Đi họp lớp, ăn tiệc hết 29 triệu đồng, người tổ chức muốn chia đều nhưng không ai đồng ý, còn bị mỉa mai: 'Không có tiền thì tổ chức làm gì'

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Theo bạn, khoản tiền trong buổi họp lớp này có nên chia đều không?

Ngày 4/9/2025, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bái viết với tiêu đề: "Đi họp lớp, ăn tiệc hết 29 triệu đồng, người tổ chức muốn chia đều nhưng không ai đồng ý, còn bị mỉa mai: 'Không có tiền thì tổ chức làm gì'". Nội dung như sau:

Bài chia sẻ của một tác giả về buổi họp lớp được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc).

***

Sau khi mỗi người vào đại học, khoảng cách địa lý và môi trường sống khiến tình bạn khó duy trì như thuở cấp 3. Cũng vì thế mà những năm tháng trung học càng thêm đáng quý. Họp lớp trở thành cầu nối để ôn lại kỷ niệm và giữ mối liên hệ. 

Đi họp lớp, đề nghị chia đều tiền nhưng bị từ chối 

Tiểu Tào, vừa tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó trở thành giáo viên. Tiểu Tào muốn cùng các bạn cũ ôn lại kỷ niệm xưa nên đứng ra tổ chức họp lớp.

Hôm đó có hơn 20 bạn tham dự. Mọi người vừa ăn uống vừa hàn huyên, không ít người ngưỡng mộ Tiểu Tào học vấn cao, công việc ổn định. Suốt buổi tiệc, anh gần như là “tâm điểm”.

Nhưng đến khi thanh toán, niềm vui ấy vụt tắt. Để “giữ thể diện”, Tiểu Tào chọn nhà hàng khá sang. Tổng hóa đơn gần 8.000 tệ (khoảng 29,5 triệu đồng). Anh nghĩ chia đều thì mỗi người chỉ khoảng 400 tệ (khoảng 1,5 triệu đồng) là hoàn toàn hợp lý. Nhưng bất ngờ là đa số bạn bè phản đối.

Ảnh minh hoạ.

Mặc dù đều là bạn cùng lớp cũ, nhưng sau ngần ấy năm, mỗi người một hoàn cảnh, có người vừa mới đi làm, có người thu nhập không tốt. Thực tế 400 tệ  (khoảng 1,5 triệu đồng) cũng không phải số tiền quá lớn, nhưng sự từ chối lại có nguyên nhân khác.

Bởi khi tổ chức, Tiểu Tào gần như chuẩn bị hết, từ thời gian đến địa điểm đều tự quyết, không hề hỏi ý kiến mọi người. Thế nên nhiều bạn mặc định rằng cậu sẽ là người mời. 

Đến lúc tính tiền mới nói chia đều, khiến ai nấy đều không thoải mái. Có người thậm chí mỉa mai: “Không có tiền thì tổ chức làm gì”.

Cuối cùng, Tiểu Tào đành tự bỏ tiền túi ra trả toàn bộ. Với lương giáo viên mới vào nghề, số tiền này tương đương vài tháng tiết kiệm. Buổi họp lớp đáng lẽ vui vẻ lại để lại một ấn tượng không tốt. 

Ảnh minh hoạ.

Trong câu chuyện này, cả Tiểu Tào và bạn bè đều có chỗ chưa ổn. Với hơn 20 người tham dự, khoản chi phí hợp lý nhất vẫn là cùng nhau chia sẻ, chứ không thể vì không hài lòng mà từ chối.

Tuy nhiên, Tiểu Tào cũng tính toán chưa hợp lý. Sau khi bước chân vào đại học rồi xã hội, mỗi người đã khác, môi trường, cách nghĩ, hoàn cảnh… tất cả đều không còn như xưa. Nếu không chuẩn bị kỹ, họp lớp rất dễ biến thành tình huống khó xử.

Sau kỳ thi đại học, bạn bè mỗi người một nơi, dần hình thành vòng tròn xã hội khác nhau, quan điểm, suy nghĩ cũng lệch nhau nhiều. 

Theo bạn, khoản tiền 8.000 tệ (khoảng 29,5 triệu đồng) trong buổi họp lớp này có nên chia đều không?

