Hàng tháng có người gửi tiền nuôi con, mẹ đơn thân sững sờ khi phát hiện bí mật động trời đằng sau
Cầm điện thoại trên tay mà tôi run lẩy bẩy. Tại sao lại là bà ấy? Bà hận tôi, khinh miệt tôi, tại sao lại âm thầm gửi tiền cho mẹ con tôi suốt những năm qua?
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: "Hàng tháng có người gửi tiền nuôi con, mẹ đơn thân sững sờ khi phát hiện bí mật động trời đằng sau", nội dung như sau:
Tôi là Lan, một người mẹ đơn thân vừa bước sang tuổi 30. Cuộc sống của tôi từ khi bé Bi, thiên thần nhỏ của tôi chào đời mà thiếu vắng bóng cha, chỉ gói gọn trong hai chữ "cố gắng". Mối tình thời sinh viên giữa tôi và Hải, cha của Bi, đã kết thúc trong nước mắt khi gia đình anh ấy phản đối kịch liệt. Họ cho rằng tôi không "môn đăng hộ đối", không xứng đáng bước chân vào gia đình quyền quý của họ. Bụng mang dạ chửa, tôi đành nén nước mắt, lặng lẽ rời xa anh và thành phố đó để bắt đầu một cuộc sống mới, một mình.
Suốt năm năm ròng rã, tôi làm đủ mọi việc để có thể lo cho con một cuộc sống đầy đủ nhất. Ban ngày là nhân viên văn phòng, tối đến tôi bán hàng online, cuối tuần thì nhận thêm việc dịch thuật. Dù vất vả là thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bé Bi, mọi mệt mỏi trong tôi dường như tan biến hết.
Điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện gần bốn năm trước, khi Bi tròn một tuổi. Cứ đều đặn vào ngày mùng 5 hàng tháng, điện thoại tôi lại "ting ting" báo có 5 triệu đồng được chuyển vào tài khoản. Lạ một nỗi, nội dung chuyển khoản luôn trống trơn, và người gửi là một cái tên mã hóa hoàn toàn xa lạ do ngân hàng cung cấp. Ban đầu tôi hoảng sợ lắm, nghĩ chắc ai đó chuyển nhầm. Tôi đã liên hệ ngân hàng để hỏi cách trả lại, nhưng họ nói thông tin người gửi được bảo mật. Tháng thứ hai, rồi tháng thứ ba, khoản tiền ấy vẫn cứ đều đặn đến.
Phép màu thầm lặng
Dần dần, tôi coi khoản tiền đó như một phép màu, một sự giúp đỡ thầm lặng mà số phận dành tặng cho hai mẹ con. Tôi tự nhủ, chắc có lẽ một người tốt bụng nào đó biết được hoàn cảnh của tôi nên đã âm thầm tương trợ. Khoản tiền ấy không quá lớn, nhưng nó giúp tôi trang trải tiền thuê nhà, mua cho con những hộp sữa tốt hơn, những bộ quần áo mới tươm tất hơn. Trong lòng, tôi luôn mang một sự biết ơn vô hạn đối với "ân nhân" giấu mặt đó. Đôi lúc, tôi cũng thoáng nghĩ đến Hải, liệu có phải anh ấy đang âm thầm chu cấp cho con không? Nhưng rồi tôi lại gạt đi, anh đã có gia đình riêng, có cuộc sống riêng, làm sao có thể còn vương vấn gì đến mẹ con tôi nữa.
Bí mật động trời được hé lộ
Bí mật ấy có lẽ đã mãi mãi nằm trong bóng tối nếu không có một ngày bé Bi đột ngột phải nhập viện vì sốt vi-rút cấp tính. Nhìn con nằm lả trên giường bệnh, lòng tôi như lửa đốt. Tiền viện phí, thuốc men cứ thế đổ dồn lên vai khiến tôi kiệt quệ. Đúng lúc ấy, tiếng "ting ting" quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này số tiền không phải là 5 triệu mà là 30 triệu đồng. Kèm theo đó là một dòng tin nhắn duy nhất, ngắn ngủi nhưng khiến tôi sững sờ: "Lo cho cháu nội của bà".
