3 ngày trước khi tôi cưới, mẹ trở về dúi cho 20 triệu, đến hôn lễ, bà hỉ hả nói một câu như xát muối vào lòng
Tôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "3 ngày trước khi tôi cưới, mẹ trở về dúi cho 20 triệu, đến hôn lễ, bà hỉ hả nói một câu như xát muối vào lòng", nội dung như sau:
Đoạn hồi ức này đã được viết lại theo phong cách tâm sự:
Mẹ Tôi, Nỗi Buồn Và Ngày Cưới
Tôi, đứa con út trong nhà, có bốn anh chị em. Ba mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi chúng tôi khôn lớn. Cứ ngỡ khi các anh chị đều đã ổn định, thành đạt, thường xuyên gửi tiền về, mẹ sẽ bớt vất vả. Ai ngờ, mẹ tôi như "lột xác" hoàn toàn. Mẹ bắt đầu chăm chút ngoại hình, ăn diện đẹp đẽ, rồi còn thích đi du lịch khắp nơi với hội bạn thân. Mẹ trở nên sành điệu, cởi mở, nói chuyện rôm rả hơn hẳn. Thậm chí, mẹ còn mê "làm màu" trên mạng xã hội, chỉ để chờ mấy anh thanh niên hay các chú vào khen ngợi.
Từ ngày tôi học cấp 3, tôi gần như chẳng còn được ở cạnh mẹ nữa. Mẹ bận rộn với cuộc sống riêng, thời gian đâu mà dành cho tôi. May mắn là chị gái đầu, dù đã có gia đình riêng, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Đến cả khi tôi học đại học, mẹ cũng chẳng nhớ chính xác tôi học trường nào, chỉ mơ hồ là tôi học kinh tế. Rồi chuyện yêu đương của tôi, mẹ cũng chỉ vỏn vẹn một câu: "Chọn đứa nào tử tế mà yêu, đừng có lăng nhăng chửa to tướng về đây làm khổ tôi." Nghe mà xót xa, nhưng rồi cũng quen, chẳng còn đau đớn như trước. Mẹ sống cuộc đời của mẹ, tôi sống cuộc đời của tôi, cứ thế trôi đi.
Ngày tôi báo tin sắp cưới, mẹ đang ở tận châu Âu. Tôi nhắn tin, gọi điện, mẹ trả lời cụt lủn: "Chúc mừng con. Mẹ đang ở Thụy Sĩ, đẹp lắm. Về trước đám cưới vài hôm nha."
Tôi cũng chẳng trông mong gì nhiều. Từ chuyện chụp ảnh cưới, đặt tiệc, thuê váy, mời khách… tôi đều tự mình xoay sở cùng chồng sắp cưới và mấy đứa bạn thân. Nhìn mấy đứa bạn được mẹ chăm chút, đưa đi thử váy, lựa từng đôi khuyên tai, từng bó hoa cầm tay, lòng tôi không khỏi chạnh lòng.
Mẹ về đúng ba ngày trước lễ cưới, kéo vali từ sân bay về thẳng nhà. Mẹ vui vẻ dúi vào tay tôi 20 triệu đồng, bảo: "Con thích sắm gì thì sắm. Mẹ bận quá, không theo con chuẩn bị được." Lúc đó, tôi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả từ lâu rồi, cầm xấp tiền mà chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa.
Ngày cưới, mẹ lên đại diện nhà gái, khoác lên mình bộ áo dài tím nhạt thật sang trọng. Sau lễ, khách khứa hỏi mẹ cho bao nhiêu vàng, mẹ chỉ cười: "Con bé tự lo hết rồi. Mẹ có chút quà nhỏ thôi."
"Chút quà nhỏ" ấy là chẳng có gì cả, không một chiếc kiềng, không một chỉ vàng nào được trao tay. Ngay cả lời dặn dò tử tế trước khi về nhà chồng, mẹ cũng chỉ nói vu vơ: "Làm vợ làm dâu thì nhẫn nhịn chút, nghe chưa con."
