Doanh nhân từ Mỹ bỏ hết công việc về nước họp lớp, mời 18 bạn ai ngờ 36 người xuất hiện, hôm sau cả lớp kéo nhau ra tòa

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Cuộc hội ngộ sau 20 năm tốt nghiệp biến thành drama căng thẳng.

Ngày 12 tháng 11 năm 2025, báo Đời Sống Pháp Luật đăng tải bài viết với tiêu đề "Doanh nhân từ Mỹ bỏ hết công việc về nước họp lớp, mời 18 bạn ai ngờ 36 người xuất hiện, hôm sau cả lớp kéo nhau ra tòa". Nội dung như sau:

Trong dịp Tết Nguyên Đán 2024, bà Trần Lan, một nữ doanh nhân giàu có gốc Thượng Hải (Trung Quốc), hiện định cư lâu năm tại Mỹ, quyết định về nước sớm để bù đắp cho nhiều năm bỏ lỡ các buổi họp lớp. Bà đã hào hứng thông báo trong nhóm lớp rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc họp lớp sang trọng.

Trong tin nhắn, bà viết: “Ra trường đã 20 năm, ai cũng vất vả. Lần này tôi đứng ra làm chủ bữa tiệc, địa điểm là nhà hàng riêng cao cấp nhất Thượng Hải - Vân Cẩm Hiên. Muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo với tôi nhé!”.

Trần Lan từng du học tại Mỹ, nhờ đầu óc kinh doanh xuất sắc, bà đã thành lập công ty thương mại điện tử xuyên biên giới. Sau nhiều năm làm ăn, bà trở thành một nữ doanh nhân thành đạt với khối tài sản khổng lồ, trở thành hình mẫu trong mắt bạn bè cùng lớp. Ngay khi Trần Lan đưa ra lời đề nghị, nhóm lớp vốn im lìm bỗng trở nên sôi động.

Lớp trưởng Chu Minh phản hồi: “Trần Lan thật hào phóng! Thế thì bọn tôi sẽ không khách sáo đâu, để cậu tiếp đãi một bữa thật hoành tráng nhé”.

Các bạn khác cũng đồng tình, không khí tràn đầy sự háo hức và mong chờ.

Doanh nhân từ Mỹ bỏ hết công việc về nước họp lớp, mời 18 bạn ai ngờ 36 người xuất hiện, hôm sau cả lớp kéo nhau ra tòa- Ảnh 1.

Doanh nhân Mỹ về họp lớp sau bao năm khiến bạn bè hào hứng. (Ảnh minh họa)

Ngày họp lớp, Trần Lan mặc một chiếc áo dài đặt may riêng và tới nhà hàng Vân Cẩm Hiên sớm nửa giờ để chuẩn bị phòng VIP. Khi bà chuẩn bị bước vào, từ bên trong vang lên những tiếng xì xào.

“Nghe nói Trần Lan ở Mỹ rất thành đạt, lần này chắc chắn phải cho cậu ấy chi tiền thôi!”, giọng của Triệu Vỹ vang lên.

“Đúng rồi, tôm hùm Úc, bò Kobe Nhật, bào ngư cao cấp, món nào cũng phải đủ! Cậu ấy tiền nhiều, chẳng thiệt gì đâu. Tôi còn dẫn cả chồng và con tới, thêm người là thêm đôi đũa. Cậu ấy giàu thế này, chắc chẳng phiền hà gì đâu!”, một người khác đồng tình.

Trần Lan đứng ngoài cửa, lòng chợt thắt lại, sự nhiệt tình ban đầu gần như tan biến. Tuy nhiên, bà vẫn kìm nén cảm giác khó chịu, hít một hơi sâu và bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến bà sững sờ, bữa tiệc dự kiến 20 người, nay trong phòng đã chật kín 36 người, hầu hết đều dẫn theo vợ, chồng và con cái, thậm chí còn có người thân.

Chu Minh tiến tới chào hỏi: “Trần Lan, cậu đã tới rồi! Đây là các thành viên gia đình bọn tôi. Nghe nói cậu mời, ai cũng hào hứng. Cậu không phiền chứ?”.

