Vì 5 chiếc phong bì phúng viếng nhà thông gia, anh em khẩu chiến ở lễ 49 ngày mẹ
Năm chiếc phong bì phúng viếng trở thành nguồn cơn khiến 4 anh em tôi xích mích, rạn nứt tình cảm.
Ngày 14 tháng 11 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề "Vì 5 chiếc phong bì phúng viếng nhà thông gia, anh em khẩu chiến ở lễ 49 ngày mẹ". Nội dung như sau:
Tôi vừa trải qua một chuyện không tưởng trong lễ 49 ngày của mẹ. Nhà tôi có 4 anh em, tôi là con gái út. Bố tôi mất cách đây 10 năm, còn mẹ tôi mới qua đời chưa được 100 ngày.
Ngày mẹ mất, tôi đem 10 triệu đến góp tang. Chồng tôi vì công tác xa nhà, không kịp thu xếp công việc để về đưa tang mẹ, đành gửi nén hương kính viếng từ xa.
Nhà chồng tôi lúc này đang đi du lịch xa nhà hàng trăm km. Khi hay tin, mẹ chồng tôi gọi điện chia buồn, 4 anh chị chồng tôi cũng nhắn tin cho tôi an ủi.

Chồng tôi sau đó gọi điện bảo tôi làm giúp 5 chiếc phong bì phúng viếng, mỗi chiếc 1 triệu đồng thay mặt bố mẹ chồng và 4 anh chị chồng tôi gửi đến tang quyến. Tuy nhiên, tôi vì quá lu bu công việc của mẹ nên quên mất việc này.
Chồng tôi biết chuyện buông lời trách móc. Tôi trấn an anh: “Em và gia đình ghi nhận tấm lòng của bố mẹ cùng các anh chị. Em lỡ quên mất thì anh cũng đừng nói lại với mọi người. Cứ xem như mọi người đã gửi và gia đình đã nhận".
Sau đám tang, 4 anh em tôi thống nhất tiền phúng viếng của ai thì người đó nhận. Tiền lo cho đám tang do 3 anh trai gánh vác, tôi là con gái thì đóng góp tùy tâm.
Bốn anh em cũng chốt luôn, tiền phúng viếng trong lễ 49 ngày mẹ thì đem ra lo liệu cỗ bàn hôm đó.
Hôm 49 ngày, anh em tôi vốn đã thống nhất không mời thông gia đến dự. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn thay mặt họ đem đến 5 chiếc phong bì, mỗi chiếc 2 triệu đồng xem như khoản viếng thăm chưa kịp thực hiện vào ngày mẹ mất. Lúc đó, tôi rất bối rối.
Buổi chiều, khi công việc xong xuôi, 4 anh em tôi tụ họp bóc phong bì để chi trả cho việc cỗ bàn. Lúc bóc đến tệp phong bì của nhà chồng tôi, tôi mạnh dạn đề xuất: “Thực ra, khoản tiền phúng viếng này nhà chồng em vốn muốn gửi vào ngày mẹ mất nhưng em quên. Nay vào dịp 49 ngày, chồng em mới thay mặt gửi bù.
Em xin phép được lấy lại 5 chiếc phong bì này, số phong bì khác thì như đã thống nhất, bỏ vào quỹ chung để làm cỗ".
Nghe đến đây, chị dâu cả của tôi nhảy dựng: “Thống nhất thế nào thì cứ làm thế. Cả nhà bỏ phong bì ra làm cỗ, một mình cô rút lại 5 chiếc, nghe có vô lý không?”.
Tôi phân bua: “Em không nói thì anh chị cũng hiểu chứ. Lễ 49 ngày nhà mình thống nhất không mời thông gia các bên, làm sao tự dưng lọt 5 chiếc phong bì của nhà chồng em được. Vốn dĩ 5 chiếc phong bì này là tiền phúng viếng hôm đám tang, chỉ là gửi lệch ngày thôi”.
Anh trai thứ 2 của tôi ngồi phắt dậy: “Nếu đã thế, giờ phong bì của ai trả cho người đó. Tiền làm cỗ chia đều. Thế là vẹn cả đôi đường”.
Tôi vẫn cự cãi: “Nếu có chia tiền làm cỗ thì chia 3, em là phận gái, đóng góp được tí nào hay tí đấy”.
