho tôi một miếng cá, không nói gì, chỉ khẽ thở ra một hơi mệt mỏi.
Tôi hiểu chứ. Bố mẹ vừa về hưu, đang muốn sống những ngày an nhàn thì tôi lại trở về, mang theo bao nhiêu xáo trộn. Còn tôi, vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân 7 năm, tiền tiết kiệm gần như chẳng còn gì. Mua nhà ư? Đó là chuyện xa xỉ. Thuê nhà ư? Lấy đâu ra tiền mà vừa thuê vừa tích cóp được chút nào?
Tôi cũng từng định giành quyền nuôi con, nhưng chồng cũ đã gằn giọng vào mặt tôi: "Cô không tiền, không nhà, không công việc ổn định, giành cái gì? Để con khổ theo cô à?".
Tôi cứng họng, bởi đó đúng là sự thật phũ phàng. Thực ra không phải anh ta thương con, mà là muốn tôi không có chỗ dựa, càng khốn đốn càng tốt. Để rồi khi tôi gọi điện cho con, anh ta lại xen vào giễu cợt: "Về nhà mẹ đẻ dựa dẫm sống hả? Không có chỗ nào để đi chứ gì?".
Tôi cúp máy, nhưng rồi lại ngồi thừ ra, cứ nghĩ mãi về câu nói đó suốt cả buổi. Phải rồi, tôi đang sống dựa, mà một khi đã sống dựa thì làm gì có tiếng nói, làm gì có quyền lựa chọn.
Hôm qua tôi cãi nhau với mẹ chỉ vì đi làm về trễ, quên không mua rau. Mẹ đay nghiến: "Người ta bỏ chồng còn có chí mà phấn đấu. Còn mày? Ăn rồi chỉ biết chờ đồng lương ba cọc ba đồng".
Tôi hét lên: "Nếu ngày xưa mẹ không bắt con lấy người ta thì giờ con đâu khổ thế này?".
Mẹ tôi định nói thêm gì đó thì bố từ trong phòng đi ra, nói: "Thôi. Ở thì sống cho yên, không thì đi. Mẹ con gì mà suốt ngày cãi nhau".
Tôi rút vào phòng mình. Căn phòng ngày xưa từng treo đầy ảnh của gia đình nhỏ bé của tôi, giờ trống huơ trống hoác. Tôi kéo tấm rèm, gió đêm tràn vào lạnh ngắt. Tôi cứ ngẫm nghĩ mãi, có nên ra ngoài thuê một căn phòng trọ nhỏ mà sống cho yên không? Nhưng như thế thì tôi sẽ chẳng tiết kiệm được là bao, mà giờ tôi rất cần có tiền phòng thân. Tôi nên làm thế nào đây?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ngày cưới tôi, vợ cũ xuất hiện với bộ đồ kỳ cục, không ngờ đó lại là thứ "kết liễu" cuộc hôn nhân mới của tôi chỉ sau 1 tháng", nội dung như sau:
Ngày Cưới Định Mệnh
Ngày cưới của tôi, Linh – vợ cũ của tôi – xuất hiện. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh, nhưng lại đi một đôi giày đen lạc quẻ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy. Tôi cũng bất ngờ lắm, nhưng chỉ nghĩ bụng chắc cô ấy đến dự như một phép lịch sự. Dù sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng, chia tay trong hòa bình mà. Tôi nào có ngờ, chính khoảnh khắc đó đã chấm dứt cuộc hôn nhân mới của tôi, dù nó chỉ vừa bắt đầu được vỏn vẹn một tháng.
Thảo, người vợ mới của tôi, là một người phụ nữ tốt. Cô ấy không quá bận tâm về quá khứ của tôi, hay ít ra là cô ấy cố tỏ ra như vậy. Tôi gặp Thảo khi đang chông chênh sau cuộc ly hôn, và cô ấy đã trở thành một chỗ dựa dịu dàng, ấm áp. Chúng tôi yêu nhau gần một năm thì quyết định cưới. Tôi cứ nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa rồi. Nhưng tôi đã lầm.