Trần Lan nhìn những gương mặt vừa xa lạ vừa cố tỏ ra thân thiện, lòng dấy lên chút khó chịu, nhưng lời đã nói ra, bà chỉ còn cách nén cảm giác ấy, gượng cười: “Không sao, đông vui mới hay. Mọi người mau ngồi đi”.

Khi gọi món, các bạn hoàn toàn không giữ ý. Triệu Vỹ cầm menu lên, giọng vang khắp phòng: “Tôm hùm Úc mỗi người một con, phải to nhất! Bò Kobe Nhật mười phần, bào ngư cao cấp mỗi người hai phần, còn trứng cá nữa, mang vài hũ! Rượu thì loại ngon nhất, trước tiên hai chai Lafite 1982”.

Nhân viên nhỏ giọng nhắc Trần Lan: “Thưa bà, những món này cùng rượu, chi phí dự kiến sẽ vượt 70.000 tệ (gần 260 triệu đồng)”.

Trần Lan thoáng nhíu mày, cảm giác khó chịu hiện rõ trong khoảnh khắc, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bà vẫn cắn răng, gật đầu: “Không sao, cứ mang lên đi”.

Trong bữa tiệc, mọi người vừa ăn vừa tò mò dò hỏi về cuộc sống xa hoa của Trần Lan ở Mỹ, giọng điệu đầy ganh tị và so đo. Người hỏi nhà cửa rộng lớn ra sao, người thắc mắc xe hiệu gì, còn có người khéo léo gợi ý nhờ bà sắp xếp công việc. Trần Lan chỉ gượng gạo trả lời, lòng dần trĩu nặng vì thất vọng và mệt mỏi.

Sau vài chén rượu và món ăn, Chu Minh lau miệng, cười nói: “Trần Lan, cũng đến giờ rồi, nhờ nhân viên tính tiền đi”.

Trần Lan đặt cốc xuống, nụ cười vụt biến, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén: “Hôm nay, bữa ăn này chúng ta chia đều nhé”.

Cả phòng chợt im bặt. Triệu Vỹ bật dậy, giọng đầy bàng hoàng: “Trần Lan, ý cậu là gì? Không phải cậu đãi sao, giờ lại chia tiền?”.

“Cậu kiếm nhiều tiền ở Mỹ vậy mà thiếu tiền sao?”.

“Tôi còn đặc biệt dẫn theo gia đình tới để ủng hộ cậu, sao cậu không giữ lời?”.

Doanh nhân từ Mỹ bỏ hết công việc về nước họp lớp, mời 18 bạn ai ngờ 36 người xuất hiện, hôm sau cả lớp kéo nhau ra tòa- Ảnh 2.

Khi được yêu cầu chia tiền, các thành viên trong lớp phản ứng rất kịch liệt. (Ảnh minh họa)

Tiếng ồn ào, tranh cãi vang lên khắp phòng, nhưng Trần Lan vẫn điềm tĩnh, giọng chắc nịch: “Tôi đã nói mời, chỉ dành cho 20 bạn trong lớp, không bao gồm gia đình. Tôi đứng ngoài nghe các bạn nói muốn tôi chi tiền. Nếu các bạn nghĩ tôi có tiền là phải trả cho tất cả thì bữa này các bạn tự trả đi”.

Nói xong, Trần Lan đưa tiền phần mình và tài xế cho nhân viên, cầm túi bước ra khỏi phòng mà không ngoảnh lại.

Ngay sau đó, phòng VIP như nổ tung. Chu Minh đề xuất: “Cậu ấy dám chơi trò này với chúng ta! Không thể bỏ qua, phải kiện thôi!”.

Dưới sự xúi giục, 18 người nhanh chóng thu thập tin nhắn, ảnh, video và hóa đơn, đưa Trần Lan ra tòa ở Thượng Hải, yêu cầu bà thanh toán toàn bộ chi phí.

Tại phiên tòa, hai bên tranh luận căng thẳng. Nguyên đơn lập luận Trần Lan đã cam kết trả tiền nhưng sau đó phản hồi, vi phạm hợp đồng, cần chịu toàn bộ chi phí. Họ còn khẳng định việc dẫn theo gia đình là “mặc nhiên đồng ý”, Trần Lan không phản đối ngay từ đầu.

