Từ tham vọng 'Sân vận động lớn nhất thế giới' đến dự án bỏ hoang: Cái kết đắng cho siêu công trình của tỷ phú Bất động sản

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Từng được quảng bá là "kỳ quan kiến trúc" sẽ làm thay đổi bản đồ bóng đá toàn cầu, siêu sân vận động hoa sen của Evergrande giờ đây hiện lên như một bóng ma xám xịt, một lời nguyền kinh tế lơ lửng trên bầu trời Quảng Châu. Đây không chỉ là một dự án thất bại đơn thuần, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh rợn người về sự nguy hiểm tột độ khi những tham vọng ngông cuồng vượt xa năng lực tài chính, biến giấc mơ tỷ đô thành cơn ác mộng bê tông cốt thép.

"Bông sen thép" hay cái bẫy nợ nghìn tỷ?

Năm 2020, giữa lúc đại dịch COVID-19 đang làm cả thế giới tê liệt, tỷ phú Hứa Gia Ấn lại khiến giới đầu tư ngỡ ngàng khi khởi công dự án Guangzhou Evergrande Football Park. Với kinh phí lên tới 1,8 tỷ USD và sức chứa 100.000 người, mục tiêu của ông ta rất rõ ràng: Xây dựng một sân vận động lớn nhất thế giới, vượt qua cả "thánh địa" Camp Nou của Barcelona. Một biểu tượng cho quyền lực, sự thịnh vượng và tham vọng vươn tầm của một đế chế bất động sản Trung Quốc.

Ngắm sân bóng tỉ đô cực khủng của Quảng Châu Evergrande - Ảnh 3.

Nhìn vào những bản thiết kế 3D lung linh với hình dáng bông sen rực rỡ, lấp lánh ánh đèn và hứa hẹn trở thành trung tâm giải trí, mua sắm sầm uất, ít ai ngờ rằng đó lại chính là "mồ chôn" tiền bạc của hàng vạn nhà đầu tư, là gông cùm siết chặt số phận của một tập đoàn khổng lồ. Việc vung tiền vào một công trình có quy mô quá lớn, đòi hỏi dòng tiền mặt liên tục và khổng lồ, trong bối cảnh thị trường bất động sản bắt đầu có dấu hiệu chững lại, là một canh bạc liều lĩnh đến mức điên rồ.

Khi tập đoàn Evergrande bắt đầu trượt dốc không phanh, rơi vào cuộc khủng hoảng nợ tồi tệ nhất lịch sử ngành bất động sản với con số hơn 300 tỷ USD, siêu sân vận động này lập tức trở thành một "khối u" khổng lồ, một cục nợ không thể tiêu hóa, hút cạn chút sinh khí cuối cùng của doanh nghiệp. Nó từ biểu tượng của tham vọng, bỗng chốc hóa thành minh chứng cho sự thất bại thảm hại.

Khi quy mô khổng lồ trở thành "bản án tử hình"

Ngắm sân bóng tỉ đô cực khủng của Quảng Châu Evergrande - Ảnh 4.

Tại sao những công trình "siêu to khổng lồ" lại đáng sợ đến vậy khi doanh nghiệp chủ quản gặp khó khăn? Chúng không chỉ là những gánh nặng tài chính đơn thuần, mà còn là những cỗ máy hủy diệt, kéo theo sự sụp đổ của cả một hệ sinh thái kinh tế xung quanh.

Cỗ máy ngốn tiền không đáy: Một sân vận động 100.000 chỗ ngồi không chỉ tốn tiền tỷ để xây dựng mà còn tốn hàng triệu USD mỗi tháng chỉ để bảo trì, dù không có một khán giả nào. Hệ thống chiếu sáng, điều hòa, an ninh, vệ sinh... tất cả đều cần được duy trì ở mức tối thiểu để tránh xuống cấp nhanh chóng. Khi nguồn vốn bị cắt đứt, những hạng mục dang dở sẽ nhanh chóng bị oxy hóa, hư hại, biến số vốn hàng tỷ USD ban đầu thành "sắt vụn" đúng nghĩa. Hãy tưởng tượng hàng trăm nghìn tấn thép, bê tông, kính, dây điện... nằm phơi mình dưới mưa nắng, bị bào mòn bởi thời gian, mục ruỗng từng ngày. Đó không còn là tài sản, mà là một đống phế liệu khổng lồ vô dụng.

