Mẹ mất, tôi dọn phòng thì tìm thấy một hộp thư cũ, lá thư cuối cùng đề tên một người uy quyền trong họ và bí mật khó tin

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Càng đọc tôi càng sốc. Tôi không biết H. là ai.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mẹ mất, tôi dọn phòng thì tìm thấy một hộp thư cũ, lá thư cuối cùng đề tên một người uy quyền trong họ và bí mật khó tin", nội dung như sau:

Mẹ ra đi bất ngờ quá, một cơn tai biến ập đến không cho mẹ kịp trăng trối lời nào. Là đứa con út, tôi gắn bó với mẹ hơn cả, nhưng có lẽ suốt hơn 30 năm sống cùng, tôi chưa từng thấy mẹ thực sự mở lòng. Mẹ tôi vốn là người phụ nữ lặng lẽ, khéo léo, sống vì mọi người và giỏi chịu đựng. Bố mất sớm, một mình mẹ gồng gánh nuôi ba chị em tôi khôn lớn. Tôi cứ nghĩ, người đã trải qua bao nhiêu giông bão cuộc đời thì còn gì mà giấu nữa. Thế nhưng, tôi đã lầm.

Sau tang lễ, tôi nán lại quê vài ngày để dọn dẹp căn phòng nhỏ thân thuộc của mẹ. Dưới đáy chiếc tủ gỗ cũ sờn bạc, lẩn khuất sau lớp vải lót đã bạc màu thời gian, tôi chạm tay vào một chiếc hộp gỗ nhỏ. Nó được khóa cẩn thận, và chùm chìa khóa thì nằm ngay trong túi kim chỉ quen thuộc của mẹ.

Mở hộp ra, tôi như lạc vào một thế giới khác. Bên trong là một chồng thư tay ố vàng, được xếp ngay ngắn, cẩn thận, mỗi bức đều ghi rõ tên người gửi – người nhận. Hầu hết là thư mẹ gửi cho một người tên H., kéo dài từ những năm 80 cho đến gần đây. Kỳ lạ là chỉ có thư đi, không có thư hồi âm. Giọng văn trong thư không giống mẹ tôi chút nào: nó tha thiết, đau đáu, có lúc giận dữ, có lúc van nài. Dường như mẹ đã từng yêu rất sâu đậm, nhưng lại chọn cách giữ kín tất cả cho riêng mình.

Càng đọc, tôi càng bàng hoàng. Tôi không biết H. là ai, thậm chí tên đầy đủ cũng không được ghi rõ. Suốt buổi chiều hôm đó, tôi cứ ngồi đọc, lòng dâng lên một cảm giác thật kỳ lạ, như thể tôi vừa đặt chân vào một thế giới song song mà mẹ chưa từng để ai biết đến. Cho đến khi tôi đọc lá thư cuối cùng.

Lá thư ấy được viết bằng nét chữ run run, có lẽ không lâu trước khi mẹ tôi ra đi. Bao thư đã ghi sẵn tên người nhận. Và cái tên ấy... khiến tôi như bị đóng băng, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc sống lưng.

Đó là tên của bác ruột tôi – anh trai của mẹ.

Tôi cầm lá thư tìm đến dì tôi, em gái của mẹ. Dì tái mặt, lặng im rất lâu rồi mới thở dài: "Chuyện đó... đáng lẽ phải chôn theo bà ấy rồi. Nhưng con đã đọc được thì dì cũng không giấu nữa."

Hóa ra, thuở còn trẻ, mẹ tôi từng có một mối tình sâu đậm với một người đàn ông đã có gia đình. Một thứ tình cảm nửa lén lút, nửa công khai trong cái thời kỳ đói nghèo, thiếu thốn. Khi người ấy đột ngột qua đời vì tai nạn, mẹ tôi mới phát hiện mình đã mang thai. Cả gia đình đã giấu nhẹm chuyện này, vì sợ điều tiếng, sợ bà ngoại tôi không chịu nổi cú sốc, và sợ cả dòng họ mất mặt.

Họ dựng nên một câu chuyện: Bác cả đang hiếm muộn, muốn nhận con nuôi. Và thế là… đứa trẻ ấy, chính là con ruột của mẹ tôi, trở thành con nuôi hợp pháp của anh trai bà. Một cuộc tráo đổi im lặng, không giấy tờ, không lời tuyên bố, nhưng cả họ đều ngầm hiểu.