"Cháu nội của bà"? Tim tôi như ngừng đập một nhịp. Sững sờ, choáng váng, và rồi là một nỗi chua xót không tên len lỏi khắp cơ thể. Người gửi tiền không phải ai khác, chính là mẹ của Hải – người phụ nữ năm xưa đã dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ vả, ép tôi phải rời xa con trai bà.
Cầm chiếc điện thoại trên tay mà tôi run lẩy bẩy. Tại sao? Tại sao lại là bà ấy? Bà từng ghét bỏ tôi, khinh miệt tôi, vậy mà lại âm thầm gửi tiền cho mẹ con tôi suốt những năm qua? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Sự biết ơn bấy lâu nay bỗng chốc hóa thành một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa giận hờn, vừa thương cảm, lại vừa chua xót.
Cuộc gặp gỡ và sự tha thứ
Sau khi Bi khỏe lại, tôi lấy hết can đảm tìm đến địa chỉ nhà cũ của Hải. Đón tôi là một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng vẻ tiều tụy hơn rất nhiều so với hình ảnh quyền quý trong ký ức của tôi. Nhìn thấy tôi, bà không hề tỏ ra ngạc nhiên, đôi mắt bà đỏ hoe, ngấn lệ.
Bà kể, sau khi tôi đi, Hải đã suy sụp một thời gian dài. Anh ấy kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình nhưng chẳng hề có được hạnh phúc. Vài năm trước, anh mới thú nhận với bà rằng anh đã có một đứa con trai với tôi. Bà đã sốc, đã dằn vặt bản thân, và hơn hết là sự hối hận muộn màng. Bà bí mật tìm hiểu về cuộc sống của mẹ con tôi. Càng biết tôi một mình vất vả nuôi con, lòng bà lại càng đau như cắt. Bà không dám xuất hiện vì xấu hổ, vì mặc cảm tội lỗi, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp một phần nào đó cho đứa cháu nội mà bà đã từng nhẫn tâm chối bỏ.
Nghe những lời tâm sự đứt quãng của bà, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Sự oán hận trong lòng tôi bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại sự cảm thông sâu sắc cho một người mẹ, một người bà cũng đang chịu đựng đau khổ theo cách riêng. Bí mật động trời ấy, cuối cùng lại trở thành sợi dây kết nối những trái tim đã từng tổn thương lại với nhau. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, Bi sẽ không còn đơn độc nữa. Cháu đã có một người bà, dẫu muộn màng, nhưng vẫn luôn dõi theo và yêu thương cháu vô điều kiện.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "U70 vừa nghỉ hưu đã thấy các con hiếu thảo một cách lạ kỳ, nửa năm sau mới hiểu mục đích đáng sợ phía sau", nội dung như sau:
Tôi mới nghỉ hưu chưa đầy một năm, gần 40 năm gắn bó với nghề kế toán ở một tập đoàn lớn. Cuộc đời tôi vốn dĩ đơn giản, chẳng ham ăn chơi, rượu chè gì. Vợ mất sớm, tôi cứ thế một mình lủi thủi trong căn nhà nhỏ của ông bà để lại. Cả đời tằn tiện, đến khi về hưu tôi cũng dành dụm được 3 tỷ đồng trong sổ tiết kiệm. Với tôi, số tiền ấy như một cái ô lớn, đủ che mưa che nắng cho những tháng ngày cuối đời.
Tôi có ba đứa con, hai trai một gái, đứa nào cũng đã yên bề gia thất. Thế mà, lạ lùng thay, kể từ khi chúng biết tôi có khoản tiền ấy, tự nhiên chúng nó hiếu thảo một cách bất ngờ. Đứa thì hôm nay ghé qua tự tay nấu cho bát cháo, đứa thì mai mang đến hộp sữa, điện thoại hỏi han tình hình bố đều như vắt chanh. Phải đến nửa năm sau, tôi mới ngộ ra rằng, hóa ra đứa nào cũng có một cái đích riêng.
