Cậu bé mất tích giữa đêm đông, gia đình nhờ 200 hàng xóm đi kiếm: Câu đầu tiên em nói sau khi được tìm ra khiến ai cũng sững người
Không ai ngờ lý do cậu bé mất tích lại là như vậy.
Theo báo Đời sống pháp luật có bài Cậu bé mất tích giữa đêm đông, gia đình nhờ 200 hàng xóm đi kiếm: Câu đầu tiên em nói sau khi được tìm ra khiến ai cũng sững người. Nội dung như sau:
Vào năm 2023, tại Thạch Gia Trang (Hà Bắc, Trung Quốc), một cậu bé 10 tuổi đã được tìm thấy sau gần 1 ngày mất tích. Nhưng nguyên nhân khiến em không trở về nhà lại khiến nhiều người giật mình.
Sự việc xảy ra vào ngày 16/12, đúng hôm thứ Bảy, khi cậu bé vẫn phải tham gia lớp học phụ đạo theo lịch của bố mẹ. Thông thường, khoảng hơn 16h chiều, em sẽ tan lớp học vẽ và trở về nhà làm bài tập. Thế nhưng hôm đó, mẹ em chờ mãi mà không thấy con về, liền đến lớp học kiểm tra. Giáo viên xác nhận lớp đã kết thúc từ lâu, còn các bạn cùng lớp cũng khẳng định không thấy cậu bé đâu.
Bên ngoài trời dần tối, nhiệt độ xuống tới âm 16 độ C. Không về nhà, không chơi với bạn, em có thể đi đâu? Camera ghi lại cảnh cậu bé rời chung cư lúc 18h38, trước đó em chơi một mình trong khuôn viên từ 16h30.

Hình ảnh cậu bé lúc rời đi được ghi nhận.
Lo lắng tột độ, bố mẹ cậu bé lập tức báo cảnh sát. Nhờ kiểm tra camera quanh khu vực, cảnh sát xác nhận lộ trình của em. Khoảng 22h cùng ngày, gia đình, họ hàng và đội cứu hộ cùng hơn 200 người dân chung cư chia nhau đi tìm em. Trong cái lạnh thấu xương, mọi nỗ lực tưởng như vô vọng…
Thế nhưng, may mắn đã đến. 7h sáng hôm sau (17/12), cậu bé được tìm thấy dưới ban công của một ngôi nhà bên cạnh. Má và mũi em đỏ bừng vì lạnh, người run rẩy co ro, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Em nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, may mắn chỉ bị mất sức do lạnh, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nguyên nhân khiến em không về nhà khiến nhiều người bất ngờ. Khi được hỏi, cậu bé thừa nhận: “Cháu không muốn về nhà. Bố mẹ bắt cháu học quá nhiều môn, nên cháu không muốn về căn nhà ấy”.
Câu nói này khiến bố mẹ và những người xung quanh không khỏi giật mình suy ngẫm. Đội trưởng đội cứu hộ sau khi biết ngọn nguồn đã nhận định: “Cháu bé học rất giỏi, nhưng áp lực từ các lớp học thêm từ mỹ thuật, toán, piano… quá lớn. Gia đình muốn con ‘hóa rồng’, nhưng không ngờ lại tạo ra áp lực tâm lý nghiêm trọng cho cháu”.

