Hạnh phúc khi tái hôn với chồng già giàu có, nửa đêm con gái 13 tuổi khóc lóc xin tôi ly hôn
Tôi từng nghĩ, sau tất cả những đổ vỡ và khổ đau, cuối cùng mình cũng đã bước sang một chương mới, khi tái hôn với một người đàn ông giàu có, tử tế và hơn tôi 20 tuổi.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Hạnh phúc khi tái hôn với chồng già giàu có, nửa đêm con gái 13 tuổi khóc lóc xin tôi ly hôn", nội dung như sau:
Cuộc hôn nhân đầu tan vỡ khi con gái tôi, bé My, vừa tròn 6 tuổi. Gánh trên vai bao nhiêu nợ nần, tôi chật vật làm mẹ đơn thân, bươn chải từng ngày để nuôi con. Từng có lúc tôi nghĩ cuộc đời mình chỉ toàn những gam màu xám xịt, tối tăm, cho đến khi một tia sáng bất ngờ xuất hiện.
Anh – người đàn ông hơn tôi hai mươi tuổi, một doanh nhân thành đạt với phong thái điềm đạm, lịch lãm. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo từ thiện. Anh quan tâm tôi theo một cách rất nhẹ nhàng, đủ để trái tim tôi tưởng chừng đã chai sạn bỗng đập lại những nhịp yêu thương. Không chỉ tôi, mà cả bé My, con gái tôi, ban đầu cũng rất quý mến anh.
Sau hơn một năm hẹn hò, tôi đồng ý tái hôn. Gia đình anh không hoàn toàn chấp nhận tôi, nhưng anh đã vững vàng đứng ra bảo vệ tôi trước mọi lời dị nghị. Tôi nghĩ, một người đàn ông dám làm mọi thứ vì mình như thế, chắc chắn sẽ không để tôi và con gái phải chịu thiệt thòi.
Chúng tôi chuyển về sống trong căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố. Tôi không còn phải lo lắng từng đồng chi tiêu, không còn những đêm trắng vì hóa đơn, học phí. Con gái tôi được chuyển đến trường quốc tế danh tiếng. Ai nhìn vào cũng xuýt xoa tôi "có số hưởng". Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy viên mãn.
Khi cổ tích rạn nứt giữa đêm đông
Nhưng hạnh phúc tưởng chừng viên mãn ấy bắt đầu rạn nứt vào một đêm tháng 12 lạnh buốt. Lúc đó đã gần 1 giờ sáng. Con gái tôi, vừa bước sang tuổi 13, đột nhiên gõ cửa phòng, hai mắt đỏ hoe, môi run run:
"Mẹ... con xin mẹ... mẹ đừng sống với bác ấy nữa... mẹ ly hôn đi được không?"
Tôi bàng hoàng, ôm chặt con vào lòng, nhẹ nhàng hỏi lý do vì sao con lại muốn tôi ly hôn. Con bé chỉ lắc đầu rồi nức nở:
"Con không chịu nổi nữa, bạn bè ở trường cứ trêu con. Bọn chúng nói mẹ là người phụ nữ ham tiền, là kẻ “đào mỏ”, vì tiền mà sẵn sàng bất chấp tất cả để lấy chồng già."
Tôi chết lặng. Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng con sẽ hãnh diện khi mẹ nó lấy được một người chồng tốt, một người có điều kiện. Nhưng hóa ra, thế giới của trẻ con cũng tàn nhẫn và đầy định kiến chẳng kém gì người lớn. Không ai trong nhà làm gì sai cả. Nhưng những lời nói độc địa ngoài kia đã gieo vào đầu một đứa trẻ đang tuổi lớn biết bao nhiêu tổn thương.
Tôi lặng im nghe con nói mà trong lòng ngổn ngang. Một phần lý trí mách bảo tôi nên buông xuôi tất cả để bảo vệ con, nhưng một phần khác lại tự hỏi lẽ nào tôi lại dạy con cách đối mặt với thế giới bằng cách... bỏ chạy?
Người đàn ông thay đổi cuộc đời tôi và con gái
Sáng hôm sau, tôi kể hết mọi chuyện cho chồng. Anh không nói gì ngay, chỉ lặng người đi vài phút, rồi nhẹ nhàng bảo tôi: "Cứ để anh lo." Và anh đã làm một điều mà suốt đời này tôi không thể nào quên.