Đầu tiên là thằng Tuấn, thằng cả nhà tôi. Một buổi nó gọi điện, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: "Bố ơi, con làm ăn thất bại, giờ đang vỡ nợ, nếu không xoay được 1 tỷ mốt là mất cả nhà cửa bố ạ". Tôi chết lặng một lúc, rồi thở dài nói bố sẽ giúp. Nghe vậy, nó vội vàng về nhà, còn tôi thì vội vã ra ngân hàng rút tiền cho nó. Nó cầm tiền mà cứ thế khóc nấc lên, miệng thì liên tục hứa sẽ trả tôi sớm nhất có thể.
Một tháng sau, cô con gái út tên Hồng gọi điện, thủ thỉ muốn mua căn chung cư gần trường cho cháu lớn tiện việc học hành, cần vay tôi 800 triệu. Tôi nghĩ thôi thì giúp con cái ổn định cuộc sống, mua nhà cũng coi như tích lũy tài sản, sau này cũng sinh lời. Thế là tôi lại lọ mọ đi rút tiền.
Chưa kịp lấy lại hơi, thằng con trai thứ hai đã gọi đến. Nó bảo vợ sắp đến ngày sinh nên phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc vợ con. Nó muốn mở một cửa hàng phụ kiện đồ công nghệ để khởi nghiệp, cần 600 triệu. Tôi tự nhủ, đã giúp hai đứa kia rồi thì cũng nên giúp nốt đứa này. Vậy là tôi gật đầu. Nhưng 600 triệu hình như không đủ, chỉ một tuần sau nó lại gọi bảo cần thêm 300 triệu nữa để nhập thêm nhiều loại hàng mới thu hút khách.
Chưa đầy nửa năm trôi qua, tôi nhìn vào tài khoản mà lòng chùng xuống, chỉ còn lại đúng mười triệu đồng. Tôi tự an ủi, thôi thì 10 triệu cũng được, mình còn có lương hưu hàng tháng, cứ sống tiết kiệm là đủ.
Nhưng rồi, những cơn đau bụng âm ỉ bên sườn bắt đầu hành hạ tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ già rồi thì đau chút là chuyện thường tình, nhưng cơn đau cứ kéo dài, quặn từng cơn. Đi khám, bác sĩ nói tôi có một khối u cần phẫu thuật sớm, chi phí dự kiến hơn 30 triệu (may mà tôi còn có bảo hiểm).
Tôi lần lượt gọi cho cả ba đứa con. Đứa thì nói đang kẹt tiền xoay vòng vốn, trong nhà chỉ có thể xoay được 5 triệu đưa tôi. Đứa khác lại bảo đang lo tiền học cho hai đứa nhỏ, giờ đến 2 triệu cũng không có nổi. Còn đứa nữa thì chẳng thèm nghe máy.
Lúc ấy, tôi thất vọng vô cùng. Thực ra tôi vẫn đủ tiền để chữa bệnh, tôi chỉ muốn xem phản ứng của các con thế nào khi biết bố bệnh tật. Vậy mà đứa nào cũng dửng dưng, chẳng mảy may quan tâm đến tình hình của bố, chỉ sợ bố đòi lại tiền. Phải chăng tôi đã không biết cách dạy con, nên giờ chúng nó mới trở nên ích kỷ, tham lam đến thế này?
Nguồn:
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/hang-thang-co-nguoi-gui-tien-nuoi-con-me-on-than-sung-so-khi-phat-hien-bi-mat-ong-troi-ang-sau-a551975.html
https://thanhnienviet.vn/u70-vua-nghi-huu-da-thay-cac-con-hieu-thao-mot-cach-la-ky-nua-nam-sau-moi-hieu-muc-dich-dang-so-phia-sau-209250710212243249.htm