Cha mẹ đã huy động nhiều người tham gia tìm kiếm.
Vì sao áp lực học tập khiến trẻ sợ hãi?
Áp lực học tập ngày càng trở thành nỗi lo thường trực của nhiều gia đình hiện nay. Từ những lớp học thêm, bài tập về nhà chất đầy, đến kỳ vọng về điểm số và thành tích, trẻ em phải đối mặt với một khối lượng kiến thức và yêu cầu mà đôi khi vượt quá khả năng tâm lý của mình. Khi trẻ không được nghỉ ngơi đầy đủ, thiếu thời gian chơi và thư giãn, áp lực tích tụ dần, dẫn đến cảm giác mệt mỏi, căng thẳng và sợ hãi mỗi khi nhắc đến việc học. Không ít em bắt đầu hình thành tâm lý ám ảnh với điểm số, lo lắng về việc làm “thất bại” trong mắt bố mẹ hay thầy cô, thậm chí sợ hãi cả việc đến lớp hay hoàn thành bài tập.
Một nguyên nhân quan trọng khác là sự kỳ vọng quá mức từ gia đình và môi trường xung quanh. Khi bố mẹ đặt ra mục tiêu quá cao hoặc liên tục so sánh con với bạn bè, trẻ dễ cảm thấy mình chưa đủ tốt và luôn sống trong trạng thái lo lắng, bất an. Cảm giác sợ hãi xuất hiện không phải vì trẻ không muốn học, mà vì các em lo lắng bị phê phán, bị trách móc hoặc không đáp ứng được tiêu chuẩn mà người lớn đặt ra. Tình trạng này kéo dài có thể dẫn đến stress, mất ngủ, thậm chí trầm cảm nhẹ, khiến việc học trở thành một “cơn ác mộng” thay vì cơ hội để phát triển.
Ngoài ra, áp lực học tập còn khiến trẻ thiếu kỹ năng quản lý cảm xúc và giải quyết vấn đề. Khi gặp khó khăn, thay vì tìm cách xử lý, các em có xu hướng trốn tránh hoặc tìm cách thoát khỏi áp lực, ví dụ như bỏ học, trốn lớp, hoặc hành xử tiêu cực để được chú ý. Thực tế này cho thấy việc học tập quá tải không chỉ ảnh hưởng đến kết quả học tập mà còn tác động sâu sắc đến sức khỏe tinh thần và sự phát triển nhân cách của trẻ.
Chính vì vậy, gia đình và nhà trường cần cân nhắc lại cách đặt áp lực học tập, đồng thời tạo môi trường học tập vừa thử thách vừa an toàn, nơi trẻ được khuyến khích cố gắng mà không phải sợ hãi. Khi trẻ được học trong sự hỗ trợ và thấu hiểu, việc học sẽ trở thành trải nghiệm tích cực, giúp các em tự tin phát triển thay vì sống trong nỗi sợ hãi kéo dài.
Theo tạp chí Thanh Niên Việt đăng tải bài viết với tiêu đề "Con trai mất tích sau khi kỳ thi ĐH, cha mẹ dán 2.000 tờ rơi tìm người: 5 năm sau thấy con ở nơi không thể tin nổi". Nội dung như sau:

Trong mỗi gia đình có con học cuối cấp, kỳ thi đại học luôn là ranh giới mong manh giữa hy vọng và áp lực. Nhiều phụ huynh dồn hết niềm tin vào kỳ thi này, trong khi không phải đứa trẻ nào cũng đủ mạnh mẽ để gánh lấy những kỳ vọng đó. Đẻ rồi đôi khi, những biến cố xảy đến, khiến cả gia đình rơi vào những năm tháng dài đằng đẵng chỉ mong một điều duy nhất rằng con được bình an.
Câu chuyện của gia đình ông Trình Kiệt Văn và bà Vương Huệ Nhi đã khiến nhiều người rưng rưng. Nó bắt đầu từ một ngày hè năm 2018, sau kỳ thi đại học của con trai họ, Trình Dương.
5 năm tìm con giữa tuyệt vọng
Năm 2018, kết thúc kỳ thi đại học, Trình Dương tự tính điểm và tin rằng mình đủ sức vào một trường đại học trọng điểm. Nhưng đến lúc tra điểm thi, cậu lại thu mình trong phòng, cả ngày không bước ra. Tối đó, ông Trình Kiệt Văn mở cửa thì chỉ thấy một mảnh giấy đặt trên bàn học: "Bố mẹ, con thi không tốt. Con xin lỗi. Đừng tìm con".
Khi hai vợ chồng kịp hiểu chuyện thì Trình Dương đã rời khỏi nhà, tắt điện thoại, không mang theo giấy tờ tùy thân. Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của họ chỉ còn lại hai chữ "tìm con".
Họ in 2.000 tờ rơi, trên đó là gương mặt cậu bé 18 tuổi trắng trẻo, cặp kính gọng đen và nụ cười hiền hậu. Hai vợ chồng chạy xe ba bánh khắp huyện, sang cả tỉnh lân cận, dán tờ rơi ở chợ, bến xe, cửa hàng điện tử, thậm chí nhờ người quen mang đến tận vùng xa.