Anh chủ động hẹn gặp giáo viên chủ nhiệm của My, rồi cùng tôi đến trường. Anh không hề giận dữ, nói rất bình tĩnh nhưng đầy đanh thép:
"Tôi không gửi con đến đây để nó bị chỉ trích, tổn thương hay học cách chịu đựng định kiến. Tôi gửi con đến đây để nó được học những kiến thức bổ ích. Nếu một đứa trẻ bị tổn thương chỉ vì lựa chọn hôn nhân của mẹ nó, thì nhà trường không thể đứng ngoài. Còn nếu không thể tạo ra một môi trường lành mạnh, có lẽ quý vị cũng nên tự nhìn lại vai trò của mình."
Sau đó, anh bắt đầu tham gia vào mọi hoạt động của con gái tôi, cũng như các hoạt động ở lớp con bé. Anh đón con tan học, lặng lẽ ngồi cuối lớp trong giờ họp phụ huynh, hay thỉnh thoảng xuất hiện ở các buổi sinh hoạt chung như một người bố bình thường. Anh cũng luôn quan tâm, trò chuyện với con để xua tan định kiến trong lòng nó và kéo gần khoảng cách giữa hai bố con.
Dần dần, sau một thời gian khép mình, con gái tôi cũng bắt đầu cười trở lại. Con kể tôi nghe chuyện bố dượng chở con đi mua đồ làm dự án thủ công, chuyện cả hai cùng làm bánh thất bại rồi cười rũ rượi. Ánh mắt con đã khác, không còn lảng tránh mỗi khi có người hỏi: “Bố con đâu?”, mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Giây phút vỡ òa hạnh phúc
Vào ngày sinh nhật lần thứ 15, My ngồi giữa buổi tiệc nhỏ, thắp nến xong, con bé quay sang nhìn chồng tôi – người đàn ông đã kiên trì bước vào cuộc sống hai mẹ con suốt những năm qua rồi cất giọng:
"Con cảm ơn... bố."
Chồng tôi giật mình, còn tôi thì nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi không ngờ, giây phút xúc động nhất trong cuộc đời mình lại không phải là ngày cưới, mà là giây phút đứa con gái từng khóc xin tôi ly hôn, giờ lại chịu gọi người đàn ông tôi chọn là “bố” bằng tất cả sự chấp nhận và yêu thương.
Giờ đây, tôi hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở nơi ta tránh được sóng gió, mà là khi ta có đủ yêu thương để cùng con vượt qua tất cả. Và người đàn ông xứng đáng không phải là người cho tôi cuộc sống đủ đầy, mà là người khiến con gái tôi có thể tự tin gọi là... bố.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Bố chồng U50 suốt ngày đem quần áo con dâu đi giặt: "Các bạn ơi, hãy cứu tôi với..."", nội dung như sau:
Bố chồng ơi, làm ơn đừng giặt đồ giúp con nữa!
Chuyện mẹ chồng – nàng dâu xưa nay đã lắm thị phi, giờ thêm chuyện bố chồng – nàng dâu lại càng khiến tôi rối bời. Câu chuyện của tôi, Tần Lam, một nàng dâu 19 tuổi ở Phúc Kiến, Trung Quốc, có lẽ sẽ khiến nhiều người vừa thương vừa buồn cười.
Mọi chuyện bắt đầu từ thói quen "chăm chỉ quá mức" của bố chồng tôi. Ông năm nay mới U50, vẫn còn rất trẻ trung, và cực kỳ đảm đang. Ông quán xuyến hết mọi việc trong nhà, từ giặt giũ đến dọn dẹp, trong khi mẹ chồng tôi lo chuyện chợ búa và bếp núc. Nghe thì có vẻ tôi "số sướng" đúng không? Một nàng dâu trẻ như tôi, chồng cũng mới 21 tuổi, cả hai cưới nhau khi còn khá trẻ, mới về nhà chồng còn bao nhiêu bỡ ngỡ. Có bố mẹ chồng chu đáo như vậy thì còn gì bằng. Nhưng bạn ơi, có những sự quan tâm mà tôi thấy "ái ngại" vô cùng.
"Cứu tôi với, tôi không còn cách nào khác!"
Mấy hôm trước, tôi đã cố gắng nói chuyện nghiêm túc với bố chồng. Tôi bảo ông đừng bận tâm đến việc thu gom quần áo giúp tôi nữa, tôi ngại lắm. Tôi không dám nói thẳng ra là có nhiều loại đồ cần giặt riêng, xếp riêng, nên tôi tự làm sẽ tiện hơn. Nhưng hình như ông không để tâm lắm thì phải, hoặc ông nghĩ tôi ngại nên thỉnh thoảng, hễ thấy đồ tôi chưa kịp cất vào, ông lại nhanh tay hơn cả chồng tôi, đem vào giặt giũ, phơi phóng rồi gấp gọn gàng đâu vào đấy.