Người con đó… chính là người mà tôi vẫn luôn gọi là "anh họ".

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, không quá thân thiết, nhưng đủ để tôi cảm thấy nghèn nghẹn khi nhớ lại từng ánh mắt mẹ dành cho anh ấy, vừa ấm áp, vừa giữ một khoảng cách. Giờ đây, tôi mới hiểu: Mẹ yêu anh ấy bằng tất cả tình mẫu tử, nhưng không được phép thể hiện.

Lá thư cuối cùng ấy, mẹ định gửi đi nhưng không kịp. Trong thư, mẹ chỉ viết một câu:

"Nếu con đã đọc đến đây, thì mẹ xin lỗi. Mẹ không đủ can đảm để làm mẹ con một lần nào trong đời."

Tôi không biết có nên đưa bức thư đó cho "anh họ" không. Tôi vẫn chưa đủ can đảm. Có thể sẽ có một lúc nào đó, hoặc cũng có thể là không bao giờ.

Nhưng từ đó, tôi đã hiểu: Có những người phụ nữ sống cả đời lặng lẽ không phải vì họ không có gì để nói, mà là họ có quá nhiều điều để giấu.

Và đôi khi, một cái tên trong phong thư cũ lại có sức nặng đủ để thay đổi cả vai vế một đời người.

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Bị vợ bỏ khi phá sản, 2 năm sau tình cờ gặp vợ cũ trên phố, tôi vỗ tay khen ngợi", nội dung như sau:

Ngày tôi chân ướt chân ráo từ một vùng quê nghèo lên thành phố học đại học, trong tay chẳng có gì ngoài một bầu nhiệt huyết và khao khát đổi đời mãnh liệt. Thế mà lạ lùng thay, giữa cái chốn phồn hoa, xô bồ ấy, tôi lại tìm thấy tình yêu với một cô gái thành thị. My không chỉ có nhan sắc, tài năng mà còn sở hữu một tấm lòng bao dung hiếm có.

Thuở sinh viên cơ hàn, My chăm sóc tôi chẳng khác nào người thân ruột thịt. Từ bữa ăn, tấm áo đến từng đồng tiền trọ, cô ấy đều lo toan chu đáo. Ngay cả khi ra trường, tôi vẫn còn loay hoay với cuộc sống, My vẫn cứ âm thầm gánh vác mọi chi phí, chẳng một lời than vãn. Tình yêu ấy từng khiến tôi tự hứa với lòng mình rằng phải trân trọng suốt đời.

Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng có lúc ngông cuồng. Khi bắt đầu bước vào giai đoạn lập nghiệp, tôi không cam phận làm thuê. Tôi nuôi mộng khởi nghiệp, muốn tự tay xây dựng "đế chế" của riêng mình. My thì không đồng ý, cô ấy khuyên tôi nên bắt đầu bằng một công việc ổn định ở công ty người thân cô ấy giới thiệu.

Tôi nhất quyết từ chối. My im lặng. Nửa năm sau, My bất ngờ đưa tôi quyển sổ hộ khẩu, nói muốn làm đám cưới. Kèm theo đó là hợp đồng mua nhà, căn nhà mà bố mẹ cô ấy đã đứng tên và chỉ chờ ngày cưới là sẽ sang tên tôi. Tôi lưỡng lự một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức thật linh đình, hoành tráng, bố mẹ My chẳng tiếc bất cứ thứ gì. Toàn bộ tiền mừng cưới cũng được trao hết cho vợ chồng tôi giữ. Và rồi, trong một phút bồng bột, dại dột, tôi đã nghỉ việc và lấy toàn bộ số tiền đó để mở công ty riêng, mà không hề hé răng nửa lời với vợ.

Chỉ chưa đầy nửa năm sau, công ty của tôi phá sản. Tôi trắng tay, ôm trên mình một đống nợ nần. Tôi cầu xin My vay tiền bố mẹ giúp, nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ đặt tờ đơn ly hôn xuống bàn. Lúc ấy, My nói một câu mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi: "Em không tiếc tiền. Em tiếc niềm tin."