Tôi cúi đầu "vâng ạ" mà tim như có ai đó bóp nghẹt, không phải vì thiếu vàng, mà vì thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Thôi thì, tôi cũng đã lên xe hoa, đã làm vợ người ta và sắp tới cũng sẽ làm mẹ. Tôi sẽ khác mẹ, tôi sẽ yêu thương tất cả những đứa con của mình một cách đồng đều và trọn vẹn nhất có thể.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Tôi hết lòng chăm cháu để con gái đi công tác, con rể nói 2 câu khiến tôi tối sầm mặt", nội dung như sau:
Tôi năm nay đã 68 tuổi rồi, nghỉ hưu được vài năm, cứ nghĩ cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua bên mấy luống rau, cây cảnh sau nhà. Ai dè, cái sự đời nó không như tôi tính.
Nỗi lòng người mẹ già vì thương con, thương cháu
Đợt vừa rồi, con gái tôi phải đi công tác đột xuất hơn một tháng trời tận miền Trung. Nó là đứa con gái duy nhất của tôi, dù lớn đến mấy thì trong mắt tôi, nó vẫn là đứa bé bỏng cần được mẹ lo toan. Thương con, thương cháu, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế xách ba lô sang nhà nó, sẵn sàng phụ giúp chăm sóc hai đứa nhỏ: bé Na đang học lớp 1 và cu Tí mới đi mẫu giáo.
Tôi nghĩ đơn giản lắm, đã là mẹ thì con gái dù có lớn khôn, lập gia đình rồi thì vẫn cần mình. Còn cháu thì là máu mủ, ruột rà của mình, chăm chúng có gì mà phải ngại ngần chứ. Thằng Dũng, con rể tôi lúc đó cũng gật đầu lia lịa, trông nó có vẻ cảm kích lắm vì được mẹ vợ giúp đỡ. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa, chỉ biết chú tâm lo lắng mọi thứ từ bữa cơm đến giấc ngủ cho mấy đứa nhỏ.
Lời nói của con rể: Một nhát dao cứa vào lòng mẹ
Ban đầu, mọi chuyện cứ thế diễn ra êm đềm. Sáng nào tôi cũng dậy sớm, lo bữa sáng tươm tất rồi đưa đón cháu đi học. Tối đến lại lúi húi nấu nướng, giặt giũ. Cứ thế, tôi lo liệu mọi việc nhà tươm tất để con rể được yên tâm đi làm. Tôi thấy mình có ích, lòng cũng thấy an vui, nhẹ nhõm.
Thế rồi, một buổi chiều muộn, khi bé Na mang về bài kiểm tra tiếng Việt điểm kém, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Tôi còn chưa kịp hỏi han con bé xem vì sao điểm lại thấp thế, thì thằng Dũng đã cau mặt lại, trách móc con bé xơi xơi. Trong cơn nóng giận, nó buông ra một câu nói mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy bàng hoàng, chết sững:
"Mẹ đừng can thiệp. Việc dạy con là việc của con, không phải việc của mẹ."
Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Lúc đó, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc nó rằng hôm trước con bé bị sốt, chắc còn mệt nên học hành không được tốt. Tôi nghĩ mình đang bênh cháu, bảo vệ con bé, nhưng có lẽ với thằng Dũng, tôi đang "xía" vào chuyện dạy dỗ con của nó. Câu nói ấy không chỉ là gạt phăng lời góp ý của tôi, mà nó như một nhát dao sắc lẹm cắt phăng sợi dây thân tình mà tôi vẫn nghĩ là bền chặt giữa mẹ vợ – con rể.
Nỗi trăn trở và bài học đắt giá
Tối hôm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đang làm quá rồi không? Có phải cái sự tận tâm, hết lòng của mình lại vô tình trở thành gánh nặng cho con rể?
Tôi định bụng sẽ giữ khoảng cách hơn, sẽ không "xen vào" nữa. Nhưng cuối tuần sau, thấy thằng Dũng chuẩn bị đưa cả hai đứa nhỏ đi công viên một mình, tôi lại không đành lòng. Nhẹ nhàng đề nghị được đi cùng để hỗ trợ, vậy mà nó gắt lên:
"Mẹ không hiểu à? Con muốn tự lo cho con của con."
