Con trai cứ đi làm về là loanh quanh với vợ, đóng cửa kín mít, thái độ với mẹ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ
Tôi muốn nói chuyện với con trai thì nó lại chẹp miệng: "Con đang bận, mẹ mai hẵng nói".
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Con trai cứ đi làm về là loanh quanh với vợ, đóng cửa kín mít, thái độ với mẹ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ", nội dung như sau:
Tôi là mẹ của Thiện. Cái tên này là do bố nó đặt, với hy vọng sau này con sẽ sống tử tế, biết làm việc thiện, biết yêu thương mọi người, và hiếu thảo với cha mẹ. Thế nhưng, khi Thiện mới lên ba tuổi, chồng tôi đã ra đi, bỏ lại tôi một mình khi vừa tròn 28.
Nhiều người từng ngỏ lời muốn gắn bó, chấp nhận làm cha của Thiện, yêu thương con như con đẻ, nhưng tôi đều từ chối. Ngay cả bố mẹ ruột và bố mẹ chồng cũng khuyên tôi nên đi bước nữa vì tuổi còn trẻ. Song, tôi không muốn. Một phần vì tôi vẫn còn thương nhớ chồng cũ, một phần vì tôi sợ Thiện sẽ cảm thấy thiếu thốn tình cảm, sợ người khác không thể đối xử tốt với con mình như ruột thịt. Cứ thế, tôi ở vậy đến tận bây giờ, đã hơn 20 năm rồi.
Tôi làm đủ mọi nghề để nuôi con khôn lớn: từ bán rau, nấu cỗ thuê, rửa bát thuê… Tay chân lúc nào cũng trầy trụa, lưng mỏi, đầu gối đau nhức, nhưng chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy con trai ngoan ngoãn học bài, mọi mệt mỏi trong tôi lại tan biến, thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Thiện học giỏi, lại rất hiểu chuyện, ai cũng khen tôi có phúc. Con không ăn chơi, không lêu lổng, đi học về là phụ mẹ nấu cơm, giặt giũ, tối thì kèm thêm mấy đứa nhỏ hàng xóm học bài để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Cả xóm ai cũng thương, nói mẹ con tôi sống có tình có nghĩa.
Thiện học xong đại học, đi làm ở một công ty xuất nhập khẩu. Lương tháng đầu tiên, con đưa tôi gần hết. Lúc đó, tôi rưng rưng nước mắt, thầm nghĩ mình đã nuôi được một đứa con có hiếu. Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi kể từ khi con trai tôi cưới vợ.
Khi con dâu về nhà và sự thay đổi không ngờ của con trai
Con dâu tôi làm bên mảng truyền thông, xinh đẹp, sắc sảo, giao tiếp giỏi, ăn nói khéo léo như rót mật vào tai. Lúc mới về làm dâu, con bé lễ phép, gọi dạ bảo vâng, sáng dậy sớm lo cơm nước cho cả nhà, tối đến thì ríu rít kể chuyện trong ngày khiến ai cũng vui vẻ. Tôi còn thầm nghĩ Thiện đúng là có mắt chọn vợ. Thế mà dần dà, con dâu bộc lộ bản tính thật.
Sau hai tháng sống chung, con dâu bắt đầu ít khi ăn cơm nhà, lấy cớ bận làm thêm, có khi thẳng thừng chê là không hợp khẩu vị đồ ăn mẹ nấu. Ăn uống xong cũng không dọn dẹp mà cứ ngồi lướt điện thoại. Tôi nhắc nhở thì con bé quát lại: "Mẹ thích thì tự làm đi. Ăn xong phải để cho nghỉ ngơi một lúc chứ". Sau đó, nó bỏ lên phòng đóng sầm cửa lại, rồi nói bóng gió kiểu như "ở với người già lẩm cẩm đúng là thử thách tâm lý". Tôi nghe mà tức nghẹn họng.