Và một cuộc khẩu chiến nổ ra, ai cũng đưa ra lý lẽ của mình. Lễ cúng 49 ngày cho mẹ lại trở thành ngày 4 anh em tôi “bới sâu tìm vết”, đổ lỗi cho nhau. Mọi lỗi lầm từ trước đến nay đều bị mang ra nói.
Cuối cùng, 3 anh trả lại cho tôi 5 chiếc phong bì phúng viếng ấy. Các anh còn bảo tôi, những ngày giỗ cha mẹ mai đây, tôi không cần đến nhà hương khói.
Các anh nói thế khác nào từ mặt tôi. Nhà cửa cha mẹ xây, làm gì có chuyện cấm tôi bước vào. Nơi thờ tự của đấng sinh thành, các anh cũng không có quyền cấm tôi đến hương khói.
Có điều, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong đời. Liệu tôi có sai khi hành xử như vậy?
Trước đó, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "Cả nhà nổ ra cuộc bàn tán nặng nề vì chiếc phong bì 500 nghìn đồng của thông gia nghèo trong đám tang". Nội dung như sau:
Ông nội chồng tôi mất. Ngày đưa tang, bố mẹ và 2 anh trai của tôi lên viếng. Bởi tôi lấy chồng cách nhà gần 100km nên chuyện đi lại khá khó khăn. Đây có lẽ là lần thứ 2, thứ 3 bố mẹ tôi lên nhà thông gia sau hơn 5 năm tôi lấy chồng.
Bố mẹ tôi làm nông, quanh năm chỉ trông vào mấy sào ruộng, tiền bạc chẳng dư dả bao nhiêu.
Hôm đó, cả nhà thuê xe, mất gần 2 triệu đồng, chưa kể các khoản chi lặt vặt khác. Với bố mẹ tôi, 2 triệu là một số tiền lớn, phải chắt chiu hàng tháng trời mới dành dụm được.
Khi đến nơi, bố mẹ tôi thắp hương và phúng viếng một phong bì 500 nghìn đồng. Tôi biết, số tiền đó không nhiều so với mặt bằng chung, nhưng nó là tấm lòng của gia đình tôi. Tôi luôn cho rằng, việc gia đình thông gia từ xa đến phúng viếng được như vậy là điều trân quý, không quan trọng tiền phúng.
Ấy vậy mà, đám tang xong xuôi, lúc mở phong bì ra, tôi thoáng thấy ánh mắt khó chịu của mẹ chồng. Bố chồng tôi cũng buông vài lời nhỏ to với mẹ, tôi có nghe được loáng thoáng. Tôi không hài lòng nhưng cũng cố nén giận.
Tưởng chuyện như vậy là xong nhưng hôm sau, chồng gọi tôi vào nói chuyện, giọng khó nghe. Anh bảo: “Anh không định nói đâu nhưng bố mẹ phàn nàn quá, anh cũng thấy không hợp lý thật. Nhà em đi mấy người từ quê lên dự đám tang bố của thông gia mà phúng có 500 nghìn đồng.
Người ta nhìn vào cười chê. Nếu không được 2 triệu thì ít ra cũng nên phúng 1 triệu. Hôm qua, lúc bố bóc phong bì, có cả các dì, các chú ngồi ở đó, anh ái ngại vô cùng. Em không biết, tối đó cả nhà còn bàn tán rất nặng lời”.
Nghe chồng nói, tôi nghẹn ứ cổ họng. Tôi cố giải thích rằng đường sá xa xôi, riêng tiền thuê xe đã mất gần 2 triệu trong khi bố mẹ tôi đâu có dư dả gì. Anh làm con rể của bố mẹ bao năm, lẽ ra anh phải hiểu hoàn cảnh của bố mẹ tôi. Nhưng anh gạt đi, cho rằng có khó khăn thế nào cũng phải vay mượn mà giữ thể diện.
Thực lòng, tôi thấy tủi lắm. Người mất thì đã đi rồi, điều quan trọng là sự có mặt, là nén nhang, là tấm lòng thành kính. Thế nhưng, đám tang lại biến thành nơi người ta soi xét nhau qua từng tờ tiền trong phong bì. Người phúng ít bị xem thường, bị bàn ra tán vào, người phúng nhiều thì được ca ngợi là tốt tính, là thoải mái, thoáng đãng.