Bà Vương Huệ Nhi mỗi sáng chưa kịp sáng trời đã đi nhặt phế liệu để dành tiền in thêm tờ rơi mới. Ông Trình bỏ việc ở xưởng, vừa làm thuê vừa dò hỏi tin tức con trai. Nghe ai nói ở một nhà máy điện tử ở Quảng Châu từng thấy một thanh niên giống con trai mình, ông lập tức mang theo số tiền ít ỏi bắt xe đi ngay trong đêm. Ông đứng trước cổng nhà máy nửa tháng trời, sút 5kg, nhưng đổi lại chỉ là thất vọng.
Trong những đêm dài không ngủ, người mẹ ôm bộ đồng phục cũ của con khóc cạn nước mắt. Chiếc tủ lạnh nhà họ lúc nào cũng có sẵn món bánh bao con thích, còn bàn học được giữ nguyên như ngày Trình Dương biến mất. Ông Trình đóng đinh lên tường, treo từng tờ rơi còn lại như cách tự nhắc mình: "Con nhất định sẽ về".
Khoảnh khắc không ai ngờ tới
Mãi đến năm 2023, tia sáng mới xuất hiện. Hôm đó, khu dân cư nơi gia đình ông ở tổ chức đoàn đi dự lễ tuyên dương các cán bộ làm công tác xóa đói giảm nghèo. Ông định từ chối, nhưng bị thuyết phục mãi mới miễn cưỡng đi theo.
Khi MC đọc to trên sân khấu: "Sau đây xin mời cán bộ tiêu biểu của khu vực - đồng chí Trình Dương lên nhận thưởng" , ông Trình như bị điện giật. Chai nước trong tay rơi xuống đất, ánh mắt ông đóng đinh vào chàng trai mặc áo khoác xám, làn da rám nắng, vóc dáng rắn rỏi. Dù đã trưởng thành hơn rất nhiều thì đó vẫn là gương mặt ông đi tìm suốt 5 năm.
Ông lao lên sân khấu ngay khi chương trình kết thúc. Trình Dương đứng sững lại vài giây, rồi khi nhìn thấy mái tóc bạc và đôi tay đầy vết nứt của cha, cậu bật khóc: "Bố…". Chỉ một tiếng gọi, 5 năm đau đớn của cả gia đình như vỡ oà. Hai cha con ôm nhau giữa ánh nhìn xúc động của cả hội trường.
5 năm biến mất và sự thật phía sau
Hóa ra, sau khi biết mình trượt khỏi ngưỡng điểm mong muốn, Trình Dương quá sợ thất vọng của bố mẹ nên bỏ nhà theo một tổ chức thiện nguyện lên vùng núi phía Tây làm giáo viên tình nguyện. Ban đầu cậu cũng định liên lạc, nhưng khi thấy tin bố mẹ tìm mình lan truyền trên nhiều diễn đàn, cậu lại xấu hổ và tự hứa: "Phải làm được điều gì đó rồi mới quay về".
Những năm tháng đó, cậu dạy trẻ em vùng cao đọc viết, cùng người dân đào kênh dẫn nước, lắp điện năng lượng mặt trời. Bà con gọi cậu bằng cái tên trìu mến "thầy Trình".

Khi trở về nhà, nhìn những tờ rơi cha mình treo kín bức tường, Trình Dương vừa run vừa nghẹn lại: "Con tưởng bố mẹ sẽ trách con vô dụng… không ngờ…".
Bà Vương Huệ Nhi chỉ đặt trước mặt con bát bánh bao nóng hổi, vuốt đôi bàn tay đầy chai sạn của cậu: "Chỉ cần con bình an, thì mọi chuyện đều đáng".
Giờ đây, Trình Dương tạm nghỉ để ở bên bố mẹ, nhưng vẫn duy trì việc hỗ trợ lớp học vùng cao từ xa. Trong cuốn nhật ký đã duy trì viết suốt 5 năm mất tích, cậu viết: "Con hiểu rồi, cuộc đời đâu chỉ có một con đường đại học. Giống như những bông hoa trên núi, không nhất thiết phải nở trong nhà kính, chỉ cần được sống đúng nơi chúng thuộc về".
Câu chuyện này làm nhiều cha mẹ suy ngẫm. Áp lực thi cử đôi khi khiến đứa trẻ chỉ nhìn thấy nỗi sợ thay vì nhìn thấy tương lai. Cha mẹ đặt kỳ vọng quá nặng, nhưng lại quên rằng điều con cần nhất không phải điểm số mà là cảm giác được yêu thương, được chấp nhận, được phép lựa chọn con đường của mình.
Một gia đình hạnh phúc không phải là nơi chỉ chào đón những đứa trẻ "thành công", mà là nơi con biết rằng dù kết quả thế nào, vẫn có một mái nhà luôn để đèn chờ mình trở về. Chỉ khi cảm thấy an toàn, trẻ mới có đủ can đảm để dấn thân, trưởng thành và tỏa sáng theo cách của riêng chúng.