Trước đó, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với nội dung tương tự: "Giấy mời họp lớp sau 20 năm: Tôi háo hức đi, nhưng ra về trong nước mắt vì câu nói lúc thanh toán bữa ăn". Cụ thể như sau:

Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà tôi đã bước sang tuổi ngoài 40. Mỗi ngày của tôi đều đều trôi qua trong guồng công việc của một nhân viên văn phòng, mức lương đủ sống, đủ để lo cho bản thân và phụ giúp gia đình. Tôi tưởng mình đã an phận, không còn nghĩ nhiều đến những chuyện cũ, cho đến một ngày, bất ngờ nhận được tấm giấy mời họp lớp cấp 3. Đã hơn 20 năm rồi tôi mới lại thấy dòng chữ “họp lớp”, bởi suốt ngần ấy năm, tôi cố tình cắt đứt liên lạc với bạn bè và thầy cô sau cú sốc tuổi trẻ.

Ngày ấy, tôi từng là niềm tự hào của lớp, của trường. Thành tích học tập luôn nằm trong tốp đầu, thể thao tôi cũng chẳng kém cạnh. Nhiều giải thưởng, nhiều lời khen, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đã khiến tôi tin chắc tương lai của mình sẽ rực rỡ. Thầy cô, bố mẹ và bạn bè ai cũng nghĩ tôi sẽ đỗ vào trường đại học danh tiếng, hoặc chí ít cũng giành học bổng du học. Thế nhưng, đời vốn chẳng chiều lòng người. Chỉ vì một chút chủ quan, thiếu tập trung trong kỳ thi quan trọng, tôi trượt khỏi cánh cửa đại học mơ ước. Cú sốc ấy đã đánh gục tôi, khiến tôi chẳng còn dũng khí đối diện với những người từng đặt nhiều kỳ vọng vào mình. Tôi chọn con đường học nghề, rồi lặng lẽ đi làm, sống một cuộc sống bình thường đến mức nhạt nhòa.

(Ảnh minh hoạ)

Cầm tấm giấy mời trên tay, tôi ngập ngừng. Nhưng sau từng ấy năm, tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành, đủ bình thản để gặp lại bạn bè cũ. Tôi muốn coi đó như một dịp để khép lại quá khứ.

Ngày họp lớp, tôi đến nhà hàng đã hẹn. Trước mắt tôi là dàn xe ô tô sang trọng đỗ kín cổng. Tim tôi hơi chùng xuống, nhưng vẫn bước vào trong. Không khí náo nhiệt, những gương mặt quen thuộc sau bao năm giờ đã đổi khác, nhưng ánh mắt vẫn còn đó. Nhiều người từng được tôi phụ đạo nay ăn mặc lộng lẫy, thành đạt, giàu sang. Khi thấy tôi, có những tiếng ngạc nhiên khe khẽ, vài lời xì xào không giấu nổi, và cả những ánh nhìn pha chút khinh khỉnh. Họ vẫn chào hỏi tôi, nhưng những câu hỏi như: “Hồi đó cậu học trường đại học nào nhỉ?”, “Giờ cậu làm ở đâu, lương bao nhiêu?” lại vô tình như những mũi dao xoáy vào lòng.

Tôi cố gắng giữ nụ cười, tham gia câu chuyện, lắng nghe những câu chuyện thành công của họ. Đến lúc chia tiền ăn, tôi định góp phần của mình thì một giọng nữ cất lên: “Thôi để mình trả luôn phần của cậu ấy nhé, một bữa này bằng cả tuần lương của cậu ấy rồi.” Cả bàn ồ lên cười. Tôi chết lặng, mặt nóng bừng. Chưa bao giờ tôi thấy mình bị xúc phạm như thế. Tôi hít một hơi thật sâu, dứt khoát trả tiền phần ăn của mình, dù bàn tay run run.

(Ảnh minh hoạ)

Trên đường về, cảm giác nặng nề bao trùm. Tôi tự hỏi: tại sao sau từng ấy năm, những người từng gọi là bạn lại có thể dễ dàng làm tổn thương nhau đến vậy? Có lẽ họ không cố ý, chỉ là sự vô tâm, hoặc cái nhìn quen thuộc của xã hội về thành công – thất bại. Nhưng tôi chợt nhận ra, giá trị của tôi không nằm ở tấm bằng đại học năm xưa, cũng không phải ở mức lương hay chiếc xe tôi đi. Tôi đã sống bằng chính sức lao động của mình, nuôi bản thân và gia đình, và đó mới là điều đáng tự hào.

Có lẽ, tôi sẽ không tham gia thêm buổi họp lớp nào nữa. Nhưng trong sâu thẳm, tôi thầm cảm ơn lần trở về này. Nó khiến tôi hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở ánh nhìn của người khác, mà ở sự bình yên khi ta biết chấp nhận và trân trọng chính mình.

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!