Mẹ chồng 3 lần vay tiền không trả, tôi nói thì chồng quát, thế mà chỉ 1 tin nhắn giờ bà luôn tự chuyển khoản cho tôi mỗi tháng

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Sau một thời gian không khí gia đình căng thẳng, chị Phương quyết định đổi cách tiếp cận.

Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Mẹ chồng 3 lần vay tiền không trả, tôi nói thì chồng quát, thế mà chỉ 1 tin nhắn giờ bà luôn tự chuyển khoản cho tôi mỗi tháng", nội dung như sau:

Chắc hẳn nhiều chị em cũng từng trải qua tình cảnh dở khóc dở cười này: mẹ chồng ngỏ ý vay tiền, mình thì ái ngại mà chồng lại cứ lảng tránh. Tôi là Phương, 31 tuổi, ở Hà Nội, và đây là câu chuyện của tôi.

Khi những khoản vay được "đóng mác" chữ hiếu

Tôi còn nhớ như in lần đầu mẹ chồng hỏi vay 50 triệu để sửa bếp. Bà bảo tháng sau trả, tôi gật đầu ngay tắp lự, vì nghĩ đơn giản, mẹ mình mà. Thậm chí tôi còn bảo biếu luôn, nhưng mẹ nhất định không chịu, cứ khăng khăng là vay. Vậy là vợ chồng tôi biếu thêm ông bà 50 triệu nữa. Thế rồi vài tháng trôi qua, chẳng thấy mẹ nhắc gì đến khoản vay kia.

Lần thứ hai là 10 triệu để đi đám cưới họ hàng trong Nam. Đến lần thứ ba, khi mẹ hỏi vay 5 triệu để đưa bác ruột đi khám, tôi bắt đầu thấy thật sự băn khoăn. Bởi vì tất cả những khoản đó, chẳng khoản nào dùng vào việc của ông bà cả, toàn là chuyện "thiên hạ" đâu đâu, sao tôi cứ phải gánh mãi thế này?

Nỗi ấm ức khi chồng quay lưng

Cả ba lần ấy, tôi chẳng dám hỏi thẳng mẹ chồng. Khi tôi góp ý với chồng, hy vọng anh ấy sẽ là cầu nối để nói chuyện nhẹ nhàng với mẹ, thì điều tôi nhận được lại là một câu nói như nhát dao cứa vào lòng: "Em tính toán với cả người đẻ ra chồng mình à?".

Lúc đó, tôi vừa ấm ức vừa tủi thân vô cùng. Tiền thì chẳng tiếc đâu, nhưng cái cảm giác mình không được tôn trọng, còn bị gán cho cái mác "tính toán" chỉ vì muốn mọi chuyện rõ ràng, minh bạch, nó nặng nề hơn cả số tiền chưa trả ấy.

"Phép màu" từ một quyết định dứt khoát

Gia đình tôi đã trải qua một thời gian không khí căng thẳng. Cuối cùng, tôi quyết định phải thay đổi cách tiếp cận. Tôi không nhắc lại chuyện cũ, cũng chẳng đả động gì đến tiền nong nữa. Thay vào đó, tôi chủ động lập một bảng tài chính gia đình, chia thành các khoản rõ ràng: chi cố định, tiết kiệm, chi linh hoạt và một khoản riêng gọi là "hỗ trợ nội ngoại".

Tôi đề nghị chồng cùng ngồi xuống xem lại ngân sách hàng tháng và nói: "Em muốn mình có một khoản riêng để hỗ trợ bố mẹ hai bên, nhưng mình cần thống nhất cách dùng. Mẹ có hỏi thì mình vẫn giúp, nhưng phải có thời hạn rõ ràng, và em sẽ là người gửi nếu anh đồng ý. Hoặc nếu không, em sẽ đưa kinh tế cho anh cầm, anh tự lo đối nội đối ngoại, chợ búa".

Tôi không hề nhắc đến những khoản vay cũ, nhưng lại thiết lập một ranh giới cực kỳ rõ ràng cho những khoản mới. Kể từ đó, cứ có vay là có lịch trả, và tôi là người ghi nhận bằng tin nhắn cụ thể.

Không ngờ, chỉ sau 2 tháng, mẹ chồng tôi chủ động chuyển khoản trả từng phần khoản cũ. Thậm chí, bà còn gửi kèm lời nhắn: "Mẹ xin lỗi vì làm con khó xử, giờ có gì mẹ sẽ nhờ con trước".

"Chồng tôi cũng thay đổi hẳn, cho cầm kinh tế một tuần là sợ xanh mặt", tôi vừa kể vừa cười.

Làm sao để giữ tình thân mà không mất quyền lợi?

