Ngày tôi cưới, chị dâu không thèm có mặt, tìm hiểu mãi tôi mới biết lý do đắng đót từ 6 năm trước

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Tôi bỗng thấy hai chân mình tê dại, tôi chưa từng nghĩ mình lại tệ đến thế.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Ngày tôi cưới, chị dâu không thèm có mặt, tìm hiểu mãi tôi mới biết lý do đắng đót từ 6 năm trước", nội dung như sau:

Tháng trước, đám cưới của tôi diễn ra thật long trọng, khách mời tấp nập, họ hàng, bạn bè lên đến hàng trăm người. Nhưng có một người đã vắng mặt, một người mà tôi chẳng thể ngờ tới – chị dâu tôi.

Chị về làm dâu khi tôi vừa chân ướt chân ráo vào năm nhất đại học. Cưới xong được vỏn vẹn hai tuần thì tôi khăn gói lên thành phố nhập học. Tôi còn nhớ như in, chính chị là người đã theo tôi đi khắp phố thị tìm phòng trọ, rồi tự tay giặt giũ chăn màn, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy cho tôi có một chỗ ở an toàn, yên ổn rồi mới an tâm trở về. Thỉnh thoảng, chị lại lên thăm, mang cho tôi ít đồ quê nhà, dúi vào tay vài triệu đồng để chi tiêu, để đóng học phí… Những ân tình của chị, tôi khắc cốt ghi tâm, tự nhủ sau này nhất định phải báo đáp. Thế nhưng, cuộc sống cứ cuốn tôi đi. Tôi bận rộn với việc học hành, rồi ra trường đi xin việc, làm được hai năm thì nhà bạn trai cứ giục giã chuyện cưới xin, thế là tôi cũng xuôi theo.

Đám cưới diễn ra, nhưng chị dâu thì không thấy bóng dáng. Tôi hỏi mẹ, sao chị không đến? Mẹ bảo tôi cứ gọi điện hỏi trực tiếp chị. Nhưng khi tôi gọi thì máy chị không bắt, rồi đám cưới bận rộn quá nên tôi cũng quên bẵng đi việc gọi lại. Thành thử cả ngày hôm đó, tôi vẫn không có tin tức gì từ chị.

Đến chiều, khi khách mời đã về hết, tôi mới hỏi anh trai. Anh tôi đáp cụt lủn: "Chị dâu mày không đến vì mày vô ơn".

Tôi nghe mà ú ớ chẳng hiểu gì. Tôi gọi lại cho chị vẫn không được, đành nhắn tin: "Sao chị không đến dự đám cưới em? Chị giận em điều gì à?". Tin nhắn chỉ thấy hiện "đã xem" mà không có hồi đáp.

Đối mặt với sự thật

Hai hôm sau, tôi quyết định đến nhà anh chị, căn chung cư mà hai người vừa mua xong nhờ vay mượn khắp nơi. Tôi mang theo chút quà mọn, định bụng giảng hòa. Khi tôi bước vào nhà, chị đang ngồi trên sàn chơi cùng cháu, thấy tôi thì chị chỉ liếc một cái rồi lại cúi xuống. Chị cất lời, giọng bình thản: "Em hỏi tại sao chị không đến đám cưới em à? Vì chị thấy mình chẳng có lý do gì để đến cả".

Tôi nhíu mày khó hiểu. Chị thở dài đứng lên, phủi tay rồi nói tiếp: "Hồi chị về làm dâu, cưới xong em mới ra Hà Nội học. Em không mừng cưới, không sao cả, nhưng sau đó mấy năm sống cùng nhau, tiền ăn tiền học của em, anh chị lo hết. Ra trường em có việc, lương cao thế mà không gửi lại một đồng, cũng chẳng một lời cảm ơn. Tháng nào chị cũng thấy em mua son, mua giày, check-in quán cà phê, đi du lịch, vậy mà Tết cũng chẳng có lấy hộp bánh mang về. Con chị 4 tuổi rồi còn chưa được một lần em mua cho que kem, em sống như vậy thì sao chị phải vui vẻ đi đám cưới em".

