Bé gái 10 tuổi nhắn tin cho bố, 1 tháng sau mới được trả lời: Nhiều phụ huynh tức giận khi đọc được câu đầu
Sau cùng, người tổn thương nhất chính là đứa trẻ.
Báo Phụ nữ số có bài viết: "Bé gái 10 tuổi nhắn tin cho bố, 1 tháng sau mới được trả lời: Nhiều phụ huynh tức giận khi đọc được câu đầu", nội dung như sau:
Người ta vẫn thường nói, gia đình là nơi bình yên nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất, và nền tảng gia đình là yếu tố cốt lõi cho sự phát triển của một đứa trẻ. Thế nhưng, có những đứa trẻ lại không may mắn nhận được tình yêu thương đó từ chính những người đã sinh ra mình, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa, đau lòng.
Câu chuyện về một gia đình đang được lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội là một ví dụ điển hình. Người chia sẻ câu chuyện này là tôi, một cô gái, và tôi muốn kể lại những gì đã xảy ra trong gia đình mình, đặc biệt là về người anh rể.
Chị gái tôi và anh rể đã kết hôn, có với nhau hai đứa con, và sống chung được ba năm. Đến năm thứ tư, anh rể đề nghị sang nước ngoài lao động với lời hứa hẹn sẽ gửi tiền về để xây nhà, và ba năm sau sẽ trở về. Tuy nhiên, anh ấy chỉ gửi tiền về đều đặn trong thời gian đầu, rồi sau đó dần thưa thớt, ít liên lạc hơn hẳn. Anh viện lý do bận công việc và cứ thế tiếp tục gia hạn thời gian ở lại nước ngoài.
Trong suốt những năm tháng đó, chị gái tôi một mình ở nhà nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng và lo toan mọi việc trong gia đình. Đến khi chị tôi đổ bệnh nặng và qua đời sau sáu tháng chống chọi với bệnh tật, anh rể vẫn không về để chăm sóc vợ. Anh ấy chỉ về chịu tang vỏn vẹn một tuần.
Sau đám tang, anh rể gửi con trai nhỏ cho ông bà nội, còn con gái lớn (tức là cháu gái của tôi) thì gửi cho ông bà ngoại nuôi dưỡng. Rồi anh ấy bỏ đi, gần như bặt vô âm tín, không hề chu cấp hay thăm hỏi gì cả. Mãi đến gần đây, tôi vô tình đọc được tin nhắn của cháu gái mình gửi cho bố nó, lòng tôi quặn thắt lại vì "để con bé gần như phải xin xỏ tình thương từ cha mà cũng không nhận được lời hồi đáp nào".
Nguyên văn những gì tôi muốn chia sẻ:
"Chị tôi và anh rể lấy nhau, sống được ba năm thì có với nhau hai mặt con. Sang đến năm thứ tư, anh rể bảo muốn đi nước ngoài để kiếm tiền. Anh ấy hứa chỉ đi ba năm, hết hợp đồng là về, tiền kiếm được sẽ dành dụm gửi về cho vợ con, sau này dồn vào xây nhà.
Thời gian đầu, anh ấy có gửi tiền về thật, nhưng sau này thì thưa dần, cũng ít khi gọi điện về thăm hỏi, viện cớ là bận công việc. Ba năm anh ấy đi biền biệt, không về nhà lấy một lần. Hết hợp đồng, anh lại nói muốn ở lại làm thêm vì muốn về là về hẳn, mà lúc ấy phải có vốn liếng để kinh doanh gì đó. Chị tôi buồn lắm, nhưng vẫn đành lòng đồng ý.
Ở nhà một mình chờ chồng, chị tôi chăm con, rồi gánh luôn việc chăm sóc bố mẹ chồng và lo hương khói thờ cúng. Năm năm sau khi anh ấy đi, chị tôi đổ bệnh nặng. Bệnh phát rất nhanh, khiến chị tôi suy kiệt khủng khiếp. Chúng tôi gọi anh về, anh cũng không về. Chị tôi cố gắng chống chọi được sáu tháng thì mất.
Anh rể lúc ấy mới về chịu tang vỏn vẹn một tuần, rồi lại nhanh chóng lên đường đi nước ngoài.
Trước khi đi, anh ấy gửi thằng bé con cho ông bà nội, còn con gái lớn hơn một chút thì gửi cho ông bà ngoại (tức là bố mẹ tôi). Bố mẹ tôi giận vô cùng, vì đến tận khi chị tôi lâm bệnh nặng anh cũng không về cho chị nhìn thấy anh lần cuối. Ông bà tuyên bố sẽ tự tay chăm sóc cháu và không cần đến bất kỳ sự hỗ trợ nào từ anh ấy.