Thực ra, vấn đề không nằm ở số tiền, mà nằm ở sự mập mờ trong ranh giới tài chính. Rất nhiều mâu thuẫn giữa nàng dâu và mẹ chồng bắt nguồn từ việc không ai dám nói rõ ràng mọi chuyện.

Dưới đây là 3 cách giúp bạn thiết lập ranh giới tài chính mà vẫn giữ được hòa khí gia đình:

  • Tình huống nhạy cảm: Bên nội hỏi vay tiền.

    • Gợi ý cách xử lý: Cả hai vợ chồng nên cùng đứng ra trả lời, đừng để một mình bạn đơn độc đối mặt.

  • Tình huống nhạy cảm: Không trả đúng hạn hoặc không nói gì.

    • Gợi ý cách xử lý: Lập bảng chi tiêu, lưu lại tin nhắn hoặc trao đổi nhẹ nhàng theo kiểu "kế hoạch tài chính gia đình".

  • Tình huống nhạy cảm: Chồng né tránh, đẩy sang vợ.

    • Gợi ý cách xử lý: Hẹn một thời gian cụ thể để hai vợ chồng ngồi lại cùng nhau bàn bạc về những nguyên tắc chung.

Bạn cũng có thể tận dụng các công cụ hỗ trợ rõ ràng và văn minh như:

  • ZaloPay, MoMo: Chuyển khoản có ghi chú rõ ràng, lịch sử minh bạch, tránh được những tranh cãi không đáng có.

  • MoneyLover: Ghi chép riêng các khoản "hỗ trợ nội – ngoại" để tách biệt khỏi chi tiêu hàng ngày.

  • LuatVietnam.vn: Tham khảo cách xử lý các khoản vay dân sự đúng luật, phòng ngừa rủi ro.

Làm dâu không có nghĩa là bạn phải đưa hết, chịu hết, nhịn hết. Mà là bạn cần biết cách giữ ranh giới đúng lúc, đúng cách để không ai bị tổn thương mà mọi người vẫn tôn trọng lẫn nhau.

Tiền bạc không nên là thứ khiến gia đình rạn nứt. Nhưng nếu chúng ta không nói rõ ràng, thì ngay cả những khoản nhỏ cũng có thể làm lệch cán cân yêu thương. Và đôi khi, cách bạn nói "không" một cách khéo léo lại chính là cách để bạn giữ được tất cả!

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Hạnh phúc khi tái hôn với chồng già giàu có, nửa đêm con gái 13 tuổi khóc lóc xin tôi ly hôn", nội dung như sau:

Cuộc hôn nhân đầu tan vỡ khi con gái tôi, bé My, vừa tròn 6 tuổi. Gánh trên vai bao nhiêu nợ nần, tôi chật vật làm mẹ đơn thân, bươn chải từng ngày để nuôi con. Từng có lúc tôi nghĩ cuộc đời mình chỉ toàn những gam màu xám xịt, tối tăm, cho đến khi một tia sáng bất ngờ xuất hiện.

Anh – người đàn ông hơn tôi hai mươi tuổi, một doanh nhân thành đạt với phong thái điềm đạm, lịch lãm. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo từ thiện. Anh quan tâm tôi theo một cách rất nhẹ nhàng, đủ để trái tim tôi tưởng chừng đã chai sạn bỗng đập lại những nhịp yêu thương. Không chỉ tôi, mà cả bé My, con gái tôi, ban đầu cũng rất quý mến anh.

Sau hơn một năm hẹn hò, tôi đồng ý tái hôn. Gia đình anh không hoàn toàn chấp nhận tôi, nhưng anh đã vững vàng đứng ra bảo vệ tôi trước mọi lời dị nghị. Tôi nghĩ, một người đàn ông dám làm mọi thứ vì mình như thế, chắc chắn sẽ không để tôi và con gái phải chịu thiệt thòi.

Chúng tôi chuyển về sống trong căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố. Tôi không còn phải lo lắng từng đồng chi tiêu, không còn những đêm trắng vì hóa đơn, học phí. Con gái tôi được chuyển đến trường quốc tế danh tiếng. Ai nhìn vào cũng xuýt xoa tôi "có số hưởng". Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy viên mãn.

Khi cổ tích rạn nứt giữa đêm đông

Nhưng hạnh phúc tưởng chừng viên mãn ấy bắt đầu rạn nứt vào một đêm tháng 12 lạnh buốt. Lúc đó đã gần 1 giờ sáng. Con gái tôi, vừa bước sang tuổi 13, đột nhiên gõ cửa phòng, hai mắt đỏ hoe, môi run run:

"Mẹ... con xin mẹ... mẹ đừng sống với bác ấy nữa... mẹ ly hôn đi được không?"