Tôi biết, trong mắt gia đình chồng, 500 nghìn đồng là ít, nhưng trong mắt bố mẹ tôi, đó là số tiền không nhỏ. Họ đã gắng hết sức để chu toàn, vừa lo đi lại, vừa thể hiện lòng thành kính, mong người đã khuất an nghỉ. Ở quê tôi, thông thường đám tang cũng chỉ phúng 100-200 nghìn.
Thế mà sau cùng, chỉ vì số tiền ấy mà tôi cảm thấy bị kẹt giữa hai bên, vừa thương bố mẹ ruột, vừa ngại ngùng với gia đình chồng.
Tôi tự hỏi, tại sao người ta lại đặt nặng chuyện tiền bạc trong tang lễ đến vậy? Chẳng lẽ tình cảm chỉ được đo bằng số tiền phúng viếng?
Từ hôm đó, bố mẹ chồng cũng nhìn tôi bằng con mắt khác.
Tôi thấy buồn và cũng thấy thương bố mẹ mình nhiều hơn. Trong cái nghèo, họ vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm, chỉ tiếc là tấm lòng không được thấu hiểu.
(Tâm sự của 1 độc giả trên báo Vietnamnet)
Theo tạp chí Thương hiệu và Pháp luật, trước khi tìm hiểu về số tiền phúng điếu phù hợp, điều quan trọng là hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của khoản tiền này. Tiền phúng điếu không chỉ đơn thuần là một khoản chi phí mà còn là biểu tượng của lòng biết ơn và sự tôn trọng mà người sống dành cho người đã khuất. Tục lệ này đã tồn tại trong văn hóa Việt Nam từ rất lâu, mang ý nghĩa như một cách để trả nợ lễ nghĩa và nhân đạo, thể hiện lòng tri ân đối với những công lao và tình cảm mà người đã mất đã dành cho chúng ta.
Ngoài ra, khoản tiền này còn được xem như một hình thức hỗ trợ cho gia đình và người thân của người đã qua đời. Nó giúp cung cấp một phần chi phí cần thiết để tổ chức tang lễ và ma chay một cách trang trọng và chu đáo hơn. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự sẻ chia trong những lúc khó khăn về mặt tinh thần và vật chất trong giai đoạn đau buồn này.
Trong các đám tang, phong tục và tập quán thường khác nhau giữa các vùng miền, và việc xác định số tiền phúng điếu phù hợp vẫn là một vấn đề gây nhiều thắc mắc. Mỗi người, mỗi địa phương có những quan niệm riêng về việc phúng điếu cho người đã khuất. Điều quan trọng nhất là bạn đến với lòng thành kính và sự đồng cảm dành cho gia đình người mất.
Ngày xưa, khi cuộc sống còn khó khăn, việc tổ chức tang lễ và ma chay rất quan trọng. Số tiền phúng điếu lúc đó không chỉ giúp gia chủ trang trải chi phí mà còn thể hiện sự tôn trọng và lòng biết ơn đối với người đã khuất. Ngày nay, khi kinh tế phát triển hơn, tiền phúng điếu thường mang ý nghĩa tinh thần, thể hiện sự chia sẻ hơn là để lo cho các nghi thức tang lễ.
Hiện tại, một số gia đình thậm chí không mong muốn nhận số tiền phúng điếu quá lớn, vì họ lo rằng điều này có thể tạo thêm gánh nặng nợ nần cho người đã khuất. Vì vậy, bạn không cần quá lo lắng về việc phải đưa ra số tiền cụ thể nào. Hãy cân nhắc mối quan hệ của bạn với người đã qua đời và gia đình họ để quyết định cho hợp lý.
Nếu người mất là người quen hoặc hàng xóm, bạn có thể phúng điếu từ hàng chục đến hàng trăm nghìn đồng tùy vào mức độ thân thiết. Còn nếu đó là bà con, họ hàng, số tiền có thể từ vài trăm cho hến hàng triệu nghìn đồng tùy vào mối quan hệ hai bên.
Ngoài việc tặng tiền, nhiều người cũng chọn cách mua nhang, đèn, trái cây hoặc vòng hoa để viếng người đã khuất. Đây là những hình thức viếng đơn giản, tế nhị nhưng vẫn mang ý nghĩa sâu sắc. Một số gia đình có thể ghi chú trong cáo phó rằng: “Xin miễn phúng điếu.” Điều này thường phản ánh ý nguyện hoặc quan niệm sống của người đã khuất, và trong trường hợp này, gia đình sẽ không nhận tiền phúng điếu.