Những Dấu Hiệu Lạ Lùng
Sau đám cưới, Thảo bắt đầu có những biểu hiện lạ lùng. Cô ấy hay nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi điều gì đó mà không dám thốt nên lời. Rồi những bữa ăn diễn ra trong im lặng, những lần chúng tôi cố tình tránh mặt nhau trong phòng. Tôi gặng hỏi, nhưng cô ấy chỉ đáp: “Anh nói thật đi, hôm cưới anh có thấy Linh nhìn anh thế nào không?”.
Tôi bảo không. Thật sự là tôi không để ý. Tôi chỉ thấy cô ấy mặc váy trắng, đi đôi giày đen trông khá lạc điệu thôi. Ngoài ra, tôi không hề nghĩ ngợi gì cả, cho đến khi Thảo đặt trước mặt tôi một bức ảnh và một đoạn tin nhắn cũ.
Đó là đoạn chat giữa tôi và Linh ngày xưa. Tôi từng nói đùa: “Nếu một ngày anh lấy vợ khác, em cứ đến, mặc váy trắng và mang đôi giày đen ngày xưa, anh sẽ hiểu anh bạc bẽo với em thế nào”.
Tôi đã quên béng câu nói đó từ lâu, nhưng Linh thì không.
Con Dao Giấu Kín
Đôi giày đen đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho Linh. Ngày ấy tôi mới lập nghiệp, chưa có tiền để mua một đôi giày tử tế đi làm. Linh đã gom góp tiền làm thêm, mua tặng tôi đôi giày đen ấy. Cô ấy nói: “Đàn ông có thể nghèo, nhưng đừng để đôi giày mình đi làm người khác coi thường”. Tôi vẫn mang đôi giày đó suốt hai năm sau. Đến tháng lương đầu tiên, tôi dẫn Linh đi mua giày, cô ấy cũng chọn một đôi màu đen, bảo rằng chúng tôi dùng đồ đôi.
Rồi sau này, khi cuộc sống khấm khá hơn, tôi thay giày, và cũng thay cả người đi bên cạnh. Linh và tôi ly hôn. Lý do thì đơn giản thôi, tôi không còn yêu cô ấy nữa.
Thảo không trách Linh. Cô ấy trách tôi. Trách tôi đã không thật lòng. Tôi cứ nghĩ việc giấu đi quá khứ là để bảo vệ hiện tại. Nhưng thực ra, tôi chưa từng dứt hẳn. Tôi lén lút giữ lại một vài tin nhắn cũ, vài kỷ niệm. Tôi không quay lại, nhưng cũng chẳng hề dứt khoát. Và Thảo đã cảm nhận được điều đó.
Cô ấy không thể chịu nổi cái bóng của một người phụ nữ khác trong căn nhà mới của chúng tôi. Nhất là khi người đó lại bước vào lễ cưới, lặng lẽ, không nói một lời, nhưng chừng ấy cũng đủ để khiến người phụ nữ tôi cưới không thể tin vào mình thêm nữa.
Một tháng sau ngày cưới, Thảo bỏ đi. Cô ấy chỉ để lại đúng một câu nói: “Anh có thể dối em, nhưng ánh mắt anh lúc nhìn Linh thì không dối được”.
Tôi ngồi lại trong căn nhà mới, nhìn tấm hình Linh trong đám cưới: váy trắng, giày đen, đứng lặng lẽ, đủ để bóp nghẹt trái tim của người đang đứng cạnh tôi.
Hóa ra, thứ tôi xem là "chuyện cũ" lại là "con dao" mà Linh đã khéo léo giấu trong váy cưới của mình. Cô ấy chẳng cần làm gì cả. Chỉ cần nhắc tôi nhớ: tôi đã từng được yêu như thế nào… và đã đánh mất mọi thứ ra sao. Và giờ đây, tôi lại tiếp tục mất mát thêm một lần nữa. Có phải tôi quá tệ, hay không biết kiểm soát cảm xúc của chính mình?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/sau-ly-hon-toi-ve-nha-bo-me-de-song-khong-ngo-cach-me-doi-xu-voi-toi-con-dau-hon-ca-nhung-loi-xoc-oc-209250629212302534.htm
https://thanhnienviet.vn/ngay-cuoi-toi-vo-cu-xuat-hien-voi-bo-do-ky-cuc-khong-ngo-do-lai-la-thu-ket-lieu-cuoc-hon-nhan-moi-cua-toi-chi-sau-1-thang-209250624233515682.htm