Tôi bàng hoàng, ôm chặt con vào lòng, nhẹ nhàng hỏi lý do vì sao con lại muốn tôi ly hôn. Con bé chỉ lắc đầu rồi nức nở:

"Con không chịu nổi nữa, bạn bè ở trường cứ trêu con. Bọn chúng nói mẹ là người phụ nữ ham tiền, là kẻ “đào mỏ”, vì tiền mà sẵn sàng bất chấp tất cả để lấy chồng già."

Tôi chết lặng. Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng con sẽ hãnh diện khi mẹ nó lấy được một người chồng tốt, một người có điều kiện. Nhưng hóa ra, thế giới của trẻ con cũng tàn nhẫn và đầy định kiến chẳng kém gì người lớn. Không ai trong nhà làm gì sai cả. Nhưng những lời nói độc địa ngoài kia đã gieo vào đầu một đứa trẻ đang tuổi lớn biết bao nhiêu tổn thương.

Tôi lặng im nghe con nói mà trong lòng ngổn ngang. Một phần lý trí mách bảo tôi nên buông xuôi tất cả để bảo vệ con, nhưng một phần khác lại tự hỏi lẽ nào tôi lại dạy con cách đối mặt với thế giới bằng cách... bỏ chạy?

Người đàn ông thay đổi cuộc đời tôi và con gái

Sáng hôm sau, tôi kể hết mọi chuyện cho chồng. Anh không nói gì ngay, chỉ lặng người đi vài phút, rồi nhẹ nhàng bảo tôi: "Cứ để anh lo." Và anh đã làm một điều mà suốt đời này tôi không thể nào quên.

Anh chủ động hẹn gặp giáo viên chủ nhiệm của My, rồi cùng tôi đến trường. Anh không hề giận dữ, nói rất bình tĩnh nhưng đầy đanh thép:

"Tôi không gửi con đến đây để nó bị chỉ trích, tổn thương hay học cách chịu đựng định kiến. Tôi gửi con đến đây để nó được học những kiến thức bổ ích. Nếu một đứa trẻ bị tổn thương chỉ vì lựa chọn hôn nhân của mẹ nó, thì nhà trường không thể đứng ngoài. Còn nếu không thể tạo ra một môi trường lành mạnh, có lẽ quý vị cũng nên tự nhìn lại vai trò của mình."

Sau đó, anh bắt đầu tham gia vào mọi hoạt động của con gái tôi, cũng như các hoạt động ở lớp con bé. Anh đón con tan học, lặng lẽ ngồi cuối lớp trong giờ họp phụ huynh, hay thỉnh thoảng xuất hiện ở các buổi sinh hoạt chung như một người bố bình thường. Anh cũng luôn quan tâm, trò chuyện với con để xua tan định kiến trong lòng nó và kéo gần khoảng cách giữa hai bố con.

Dần dần, sau một thời gian khép mình, con gái tôi cũng bắt đầu cười trở lại. Con kể tôi nghe chuyện bố dượng chở con đi mua đồ làm dự án thủ công, chuyện cả hai cùng làm bánh thất bại rồi cười rũ rượi. Ánh mắt con đã khác, không còn lảng tránh mỗi khi có người hỏi: “Bố con đâu?”, mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Giây phút vỡ òa hạnh phúc

Vào ngày sinh nhật lần thứ 15, My ngồi giữa buổi tiệc nhỏ, thắp nến xong, con bé quay sang nhìn chồng tôi – người đàn ông đã kiên trì bước vào cuộc sống hai mẹ con suốt những năm qua rồi cất giọng:

"Con cảm ơn... bố."

Chồng tôi giật mình, còn tôi thì nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi không ngờ, giây phút xúc động nhất trong cuộc đời mình lại không phải là ngày cưới, mà là giây phút đứa con gái từng khóc xin tôi ly hôn, giờ lại chịu gọi người đàn ông tôi chọn là “bố” bằng tất cả sự chấp nhận và yêu thương.

Giờ đây, tôi hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở nơi ta tránh được sóng gió, mà là khi ta có đủ yêu thương để cùng con vượt qua tất cả. Và người đàn ông xứng đáng không phải là người cho tôi cuộc sống đủ đầy, mà là người khiến con gái tôi có thể tự tin gọi là... bố.

Nguồn: 

https://thanhnienviet.vn/me-chong-3-lan-vay-tien-khong-tra-toi-noi-thi-chong-quat-the-ma-chi-1-tin-nhan-gio-ba-luon-tu-chuyen-khoan-cho-toi-moi-thang-209250710154853009.htm

https://arttimes.vn/gia-dinh/hanh-phuc-khi-tai-hon-voi-chong-gia-giau-co-nua-dem-con-gai-13-tuoi-khoc-loc-xin-toi-ly-hon-c59a64347.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!