Trần Lan phản bác: “Tôi chỉ mời 20 bạn trong lớp, điều đó không có nghĩa là tôi phải trả cho gia đình họ. Hơn nữa, mấy người biết món đắt mà vẫn gọi nhiều, có chủ ý ‘vắt kiệt’ tôi, vi phạm nguyên tắc trung thực”.

Bà còn nộp bằng chứng ghi âm ngoài phòng, chứng minh các bạn từng nói muốn bà chi nhiều tiền.

Hội đồng xét xử nhận định, lời mời của Trần Lan rõ ràng chỉ dành cho các bạn học trong lớp, không bao gồm gia đình. Người thân của các thành viên trong lớp đến không xin phép, bà không có nghĩa vụ thanh toán. Theo ghi âm, nguyên đơn có ý đồ tiêu xài cố tình, vi phạm nguyên tắc công bằng và trung thực.

Cuối cùng, tòa quyết định Trần Lan chỉ phải thanh toán chi phí cơ bản cho 18 thành viên trong lớp thực sự có mặt, phần đồ sang trọng và phần của người thân đi kèm của người nấy tự chịu. Phí xử lý vụ án do nguyên đơn chịu.

Nhận được phán quyết, Trần Lan thở dài: “Tôi chỉ muốn gặp lại bạn cũ, không ngờ mọi chuyện lại rình rang đến mức phải ra tòa. Tình bạn thực sự mong manh trước đồng tiền”.

Những người kiện bà không những không nhận được tiền, mà còn mang tiếng “tham nhỏ hại lớn”, trở thành trò cười trong nhóm bạn. Cuộc họp lớp này không chỉ làm tình bạn tan vỡ, mà còn để lại bài học sâu sắc rằng trung thực là nền tảng của mọi mối quan hệ, còn tham lam và tính toán chỉ tự hại mình.

Tạp chí Thanh Niên Việt cũng đăng tải bài viết với tiêu đề "". Nội dung như sau:

Buổi họp lớp bất ổn

"Làm sao có thể! Lớp mình chỉ có 25 người xác nhận đi họp lớp nhưng sao lại có 51 người tới dự vậy?" - tôi thốt lên sau khi nghe thông báo từ lớp trưởng.

Là một trong những người khởi xướng buổi họp lớp này, tôi vô cùng bối rối. Sau khi mở nhóm chat và kiểm tra lại một lần nữa, số người báo tham gia vẫn là 25 nhưng danh sách đăng ký lại lên đến 50 người. Con số gần gấp đôi này ở đâu ra? Hơn nữa chúng tôi đã thống nhất rằng chi phí cho buổi họp mặt này sẽ chia đều cho 25 người, bây giờ xuất hiện thêm nhiều “người thừa” như vậy thì phải tính toán thế nào đây?

“26 người kia ở đâu dư ra vậy?” - tôi tiếp tục hỏi lớp trưởng.

“Ồ, cậu không phải lo đâu. Một số người nhiệt tình bảo sẽ mang theo người nhà và bạn bè, họp lớp thế này càng đông càng vui thôi” - lớp trưởng bình tĩnh nói.

Tôi nhíu mày: “Nhưng chi phí là chia đều, mang theo nhiều người như vậy thì tính toán thế nào? Không lẽ lại chia cho cả những người đi kèm à?”.

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ nói chuyện này với mọi người sau và bạn học của chúng ta cũng đều là người ý tứ cả mà. Chưa kể lần này tôi là người phụ trách nên nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!” - lớp trưởng trấn an tôi.

Cúp máy nhưng trong lòng tôi vẫn không thể bình tĩnh. Tuy lớp trưởng có vẻ thoải mái nhưng mọi người thì sao? Liệu chi phí tăng lên đột ngột có khiến họ khó chịu không? Suy cho cùng thì không phải ai cũng sẵn sàng chi tiền cho những “người nhà”xa lạ kia.

Vào ngày tổ chức tiệc, nhìn từng người lần lượt đến mà nỗi lo của tôi càng tăng lên. Lớp trưởng và vợ đến sau tôi, nhiều người khác cũng dắt theo người thân và bạn bè. Có người đưa cả vợ cùng 2 con đến, có người lại đi họp lớp với 2 người bạn khác. Bữa tiệc họp lớp bỗng dưng trở thành cuộc tụ họp của gia đình và bạn bè.

