Con dâu có thai khi chồng đang ở t//ù – sự thật khiến cả dòng họ ch/ấn đ/ộng …

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Căn nhà của bà Hường nằm ẩn mình giữa những cánh đồng xanh bát ngát ở thôn Đông, nơi vốn yên bình suốt bao đời. Nhưng chỉ một buổi chiều thôi, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Những lời bàn tán, những cái nhìn soi mói bắt đầu len lỏi qua từng vách gỗ, từng viên ngói của ngôi nhà, nơi bà Hường sống cùng con dâu Trang.

Trang là con dâu mới về làm dâu nhà này hơn hai năm, là vợ của Khánh, con trai cả của bà Hường. Khánh vừa tròn ba mươi tuổi nhưng cuộc đời anh lại rẽ sang một ngã rẽ đầy đau khổ. Chỉ cách đây sáu tháng, anh bị dính vào một vụ ẩu đả khi đi đòi nợ thuê. Người ta nói anh "quá tay," người khác lại bảo "bị gài bẫy." Dù sao, Khánh vẫn phải chịu án ba năm tù giam.

Từ ngày Khánh bị bắt, Trang phải sống cùng bà Hường. Cô trở nên trầm lặng hơn, ít khi ra khỏi nhà. Người dân xung quanh không ngừng xì xào, có người thương cảm, nhưng cũng không thiếu những lời cay nghiệt: "Chồng mới vào tù mà đã có bầu, chẳng ai biết đứa trẻ là ai." Đó là những lời mà Trang phải nghe suốt những tháng ngày cô sống giữa những tiếng bàn tán đó.

Nhưng một cơn bão thực sự đã đến vào một buổi chiều nọ.

Trang đi khám bệnh ở huyện về, gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt ầng ậng lệ. Tay cô ôm một túi thuốc, nhìn bà Hường, không nói lời nào. Bà Hường hỏi dồn dập, nhưng cô chỉ im lặng. Mãi đến tối, khi mọi việc trong nhà đã xong, Trang mới lặng lẽ ngồi xuống bên bà, run rẩy rút ra tờ giấy siêu âm. "Má... con có thai rồi."

Bà Hường nhìn con dâu, tay run lên đánh rơi chiếc đũa. Ánh mắt bà ngỡ ngàng không dám tin vào những gì mình vừa nghe. "Mày nói gì? Có thai sao? Thằng Khánh... nó đang trong tù mà?"

Trang cúi đầu, miệng mím chặt. Cô không nói gì thêm.

Chuyện ấy ngay lập tức lan rộng trong làng, khắp các ngõ ngách, từ dì Ba hàng xóm đến chú Tư đi ngang qua, rồi ông Bảy ngồi quán nước đầu làng. Sáng hôm sau, cả làng xôn xao trước tin tức chấn động: con dâu bà Hường mang thai trong khi chồng đang trong tù.

Bà Hường triệu tập họp gia đình vội vã. Cả căn nhà như căng lên một không khí nặng nề. Ông chú Hai lên tiếng: "Không thể chấp nhận được chuyện này. Con dâu mà mang thai không rõ cha là ai thì chẳng khác gì làm nhục cả dòng họ."

Dì Tư cũng lên tiếng, vẻ mặt vừa thương hại vừa cay nghiệt: "Có khi nó quen thằng nào lúc thằng Khánh đi tù rồi. Con gái bây giờ không thể tin được đâu..."

Tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về Trang, người đứng giữa căn nhà, tay ôm bụng, đôi mắt ngấn lệ. Cô chỉ một mực khẳng định: "Đây là con của anh Khánh. Con xin thề."

Nhưng không ai tin. Không một ai tin vào lời nói của Trang.

Những ngày tiếp theo, Trang trở thành chủ đề chính cho mọi lời đàm tiếu. Người đi chợ xì xào, trẻ con về cũng chế giễu. Bà Hường, vì bị sốc quá mạnh, đổ bệnh. Mỗi lần nằm trên giường, bà quay mặt vào tường, không thèm nói với con dâu một lời.

Trang vẫn lặng lẽ, vẫn chăm sóc bà như bao ngày. Mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ đôi mắt của cô đêm nào cũng đỏ hoe, đầy nỗi buồn không lời.

Một ngày, có một bức thư từ trại giam gửi về. Bà Hường mở ra, không cầm được nước mắt khi đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc của con trai mình.

"Má, đừng trách Trang. Mấy tháng trước, con được về phép ba ngày vì có thành tích cải tạo tốt. Nhưng con không muốn ai biết. Con về thăm Trang rồi lại đi. Đứa bé là của con, má ơi."