Thế mà anh ấy cũng bẵng đi thật. Năm thì mười họa anh gửi được một vài đồng cho có, không thăm hỏi, không một lời nào. Con bé giờ đã 10 tuổi, đang học lớp 5. Tôi đi làm xa nên sắm cho nó cái điện thoại để dì cháu có thể trò chuyện. Cuối tuần vừa rồi tôi về, vô tình cầm vào điện thoại của cháu thì thấy bố nó hỏi là 'Nó ở bên này có được bà cho đi học không?'.
Thật sự là tôi uất nghẹn thay bố mẹ tôi, thay cả chị tôi khi đọc được dòng chữ bố nó nhắn. Anh ấy không chỉ vô cảm mà còn vô ơn đối với cả cha mẹ vợ và vô trách nhiệm với chính con đẻ của mình. Cả năm trời không hề đoái hoài đến con, để con bé gần như phải xin xỏ tình thương từ cha mà cũng không đáp lời. Tết vừa rồi về chơi được đúng mùng 1, hẹn đưa con bé đi chơi cùng thằng cu em vào mùng 4, thì đến hôm đó lại cáo bận, hẹn hôm khác. Rồi cũng chẳng có, mùng 10 anh ấy lại lên đường đi tiếp. Cuối cùng, con bé gặp bố được đúng một lần.
Thương cháu, thương chị, và thương cả bố mẹ tôi vì đã đặt hết niềm tin vào nhầm người!"
Kèm theo đó, tôi đăng ảnh chụp màn hình tin nhắn của cháu gái với bố nó, tức là anh rể tôi. Dù cô bé nhắn tin từ ngày 16/5, kể những nỗi lo lắng ngây thơ của trẻ con như bị sâu răng, lỡ tay cạo mất một mảng tóc... nhưng người bố hoàn toàn không trả lời.
Hơn một tháng sau, khi bé nhắn tin hỏi tiếp, người bố mới trả lời một cách lạnh nhạt và vô tâm: "Bố mới chuyển tiền cho bà rồi đấy, con thiếu gì cần gì thì bảo bà. Bà có cho con đi học không?".
Sau khi được chia sẻ, bài đăng của tôi nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội. Rất nhiều người không khỏi bất bình trước hành động và cách ứng xử của người anh rể, cũng là người bố trong câu chuyện. Đồng thời, ai nấy đều xót xa cho từng dòng tin nhắn của bé gái, bởi con bé đã không còn mẹ nhưng cũng chẳng nhận được chút tình yêu thương nào từ bố.
"Gần một tháng trời mới chịu trả lời tin nhắn của con. Đúng là không còn gì để nói", "Đọc những cái như này dao cứa vào tim luôn", "Thương con. Làm chồng không tốt còn làm cha vô trách nhiệm", "Nhìn con bé nhắn mà chạnh lòng luôn á trời", "Đọc tin nhắn con bé nó ngây ngô mà thương quá, nó chỉ ngóng trông bố nó. Con nhắn cho bố mà phải nắn nót thu hồi tin nhắn, ấm ức thay con", "Mất mẹ đã khổ lắm rồi còn không có tình yêu thương của bố. Thương bé và thương cả ông bà ngoại bé",... là một vài trong số rất nhiều bình luận từ cư dân mạng.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Cả nhà tranh giành tài sản của ông nội, đến khi giám định chữ ký trong di chúc, luật sư nói một câu khiến tất cả á khẩu", nội dung như sau:
Cuộc Chiến Di Sản Và Sự Thật Bị Che Giấu
Tôi là cháu nội đích tôn của ông, thế mà trong buổi họp công bố di chúc hôm ấy, tôi chỉ biết ngồi im thin thít, chẳng khác nào một cái bóng.
Người ta thường bảo "con đông của khó", nhưng nhà tôi thì không chỉ đông con mà còn rối rắm đủ đường. Ông nội tôi đã qua đời ba tháng trước. Ông là một người gia trưởng, vô cùng khắt khe và sống kín tiếng, vậy mà lại để lại một khối tài sản không hề nhỏ: một căn nhà mặt phố đắc địa ở trung tâm thành phố, hai mảnh đất lớn ở vùng ven và một sổ tiết kiệm với con số lên đến hàng tỷ đồng.