Họp lớp có 25 người nhưng 51 người đi ăn tiệc, lớp trưởng rút ví bao hết nhưng tôi quyết định rời nhóm chat- Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Cách xử lý nhuốm màu kinh tế của lớp trưởng

Không khí dần dần trở nên náo nhiệt, tiếng chạm cốc, tiếng bát đũa và tiếng cười nói vang lên không ngớt. Dù luôn tươi cười nhưng trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, ngay từ đầu bữa tiệc này đã đi chệch hướng, đó không còn là buổi gặp mặt ôn lại kỷ niệm xưa nữa.

Đúng lúc này, lớp trưởng đứng lên phát biểu: “Hôm nay là một ngày tốt lành khi chúng ta được tụ họp với nhau. Ngoài các bạn cũ, tôi rất cảm ơn mọi người đã mang theo gia đình, bạn bè đến buổi gặp mặt hôm nay, khiến cho sự kết nối của chúng ta được mở rộng hơn, tình cảm gắn bó hơn. Nào mọi người, chúng ta cùng nâng ly vì hôm nay, vì tình bạn này!”.

Sau khi màn nâng ly và tiếng vỗ tay dịu xuống, lớp trưởng nói tiếp: “Mọi người thân mến! Tôi cũng hiểu có một vấn đề khiến nhiều người ái ngại là chi phí của buổi họp lớp. Trước đó chúng tôi đã thống nhất chia đều cho 25 người, nhưng có người đến đây một mình có người lại đi cùng người nhà. Quả thực nếu cứ chia đều thì có chút không thoả đáng với mọi người.

Hôm nay là một ngày đặc biệt và chúng ta không nên vì chuyện này mà khiến bầu không khí nên khó xử. Vì vậy tôi đề xuất thế này, 25 người vẫn cứ sẽ chia sẻ chi phí theo kế hoạch ban đầu, còn toàn bộ người thân và bạn bè đi cùng sẽ do tôi dùng tiền cá nhân để chi trả. Nếu đồng ý mọi người hãy cho một tràng pháo tay thật lớn nhé!”.

Ngay lập tức toàn bộ mọi người vỗ tay nồng nhiệt. Tôi không nói nên lời, vừa cảm kích vừa thấy bất lực.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi chuẩn bị ra về thì lớp trưởng đến vỗ vai tôi cười nói: “Hôm nay khá sôi nổi phải không? Cũng coi như họp lớp thành công rồi nhỉ?” . Tôi vẫn có chút bối rối nên không đáp mà hỏi ngược trở lại: “Hôm nay cậu đột nhiên đòi trả tiền cho mọi người là có ý định từ trước đó đúng không?” .

Lớp trưởng cười: “Tôi làm vậy chỉ vì muốn giữ không khí vui vẻ thôi. Cậu nghĩ xem, mọi người hiếm khi tụ họp mà cứ phải tranh cãi chuyện tiền nong, ai trả nhiều hơn - ai trả ít hơn, ai dẫn người nhà đi cùng - ai không thì sẽ rất khó xử đúng không?”.

Quả thực lớp trưởng đã xử lý chuyện này rất đàng hoàng nhưng tôi vẫn thắc mắc: “Nhưng vẫn thiệt thòi cho cậu. Số tiền lần này cũng không hề nhỏ…”.

“Thôi đừng nhắc chuyện tiền bạc nữa, ra ngoài gặp gỡ bạn bè là để vui vẻ, cứ tính tiền làm gì. Hiện tại tôi đang kinh doanh nhỏ, cũng có một chút gọi là chia vui với mọi người, không có gì to tát cả” - lớp trưởng xua tay.

“Vậy thì mỗi lần chúng ta gặp nhau sau này cũng sẽ thế này hay sao? Lần này anh đứng ra gánh trách nhiệm nhưng lần sau nếu đông người như vậy chúng tôi cũng không thể để anh thiệt thòi được” - một người bạn khác của chúng tôi ngồi gần đấy nghe được câu chuyện của chúng tôi liền bày tỏ.