Bức thư ngắn gọn nhưng đủ để làm vỡ tan sự ngờ vực trong lòng bà Hường. Nhưng không lâu sau, cậu Hòa, em trai bà Hường, lại phản bác: "Tôi có người làm trong trại giam, nó bảo thằng Khánh không hề được phép ra ngoài. Không có lệnh tạm tha nào cả."

Cả gia đình lại bàng hoàng. Thư ấy có phải do Khánh viết không? Hay có ai đó giả mạo để che đậy một sự thật khác?

Sự nghi ngờ lại bùng lên. Bà Hường không biết phải tin ai. Một mặt bà muốn tin vào con trai, nhưng mặt khác, bà lại không thể ngừng nghi ngờ. Ai đã viết bức thư ấy? Và tại sao nó lại đến đúng lúc này?

Trang vẫn giữ im lặng. Mỗi lần bà Hường hỏi, cô chỉ trả lời duy nhất một câu: "Đó là con của anh Khánh. Con không nói dối."

Cậu Hòa không thể chịu nổi, ông bí mật liên hệ với người quen trong trại giam. Kết quả chẳng làm ai vui: "Khánh chưa từng ra ngoài. Không có phép tạm tha. Không có giấy phép nào hết."

Cơn giận của cậu Hòa bùng lên. Ông kéo cả gia đình đến nhà bà Hường, yêu cầu làm rõ chuyện này một lần cho ra lẽ. Trước mặt tất cả họ hàng, Trang lại bị chất vấn. Giọng điệu của họ nghi ngờ và gay gắt hơn bao giờ hết.

"Mày dám thề không? Mày có dám thề đứa bé là của thằng Khánh không? Hay là mày ngủ với ai khác? Là ai trong làng này?"

Bà Hường ngồi im, đôi tay siết chặt. Bà chỉ có thể nhìn con dâu, người mà bà đã thương yêu như con ruột. Bà không biết phải làm gì khi nhìn thấy Trang trong tình cảnh này.

Và rồi, Trang bật khóc. Những giọt nước mắt không phải nức nở mà như xé toạc trái tim cô. Cuối cùng, cô thốt lên: "Con không ngủ với ai cả. Nhưng con bị cưỡng hiếp."

Cả căn nhà như tắt lửa. Không gian chết lặng.

Trang kể lại chuyện đã xảy ra trong đêm mưa ba tháng trước. Khi cô đang phơi đồ sau bếp, một người đàn ông bịt mặt đã đột nhập và cưỡng hiếp cô. Trang không dám kể cho ai. Cô không muốn bị người ta chửi mắng, không muốn bị coi là "con đàn bà bị hiếp." Lúc đó, cô nghĩ mình sẽ không có thai, nhưng số phận thật trớ trêu.

Bức thư mà bà Hường đọc chính là do Trang viết. Cô đã giả chữ Khánh, giả giọng văn của anh, chỉ để gia đình không nghi ngờ và để mọi người đỡ phải chịu thêm đau khổ.

"Con biết con sai. Nhưng con không thể sống nổi nếu cả làng này gọi con là đứa dơ bẩn. Con chỉ muốn giữ đứa bé. Nó là máu mủ của con. Nó vô tội..."

Ban đầu, không ai tin vào câu chuyện của Trang. Nhưng rồi, một bác sĩ từ trạm y tế xã đã xác nhận rằng vào đêm hôm đó, Trang đã đến khám, vết thương trên cánh tay và cổ cô được ghi lại trong hồ sơ y tế.

Câu chuyện dần được sáng tỏ, kẻ cưỡng hiếp Trang là Tình, em họ của Khánh. Hắn đã lên kế hoạch khi Khánh vào tù. Mọi người không thể tin vào mắt mình khi biết sự thật. Bà Hường suy sụp. Gia đình tan nát.

Nhưng cuối cùng, Trang là người đứng vững. Cô giữ đứa bé. Cô nói với bà Hường trong một đêm mưa: "Con biết nó không phải con của anh Khánh. Nhưng đó là con của con. Con không để nó bị nguyền rủa chỉ vì lỗi lầm của kẻ khác. Con sẽ dạy nó sống tử tế. Con xin má đừng căm ghét nó."

Nhiều năm sau, khi đứa bé ấy vào lớp một, người ta vẫn nhắc về vụ việc "con dâu có thai khi chồng ở tù," nhưng không ai còn xì xào nữa. Họ chỉ nói: "Nó là đứa bé sống sót từ bóng tối. Mẹ nó – mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào."

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!