Hệ lụy dây chuyền kinh hoàng: Khi dự án này dừng lại, nó kéo theo sự sụp đổ của hàng trăm nhà thầu phụ, đơn vị cung ứng vật liệu, dịch vụ và hàng ngàn công nhân mất việc. Các doanh nghiệp nhỏ và vừa, vốn phụ thuộc vào dòng tiền từ dự án, bỗng chốc mất đi nguồn sống, đẩy họ vào cảnh phá sản và đẩy hàng vạn gia đình vào cảnh thất nghiệp. Một dự án càng lớn, cú ngã của nó càng tạo ra những cơn sóng thần quét sạch các doanh nghiệp nhỏ xung quanh, gây ra tổn thương không thể hàn gắn cho nền kinh tế địa phương.

Sự vô dụng đến đáng sợ của "đống bê tông": Khác với căn hộ có thể bán lẻ để thu hồi vốn, một sân vận động xây dở là một khối tài sản cực kỳ khó thanh khoản. Chẳng có nhà đầu tư tỉnh táo nào muốn nhảy vào một dự án có chi phí vận hành quá cao, yêu cầu vốn đầu tư hoàn thiện khổng lồ, và khả năng lấp đầy thì mịt mù trong bối cảnh bóng đá Trung Quốc cũng đang gặp khó khăn. Nó trở thành một "quả bom hẹn giờ" mà không ai dám chạm vào.

Thiệt hại về hình ảnh và niềm tin: Một công trình hoành tráng bị bỏ hoang không chỉ là thiệt hại vật chất, mà còn là vết sẹo lớn về hình ảnh cho cả thành phố và quốc gia. Nó gieo rắc sự hoài nghi về khả năng quản lý, về tính bền vững của các dự án lớn, và đặc biệt là làm xói mòn niềm tin của người dân vào những lời hứa "đao to búa lớn" của các tập đoàn.

Bài học xương máu: Đừng để tham vọng trở thành sự hoang tưởng

Cái kết đắng của tỷ phú Hứa Gia Ấn và siêu sân vận động hoa sen là lời cảnh báo đanh thép cho bất kỳ tập đoàn nào đang có ý định "lấy quy mô đề bạt thị trường". Sự nguy hiểm nằm ở chỗ: Khi mọi thứ thuận lợi, những công trình này là niềm tự hào; nhưng khi gió đổi chiều, chúng chính là những chiếc gông xiềng nặng nề nhất kéo chìm cả con tàu.

Người đọc không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng những chiếc cần cẩu gỉ sét đứng im lìm bên cạnh những mảng tường bê tông loang lổ, những đống vật liệu xây dựng bỏ mặc. Đó là minh chứng cho một sự thật nghiệt ngã: Càng xây cao trên nền cát lún, cú ngã sẽ càng đau đớn và để lại hậu quả kinh hoàng. Rủi ro lớn nhất không phải là không thể xây dựng được công trình lớn nhất thế giới, mà là xây dựng nó bằng sự ảo tưởng về sức mạnh tài chính, để rồi bỏ lại một "phế tích nghìn tỷ" cho xã hội gánh vác.

Số phận của sân vận động Guangzhou Evergrande Football Park vẫn còn là một ẩn số. Liệu có một phép màu nào giúp "bông sen thép" này nở rộ, hay nó sẽ mãi mãi là một tượng đài u ám, lặng lẽ kể lại câu chuyện về một tham vọng vĩ đại nhưng lại thiếu đi nền tảng thực tế, cuối cùng chìm vào quên lãng như một lời nguyền kinh tế?

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!