Con trai tôi cũng thay đổi. Nó thấy vợ nói mẹ như thế mà vẫn im lặng. Giờ nó cũng không còn hỏi han tôi thích ăn gì, có mệt không nữa. Mỗi lần đi làm về, nó lại vào phòng quanh quẩn với vợ, đóng cửa kín mít. Tôi muốn nói chuyện với nó thì nó lại chẹp miệng: "Con đang bận, mẹ mai hẵng nói".
Có lần tôi đi chợ bị ngã, trẹo cổ chân, phải nhờ người ta đưa về. Con dâu nhìn thấy thì không lại hỏi han gì mà chỉ nói đúng một câu: "Già rồi thì phải cẩn thận chứ, tự dưng làm khổ con cháu". Rồi nó cứ mặc kệ tôi đau đớn cho đến khi Thiện đi làm về mới chịu đưa tôi đi bệnh viện.
Nỗi đau của người mẹ
Mấy hôm sau, chân tôi không đi lại được nên chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Hàng xóm sang chơi nhiều, nhưng ai cũng khuyên tôi nên thoải mái, dễ tính với con dâu hơn. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi ra mới biết con dâu đã đi nói xấu tôi khắp nơi. Gặp ai nó cũng bảo tôi lẩm cẩm rồi khó tính, làm gì không vừa ý là tôi mắng té tát.
Tôi nghe mà buồn lòng biết bao, trong khi tôi nào đã mắng con dâu lấy một tiếng nào. Tôi chỉ biết giải thích qua loa với hàng xóm rằng mẹ con hiểu lầm nhau, chứ thực ra tôi chưa từng to tiếng, chưa từng trách móc con dâu. Đêm đó, tôi buồn đến không ngủ nổi. Chẳng lẽ tôi là người đáng ghét đến mức con dâu không thể sống chung được sao? Từ ngày cưới dâu về, việc nhà tôi đều giành làm hết, thỉnh thoảng lắm mới đến tay con dâu, thế mà con vẫn không hài lòng ư? Rồi đến con trai ruột cũng chẳng bênh vực mẹ. Tôi có nên đuổi hai đứa ra ở riêng để thân già này được yên không?
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ngày tôi cưới, chị dâu không thèm có mặt, tìm hiểu mãi tôi mới biết lý do đắng đót từ 6 năm trước", nội dung như sau:
Tháng trước, đám cưới của tôi diễn ra thật long trọng, khách mời tấp nập, họ hàng, bạn bè lên đến hàng trăm người. Nhưng có một người đã vắng mặt, một người mà tôi chẳng thể ngờ tới – chị dâu tôi.
Chị về làm dâu khi tôi vừa chân ướt chân ráo vào năm nhất đại học. Cưới xong được vỏn vẹn hai tuần thì tôi khăn gói lên thành phố nhập học. Tôi còn nhớ như in, chính chị là người đã theo tôi đi khắp phố thị tìm phòng trọ, rồi tự tay giặt giũ chăn màn, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy cho tôi có một chỗ ở an toàn, yên ổn rồi mới an tâm trở về. Thỉnh thoảng, chị lại lên thăm, mang cho tôi ít đồ quê nhà, dúi vào tay vài triệu đồng để chi tiêu, để đóng học phí… Những ân tình của chị, tôi khắc cốt ghi tâm, tự nhủ sau này nhất định phải báo đáp. Thế nhưng, cuộc sống cứ cuốn tôi đi. Tôi bận rộn với việc học hành, rồi ra trường đi xin việc, làm được hai năm thì nhà bạn trai cứ giục giã chuyện cưới xin, thế là tôi cũng xuôi theo.
Đám cưới diễn ra, nhưng chị dâu thì không thấy bóng dáng. Tôi hỏi mẹ, sao chị không đến? Mẹ bảo tôi cứ gọi điện hỏi trực tiếp chị. Nhưng khi tôi gọi thì máy chị không bắt, rồi đám cưới bận rộn quá nên tôi cũng quên bẵng đi việc gọi lại. Thành thử cả ngày hôm đó, tôi vẫn không có tin tức gì từ chị.