Gia đình tôi có ba người con của ông: bố tôi là anh cả, rồi đến chú ba, và cô út. Suốt thời gian tang lễ, ai nấy đều giữ đúng lễ nghĩa, nhưng vừa xong 49 ngày, không khí trong nhà đã bắt đầu thay đổi. Mọi người bắt đầu bàn bạc về chuyện phân chia tài sản. Rồi bất ngờ, chú ba mang ra một bản di chúc viết tay đã được công chứng, tuyên bố ông nội để lại toàn bộ bất động sản cho... chính chú ấy.
Điều đó có nghĩa là không hề có tên bố tôi – người đã luôn ở bên chăm sóc ông những ngày cuối đời, cũng chẳng có tên cô út dù ông từng thương cô nhất nhà. Và đương nhiên, những đứa cháu như tôi cũng chẳng được nhắc đến một lời nào.
Bố tôi chết lặng. Cô út bật khóc nức nở. Mọi người trong nhà thì xôn xao bàn tán, nhưng vì bản di chúc có dấu công chứng hẳn hoi, nên chẳng ai dám lên tiếng phản đối mạnh mẽ. Chú ba thì tỏ vẻ bình thản, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả giấy tờ chuyển nhượng.
Thế nhưng, có một điều cứ khiến tôi trăn trở, không thể yên lòng. Tôi nhớ rất rõ, vài ngày trước khi ông mất, tôi chính là người đã đưa ông đi khám bệnh. Tay ông run đến mức còn không thể viết nổi tên mình khi làm hồ sơ nhập viện. Vậy thì làm sao ông có thể viết cả một trang di chúc ngay trước đó chỉ một tuần?
Tôi quyết định giữ im lặng, nhờ một người bạn quen bên ngành luật sư kiểm tra lại. Sau vài ngày, tôi đề nghị tổ chức một buổi họp gia đình tại chính văn phòng công chứng – nơi đã làm bản di chúc kia.
Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, không khí trong phòng căng thẳng đến nghẹt thở.
Vị luật sư kiểm tra lại toàn bộ giấy tờ một cách cẩn trọng, rồi mời chuyên viên giám định chữ ký đã được ủy quyền phân tích. Người này bắt đầu nói:
"Theo kết quả phân tích, chữ ký ở cuối trang di chúc không trùng khớp với nét chữ tự nhiên của ông cụ trong các giấy tờ y tế cùng thời điểm. Có dấu hiệu bị giả mạo bằng phương pháp sao chép nét tay."
Cả căn phòng bỗng im phăng phắc.
Tôi nhìn về phía chú ba. Mặt chú ấy tái xanh. Bố tôi run rẩy lên tiếng: "Em… em giả chữ ký của bố à? Em có biết như thế là phạm tội không?"
Chú ba lắp bắp phủ nhận, nhưng vị luật sư tiếp tục nói:
"Ngoài ra, vào thời điểm ký công chứng, ông cụ đang điều trị tại bệnh viện, có hồ sơ nhập viện và y tá làm chứng rõ ràng. Chúng tôi sẽ chuyển vụ việc này cho cơ quan điều tra nếu gia đình không thống nhất được giải pháp hòa giải dân sự."
Cô út bật khóc òa lên. Cả nhà rơi vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng. Người mà bấy lâu nay vẫn được xem là "thẳng thắn, thương anh thương em" như chú ba lại bị lật tẩy chỉ bằng một câu nói của luật sư.
Tự nhiên tôi thấy thật trớ trêu, chẳng khác nào cái cảnh "hạnh phúc một tang gia" như người ta vẫn nói. Đúng là tài sản thì có thể chia cắt, nhưng tình thân thì không thể. Khi lòng tham trở nên lớn hơn lòng tin, thứ mất đi không chỉ là nhà đất mà là cả danh dự, là tình ruột thịt. Tôi không hề đòi hỏi ông nội phải chia cho tôi bất cứ thứ gì. Nhưng tôi tin rằng, sự thật là điều duy nhất không thể bị giả mạo. Và đôi khi, một chữ ký đúng lại chính là tấm gương soi rõ nhất lòng người.
Nguồn:
https://phunuso.baophunuthudo.vn/be-gai-10-tuoi-nhan-tin-cho-bo-1-thang-sau-moi-duoc-tra-loi-nhieu-phu-huynh-tuc-gian-khi-doc-duoc-cau-dau-193250702102011887.htm
https://thanhnienviet.vn/ca-nha-tranh-gianh-tai-san-cua-ong-noi-den-khi-giam-dinh-chu-ky-trong-di-chuc-luat-su-noi-mot-cau-khien-tat-ca-a-khau-209250702105607316.htm