Tôi giận cô ấy lắm, nghĩ rằng My quá thực dụng, chỉ biết đến tiền mà quên hết những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Trong cơn bốc đồng, tôi ký ngay vào đơn ly hôn rồi lặng lẽ rời đi với hai bàn tay trắng. Ngôi nhà chúng tôi từng chung sống có tên tôi trong đó, đáng lý ra tôi có quyền giữ lại một nửa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, căn nhà ấy tôi chưa từng bỏ ra một đồng nào. Mọi thứ đều do gia đình My lo liệu. Thế nên, tôi chọn cách ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, ít nhất, tôi còn giữ được chút tự trọng cuối cùng của một thằng đàn ông.

Sau ly hôn, tôi quay về làm ở công ty cũ. Một phần vì công ty nể mặt vợ cũ tôi, một phần vì biết năng lực của tôi nên họ vẫn nhận lại và không hề trách móc chuyện đã qua. Nhưng mỗi khi tôi hỏi về My, ai cũng lảng tránh, chỉ nói gọn lỏn một câu: "Khi nào cậu khá hơn thì hẵng liên lạc với cô ấy."

Chỉ một lời nói ngắn gọn ấy thôi mà cứ như vết dao cứa vào lòng tôi. Sau lần đó, tôi không còn dám hỏi dò về vợ cũ nữa, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp cô ấy nữa. Tôi hiểu, tôi đã mất My thật rồi, không còn cơ hội nào để làm lại nữa.

Thế nhưng, gần hai năm sau ngày ly hôn đầy sóng gió ấy, định mệnh lại bất ngờ đưa My trở lại trước mắt tôi.

Chiều hôm đó, vừa tan sở, tôi đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em thì bất chợt khựng lại. Trên vỉa hè, một cậu bé chừng một tuổi đang chập chững những bước đi đầu tiên, tay cầm món đồ chơi, ánh mắt lấp lánh niềm vui thơ dại. Phía sau là vợ cũ tôi, vẫn mái tóc dài ấy, dáng người gầy nhưng đầy kiên cường. Cô ấy đi sát phía sau, giữ khoảng cách đủ gần để kịp đỡ con nếu thằng bé ngã.

Tôi chết lặng. Đôi mắt của đứa trẻ, khuôn miệng ấy… sao mà giống tôi đến kỳ lạ. Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng tôi bỗng chốc vỡ òa. Khi cậu bé vững vàng đi thêm vài bước nữa, tôi không kìm được nữa. Giữa phố đông người qua lại, tôi bất giác vỗ tay khen: "Giỏi quá! Con trai giỏi quá!"

My quay lại. Ánh mắt sững sờ của cô ấy gặp ánh mắt tôi, nghẹn ngào, không nói thành lời. Còn tôi, lần đầu tiên sau ngần ấy tháng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không phải vì hối hận mà vì hạnh phúc lẫn nỗi day dứt khôn nguôi.

Rồi tôi bước đến, giọng run run hỏi vợ cũ: "Là… con anh sao?"

My gật đầu, không một lời oán trách, không né tránh, chỉ có một vẻ bình thản đầy đau đớn, như thể cô ấy đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

Tối hôm đó, chúng tôi ngồi ở quán cà phê cũ, nơi từng là góc nhỏ riêng của hai đứa thời sinh viên. Tôi kể hết những đêm mất ngủ, những tháng ngày làm lại từ đầu, những lúc nhớ cô ấy đến quay quắt, nhưng lại không đủ dũng khí để tìm lại.

My im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Em chưa từng nghĩ mình sẽ tha thứ. Nhưng đến hôm nay… có lẽ trái tim em cũng không còn đủ sức để oán giận nữa rồi."

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đến phòng đăng ký tái hôn. Khi trở về ngôi nhà cũ, tôi thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày tôi ra đi, từ đôi dép cũ đến chiếc bàn làm việc màu nâu gỗ cô ấy từng chọn cho tôi. Tôi bật khóc, không phải vì hối hận, mà vì biết mình vừa được trao một cơ hội nữa để làm lại, và lần này tôi sẽ trân trọng tổ ấm của mình, cố gắng bù đắp cho mẹ con cô ấy thật tốt.

Nguồn:

https://thanhnienviet.vn/me-mat-toi-don-phong-thi-tim-thay-mot-hop-thu-cu-la-thu-cuoi-cung-de-ten-mot-nguoi-uy-quyen-trong-ho-va-bi-mat-kho-tin-209250710145255115.htm

https://arttimes.vn/gia-dinh/bi-vo-bo-khi-pha-san-2-nam-sau-tinh-co-gap-vo-cu-tren-pho-toi-vo-tay-khen-ngoi-c59a64290.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!