Tôi bỗng thấy hai chân mình tê dại, đứng không vững. Tôi chưa từng nghĩ mình lại tệ đến mức đó.

Tôi ấp úng, ngượng ngùng giải thích rằng tôi không phải kẻ vô ơn, chỉ là tôi quá bận rộn và quá vô tâm nên mới quên.

Chị dâu liền lắc đầu, giọng điềm tĩnh: "Em không quên mọi việc với bạn bè, em chỉ quên với người nhà thôi, phải không? Vì em nghĩ người nhà thì không cần giữ kẽ, không cần giữ ý, cho nên quên tí cũng chẳng sao, phải không?".

Tôi đứng lặng rất lâu, thấy mình chẳng còn gì để bào chữa nữa. Chị dâu nói đúng quá, tôi đúng là đứa vô ơn, vô tâm, vô trách nhiệm với người nhà.

Trên đường về, tôi mở lại tấm hình chị đăng từ sáu năm trước, tấm hình trong đám cưới chị, tôi đứng cười tươi bên cạnh chị dâu. Lòng tôi đau nhói tận cùng. Tôi không biết phải làm gì để giảng hòa với chị dâu nữa. Tôi biết chắc hẳn chị thất vọng về tôi lắm. Giờ tôi nên làm thế nào đây?

Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Hàng tháng có người gửi tiền nuôi con, mẹ đơn thân sững sờ khi phát hiện bí mật động trời đằng sau", nội dung như sau:

Tôi là Lan, một người mẹ đơn thân vừa bước sang tuổi 30. Cuộc sống của tôi từ khi bé Bi, thiên thần nhỏ của tôi chào đời mà thiếu vắng bóng cha, chỉ gói gọn trong hai chữ "cố gắng". Mối tình thời sinh viên giữa tôi và Hải, cha của Bi, đã kết thúc trong nước mắt khi gia đình anh ấy phản đối kịch liệt. Họ cho rằng tôi không "môn đăng hộ đối", không xứng đáng bước chân vào gia đình quyền quý của họ. Bụng mang dạ chửa, tôi đành nén nước mắt, lặng lẽ rời xa anh và thành phố đó để bắt đầu một cuộc sống mới, một mình.

Suốt năm năm ròng rã, tôi làm đủ mọi việc để có thể lo cho con một cuộc sống đầy đủ nhất. Ban ngày là nhân viên văn phòng, tối đến tôi bán hàng online, cuối tuần thì nhận thêm việc dịch thuật. Dù vất vả là thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bé Bi, mọi mệt mỏi trong tôi dường như tan biến hết.

Điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện gần bốn năm trước, khi Bi tròn một tuổi. Cứ đều đặn vào ngày mùng 5 hàng tháng, điện thoại tôi lại "ting ting" báo có 5 triệu đồng được chuyển vào tài khoản. Lạ một nỗi, nội dung chuyển khoản luôn trống trơn, và người gửi là một cái tên mã hóa hoàn toàn xa lạ do ngân hàng cung cấp. Ban đầu tôi hoảng sợ lắm, nghĩ chắc ai đó chuyển nhầm. Tôi đã liên hệ ngân hàng để hỏi cách trả lại, nhưng họ nói thông tin người gửi được bảo mật. Tháng thứ hai, rồi tháng thứ ba, khoản tiền ấy vẫn cứ đều đặn đến.

Phép màu thầm lặng

Dần dần, tôi coi khoản tiền đó như một phép màu, một sự giúp đỡ thầm lặng mà số phận dành tặng cho hai mẹ con. Tôi tự nhủ, chắc có lẽ một người tốt bụng nào đó biết được hoàn cảnh của tôi nên đã âm thầm tương trợ. Khoản tiền ấy không quá lớn, nhưng nó giúp tôi trang trải tiền thuê nhà, mua cho con những hộp sữa tốt hơn, những bộ quần áo mới tươm tất hơn. Trong lòng, tôi luôn mang một sự biết ơn vô hạn đối với "ân nhân" giấu mặt đó. Đôi lúc, tôi cũng thoáng nghĩ đến Hải, liệu có phải anh ấy đang âm thầm chu cấp cho con không? Nhưng rồi tôi lại gạt đi, anh đã có gia đình riêng, có cuộc sống riêng, làm sao có thể còn vương vấn gì đến mẹ con tôi nữa.