Nghe xong, tôi như bị đẩy lùi về phía sau. Tim tôi đau nhói, vỡ vụn ra từng mảnh. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy mình bị từ chối một cách quyết liệt đến vậy, bởi chính người con rể mà tôi từng hết lòng chăm lo. Tôi chỉ muốn giúp thôi, chứ nào có ý giành phần hay muốn "cầm trịch" đâu. Nhưng hóa ra trong mắt con rể, sự giúp đỡ của tôi lại là sự can thiệp khó chịu.
Từ hôm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng vô cùng. Tôi và Dũng không ai nói với ai câu nào. Bọn trẻ cũng vì thế mà trở nên rụt rè, cứ nhìn người lớn bằng ánh mắt lo lắng. Tôi cảm thấy mình như một người thừa thãi, có mặt cũng không ai cần, mà vắng mặt cũng chẳng ai nhớ.
Một buổi chiều, tôi đem hết chuyện kể lể với bà hàng xóm thân quen. Bà chỉ nhẹ nhàng bảo: "Chị càng cố gắng, nó càng thấy mất quyền kiểm soát. Đàn ông hay vậy, làm gì cũng muốn là người cầm trịch. Chị lùi một bước thử xem?"
Câu nói đó khiến tôi giật mình tỉnh ngộ. Tôi đã quá quen với việc điều khiển, tổ chức, sắp đặt mọi thứ trong gia đình mình, đến mức quên mất rằng đây là mái ấm của con gái tôi, nơi tôi chỉ là người hỗ trợ, chứ không phải người quyết định.
Nút thắt được gỡ và hạnh phúc tìm lại
Hôm sau, tôi chủ động ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với con rể. Tôi nói rằng tôi xin lỗi vì đã quá nhiệt tình mà không để ý đến cảm xúc của cậu ấy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là đang giúp, chứ không hề có ý "can thiệp" hay "chiếm quyền" gì cả. Thật bất ngờ, thằng Dũng cũng nhẹ nhàng thừa nhận rằng dạo này con quá căng thẳng vì công việc và không kiểm soát được lời nói. Cuộc trò chuyện ấy, ngắn thôi, nhưng đã gỡ được cái nút thắt suốt cả tuần căng như dây đàn.
Sau đó, tôi thay đổi cách giúp đỡ. Tôi không ở lại cả ngày nữa, chỉ ghé sang vào buổi chiều, mang ít trái cây hoặc nồi canh nóng cho bọn trẻ. Tôi để thằng Dũng chủ động yêu cầu khi cần, không chen vào những lúc không được mời. Không khí gia đình dần dịu lại. Một hôm, chính Dũng là người rủ tôi cuối tuần đi cùng cả nhà ra ngoài chơi, vừa dã ngoại vừa trông cháu. Tôi hiểu, đó là cách con rể "nói lời xin lỗi" theo kiểu đàn ông.
Giờ đây, tôi không còn tham lam chuyện làm hết mọi việc nữa. Tôi học cách lui về sau, quan sát và hỗ trợ khi cần thiết. Bọn trẻ vui vẻ hơn, con gái gọi điện về cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Qua chuyện này, tôi hiểu ra một điều: làm mẹ, làm bà, không phải cứ hết lòng là đủ. Đôi khi, lùi lại một bước mới là cách giữ gìn hạnh phúc cho cả một gia đình đấy các bạn ạ.
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/3-ngay-truoc-khi-toi-cuoi-me-tro-ve-dui-cho-20-trieu-den-hon-le-ba-hi-ha-noi-mot-cau-nhu-xat-muoi-vao-long-209250701152038494.htm
https://arttimes.vn/gia-dinh/toi-het-long-cham-chau-de-con-gai-di-cong-tac-con-re-noi-2-cau-khien-toi-toi-sam-mat-c59a63898.html