Lúc này lớp trưởng chỉ cười lớn bảo lần sau thì để lần sau tính rồi chào chúng tôi ra về.

Họp lớp có 25 người nhưng 51 người đi ăn tiệc, lớp trưởng rút ví bao hết nhưng tôi quyết định rời nhóm chat- Ảnh 2.

(Ảnh minh hoạ)

Cuộc trò chuyện sau bữa tiệc và quyết định lặng lẽ

Sau khi rời nhà hàng, tôi và người bạn kia đã thảo luận về buổi họp lớp nhưng tâm trạng lại có chút nặng nề. Người đó đột nhiên hỏi tôi: “Cậu có thấy bữa tiệc hôm nay kỳ lạ không?

“Lạ chỗ nào?” - tôi hỏi.

“Ban đầu là họp lớp để gặp mặt bạn cũ nhưng chúng ta lại dành phần lớn thời gian để nói chuyện về con cái, gia đình. Thậm chí tôi còn không biết một số bạn bè mà mọi người mang đến. Tôi vẫn nhớ lần tụ họp trước chúng ta đã nói về thời đi học, trêu chọc lẫn nhau nhưng bây giờ không còn ai quan tâm đến những chuyện này nữa”.

Tôi im lặng gật đầu. Quả thực bữa tiệc hôm nay có vẻ sôi động nhưng tôi luôn cảm thấy lạc lõng, như người ngoài cuộc vì các câu chuyện đều xoay quanh người nhà.

Người bạn kia tiếp tục: “Thành thật mà nói, tôi rất mong chờ buổi tụ tập này vì 2 - 3 năm nay đã không gặp mọi người. Nhưng nhìn cảnh tượng hôm nay, tôi có chút thất vọng. Đặc biệt là hành động của lớp trưởng khiến tôi thấy không thoải mái”.

“Tại sao?” - tôi hơi ngạc nhiên vì chỉ thấy khó xử cho lớp trưởng, chứ cũng không đến mức khó chịu như người bạn này.

"Cậu ấy tự gánh mọi chi phí phát sinh. Bề ngoài có vẻ hào phóng nhưng thực tế là đang gom hết trách nhiệm về mình. Mọi người có thể khen cậu ấy quá tốt nhưng lần sau thì sao? Họ sẽ thấy đây là chuyện đương nhiên và đẩy hết gánh nặng cho cậu ấy. Theo thời gian, tình cảm bạn bè cũng sẽ dần thay đổi” - người bạn nói.

Suy nghĩ kỹ càng tôi thấy bạn mình có lý. Sự hào phóng của lớp trưởng giải quyết vấn đề trước mắt nhưng nó lại khiến mối quan hệ bạn bè trở nên toan tính hơn. Trước đây, mọi người cùng chia sẻ chi phí, không ai nợ ai cái gì nhưng bây giờ lớp trưởng lại trở thành người ban ơn, liệu có khiến người khác cảm thấy mắc nợ không?

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi thấy thông báo tin nhắn từ nhóm chat lớp. Mọi người thảo luận về buổi họp lớp, ai nấy đều bày tỏ sự thích thú với bữa tiệc và cảm ơn lớp trưởng. Có người cũng nói rằng không thể để lớp trưởng chi trả như vậy, điều đó không công bằng nên lần sau mọi người nên tự giác hơn, không nên đưa người nhà đi cùng hoặc báo trước để thống nhất lại chi phí.

Đúng lúc đó, lớp trưởng bất ngờ gửi một tin nhắn: “Không sao đâu. Tôi chỉ muốn mọi người được vui vẻ. Những lần họp mặt tiếp theo cứ thế mà làm, ai muốn mời gia đình và bạn bè cứ thoải mái. Dù sao chúng ta ra ngoài và gặp mặt là để vui chơi mà”.

Tin nhắn này khiến tôi cảm thấy khó chấp nhận vì họp lớp đã không còn là họp lớp. Ngay sau đó tôi lặng lẽ out khỏi group chat đồng thời chặn thêm lại để không còn phải tham gia kiểu họp lớp mệt mỏi như vậy nữa.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!