Đến chiều, khi khách mời đã về hết, tôi mới hỏi anh trai. Anh tôi đáp cụt lủn: "Chị dâu mày không đến vì mày vô ơn".
Tôi nghe mà ú ớ chẳng hiểu gì. Tôi gọi lại cho chị vẫn không được, đành nhắn tin: "Sao chị không đến dự đám cưới em? Chị giận em điều gì à?". Tin nhắn chỉ thấy hiện "đã xem" mà không có hồi đáp.
Đối mặt với sự thật
Hai hôm sau, tôi quyết định đến nhà anh chị, căn chung cư mà hai người vừa mua xong nhờ vay mượn khắp nơi. Tôi mang theo chút quà mọn, định bụng giảng hòa. Khi tôi bước vào nhà, chị đang ngồi trên sàn chơi cùng cháu, thấy tôi thì chị chỉ liếc một cái rồi lại cúi xuống. Chị cất lời, giọng bình thản: "Em hỏi tại sao chị không đến đám cưới em à? Vì chị thấy mình chẳng có lý do gì để đến cả".
Tôi nhíu mày khó hiểu. Chị thở dài đứng lên, phủi tay rồi nói tiếp: "Hồi chị về làm dâu, cưới xong em mới ra Hà Nội học. Em không mừng cưới, không sao cả, nhưng sau đó mấy năm sống cùng nhau, tiền ăn tiền học của em, anh chị lo hết. Ra trường em có việc, lương cao thế mà không gửi lại một đồng, cũng chẳng một lời cảm ơn. Tháng nào chị cũng thấy em mua son, mua giày, check-in quán cà phê, đi du lịch, vậy mà Tết cũng chẳng có lấy hộp bánh mang về. Con chị 4 tuổi rồi còn chưa được một lần em mua cho que kem, em sống như vậy thì sao chị phải vui vẻ đi đám cưới em".
Tôi bỗng thấy hai chân mình tê dại, đứng không vững. Tôi chưa từng nghĩ mình lại tệ đến mức đó.
Tôi ấp úng, ngượng ngùng giải thích rằng tôi không phải kẻ vô ơn, chỉ là tôi quá bận rộn và quá vô tâm nên mới quên.
Chị dâu liền lắc đầu, giọng điềm tĩnh: "Em không quên mọi việc với bạn bè, em chỉ quên với người nhà thôi, phải không? Vì em nghĩ người nhà thì không cần giữ kẽ, không cần giữ ý, cho nên quên tí cũng chẳng sao, phải không?".
Tôi đứng lặng rất lâu, thấy mình chẳng còn gì để bào chữa nữa. Chị dâu nói đúng quá, tôi đúng là đứa vô ơn, vô tâm, vô trách nhiệm với người nhà.
Trên đường về, tôi mở lại tấm hình chị đăng từ sáu năm trước, tấm hình trong đám cưới chị, tôi đứng cười tươi bên cạnh chị dâu. Lòng tôi đau nhói tận cùng. Tôi không biết phải làm gì để giảng hòa với chị dâu nữa. Tôi biết chắc hẳn chị thất vọng về tôi lắm. Giờ tôi nên làm thế nào đây?
Nguồn:
https://thanhnienviet.vn/con-trai-cu-di-lam-ve-la-loanh-quanh-voi-vo-dong-cua-kin-mit-thai-do-voi-me-cung-quay-ngoat-mot-tram-tam-muoi-do-209250710205422774.htm
https://thanhnienviet.vn/ngay-toi-cuoi-chi-dau-khong-them-co-mat-tim-hieu-mai-toi-moi-biet-ly-do-dang-dot-tu-6-nam-truoc-209250712162235396.htm