Bí mật động trời được hé lộ

Bí mật ấy có lẽ đã mãi mãi nằm trong bóng tối nếu không có một ngày bé Bi đột ngột phải nhập viện vì sốt vi-rút cấp tính. Nhìn con nằm lả trên giường bệnh, lòng tôi như lửa đốt. Tiền viện phí, thuốc men cứ thế đổ dồn lên vai khiến tôi kiệt quệ. Đúng lúc ấy, tiếng "ting ting" quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này số tiền không phải là 5 triệu mà là 30 triệu đồng. Kèm theo đó là một dòng tin nhắn duy nhất, ngắn ngủi nhưng khiến tôi sững sờ: "Lo cho cháu nội của bà".

"Cháu nội của bà"? Tim tôi như ngừng đập một nhịp. Sững sờ, choáng váng, và rồi là một nỗi chua xót không tên len lỏi khắp cơ thể. Người gửi tiền không phải ai khác, chính là mẹ của Hải – người phụ nữ năm xưa đã dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ vả, ép tôi phải rời xa con trai bà.

Cầm chiếc điện thoại trên tay mà tôi run lẩy bẩy. Tại sao? Tại sao lại là bà ấy? Bà từng ghét bỏ tôi, khinh miệt tôi, vậy mà lại âm thầm gửi tiền cho mẹ con tôi suốt những năm qua? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Sự biết ơn bấy lâu nay bỗng chốc hóa thành một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa giận hờn, vừa thương cảm, lại vừa chua xót.

Cuộc gặp gỡ và sự tha thứ

Sau khi Bi khỏe lại, tôi lấy hết can đảm tìm đến địa chỉ nhà cũ của Hải. Đón tôi là một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng vẻ tiều tụy hơn rất nhiều so với hình ảnh quyền quý trong ký ức của tôi. Nhìn thấy tôi, bà không hề tỏ ra ngạc nhiên, đôi mắt bà đỏ hoe, ngấn lệ.

Bà kể, sau khi tôi đi, Hải đã suy sụp một thời gian dài. Anh ấy kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình nhưng chẳng hề có được hạnh phúc. Vài năm trước, anh mới thú nhận với bà rằng anh đã có một đứa con trai với tôi. Bà đã sốc, đã dằn vặt bản thân, và hơn hết là sự hối hận muộn màng. Bà bí mật tìm hiểu về cuộc sống của mẹ con tôi. Càng biết tôi một mình vất vả nuôi con, lòng bà lại càng đau như cắt. Bà không dám xuất hiện vì xấu hổ, vì mặc cảm tội lỗi, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp một phần nào đó cho đứa cháu nội mà bà đã từng nhẫn tâm chối bỏ.

Nghe những lời tâm sự đứt quãng của bà, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Sự oán hận trong lòng tôi bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại sự cảm thông sâu sắc cho một người mẹ, một người bà cũng đang chịu đựng đau khổ theo cách riêng. Bí mật động trời ấy, cuối cùng lại trở thành sợi dây kết nối những trái tim đã từng tổn thương lại với nhau. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, Bi sẽ không còn đơn độc nữa. Cháu đã có một người bà, dẫu muộn màng, nhưng vẫn luôn dõi theo và yêu thương cháu vô điều kiện.

Nguồn: 

https://thanhnienviet.vn/ngay-toi-cuoi-chi-dau-khong-them-co-mat-tim-hieu-mai-toi-moi-biet-ly-do-dang-dot-tu-6-nam-truoc-209250712162235396.htm

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/hang-thang-co-nguoi-gui-tien-nuoi-con-me-on-than-sung-so-khi-phat-hien-bi-mat-ong-troi-ang-sau-a551975.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!