Hôm nay cũng vậy, tôi đi làm về muộn, tính nhờ chồng cất đồ. Ai dè, anh ấy gửi cho tôi tấm ảnh chụp bóng lưng bố đang đứng gấp đồ trên ghế sofa phòng khách. Tôi phóng to ảnh lên thì ôi thôi, trên tay ông đang cầm chiếc áo của tôi! Ông đã nhanh hơn một bước rồi.
Thật sự, nghĩ đến cảnh bố chồng cứ "tiện tay" giúp đỡ những chuyện riêng tư như thế này, tôi thấy khó chịu và xấu hổ vô cùng. Không biết có ai giống tôi không, có ông bố chồng nào cũng "đảm đang" như bố chồng tôi không? Dù sao thì tôi vẫn cực kỳ ghét điều này. Các bạn ơi, cứu tôi với! Tôi phải làm sao để bố chồng dừng việc lấy và gấp đồ giúp tôi đây?
Nỗi lòng của nàng dâu trẻ
Tôi biết ơn bố mẹ chồng lắm, hai nhà lại cùng làng, biết nhau từ trước nên cũng rất yên tâm khi về làm dâu. Nhiều người cũng nói tôi may mắn khi lấy được một gia đình chồng yêu thương, quan tâm. Nhưng thật sự, đôi khi sự quan tâm ấy lại can thiệp quá sâu vào những chuyện riêng tư, khiến tôi không thoải mái chút nào.
Bài viết của tôi trên Xiaohongshu nhanh chóng nhận được rất nhiều sự quan tâm và tranh cãi. Nhiều ý kiến cho rằng bố mẹ chồng chỉ có ý tốt, nhưng có thể chưa biết cách thể hiện đúng mực. Thay vì khó chịu, tôi nên khéo léo hơn, nhờ chồng nói hộ hoặc tâm sự nhỏ với mẹ chồng để bà hiểu.
Cũng có nhiều người đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự như tôi và đã "hiến kế": "Bố chồng tôi cũng vậy, nói nhiều lần không được, sau này tôi tự phơi đồ luôn ở ban công phòng mình", "Tôi thì nói với chồng, rồi anh ấy tìm cách nói với bố, dễ hơn nhiều", hay "Mẹ chồng tôi thì hay giặt đồ hộ, nhưng có những bộ tôi phải giặt tay hoặc giặt riêng vì sợ phai màu. Có lần, bà ấy làm hỏng chiếc váy tôi yêu thích, tôi buồn đến phát khóc. Sau vụ đó, mẹ không giặt đồ giúp tôi nữa".
Một số khác lại cho rằng đây là chuyện bình thường, tâm lý bố mẹ luôn muốn đỡ đần con cái. Mỗi người có quan điểm và giới hạn khác nhau, nên không có đúng sai ở đây, chỉ là phù hợp hay không mà thôi. Có người còn chia sẻ chuyện bố mẹ chồng vô tư can thiệp thái quá vào cuộc sống riêng tư của con dâu, con trai khi ở chung nhà, như kiểm soát giờ giấc, cách ăn mặc, thậm chí vào phòng dọn dẹp...
Tìm cách dung hòa
"Thỉnh thoảng có những chuyện bố mẹ tưởng là tốt, là quan tâm thật ra lại đang không phù hợp một chút nào, thấy không thoải mái," một netizen chia sẻ.
Tôi cũng hiểu rằng mình may mắn khi có bố mẹ chồng quý mến. Tôi cũng rất quý mến họ. Có lẽ tôi cần tinh tế hơn, tìm cách nói chuyện hoặc một giải pháp phù hợp để dung hòa mọi thứ, thay vì cứ mãi khó chịu.
Bạn nghĩ sao về tình huống của tôi? Có lời khuyên nào dành cho một nàng dâu trẻ như tôi không?
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/hanh-phuc-khi-tai-hon-voi-chong-gia-giau-co-nua-dem-con-gai-13-tuoi-khoc-loc-xin-toi-ly-hon-c59a64347.html
https://thanhnienviet.vn/bo-chong-u50-suot-ngay-dem-quan-ao-con-dau-di-giat-cac-ban-oi-hay-cuu-toi-voi-209250710085508753.htm