Chưa từng vay n:ợ, đến thẻ t:ín d:ụng còn không dùng, người đàn ông ch:ế:t sững nhận thông báo: "Anh có khoản n:ợ x:ấu 483 triệu đồng"
Không vay n:ợ, sao có thể bị n:ợ x:ấu cho được?
Trang Thanh Niên Việt có bài đăng: "Chưa từng vay n:ợ, đến thẻ t:ín d:ụng còn không dùng, người đàn ông ch:ế:t sững nhận thông báo: "Anh có khoản n:ợ xấu 483 triệu đồng"", nội dung cụ thể như sau:
Trương Kiến Quốc, một người đàn ông 42 tuổi sống tại Quảng Châu, từ trước đến nay luôn được bạn bè, đồng nghiệp xem như hình mẫu của sự cẩn trọng trong tài chính.
Anh chưa bao giờ vay n:ợ, thậm chí đến thẻ t:ín d:ụng cũng tránh xa vì cho rằng tiêu trước trả sau sẽ tạo ra ảo tưởng dư dả. Với anh Trương, có bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu, không thích sự ràng buộc với ngân hàng hay tổ chức tài chính.
Thế nhưng, chính người đàn ông luôn tự hào về sự "sạch sẽ" trong hồ sơ t:ín d:ụng ấy lại ch:ế:t sững khi một ngày, anh đến ngân hàng để làm thủ tục vay vốn cho dự án hợp tác làm ăn, và bất ngờ nhận được thông báo: "Anh đang có khoản n:ợ xấu trị giá 146.500 NDT (khoảng 483 triệu đồng) chưa tất toán".
Ảnh minh họa
Ban đầu, anh Trương còn nghĩ chắc hẳn nhân viên ngân hàng đã nhầm lẫn. Anh chưa từng ký bất cứ hợp đồng vay nào, trong nhà lại càng không có chuyện ai đó đứng tên anh để vay. Anh yêu cầu ngân hàng in toàn bộ sao kê và hợp đồng gốc để kiểm tra.
Trước mắt anh, một bản hợp đồng vay tiêu dùng hiện ra, có đầy đủ chữ ký và thông tin cá nhân của anh, thậm chí cả bản scan chứng minh thư, chỉ có số điện thoại là không phải của anh. Số tiền vay ghi rõ là 146.500 NDT, được giải ngân từ ba năm trước qua một ứng dụng tài chính trực tuyến. Khoản vay không hề được thanh toán đúng hạn, lãi phạt chồng chất, khiến hồ sơ của anh bị xếp vào nhóm n:ợ xấu.
Đọc đến đây, mồ hôi anh Trương túa ra. Chữ ký trong hợp đồng giống anh đến mức khó phân biệt, nhưng anh biết rõ mình chưa bao giờ đặt bút ký. Ngân hàng giải thích rằng, trong thời gian qua, đã có nhiều trường hợp bị giả mạo giấy tờ tùy thân để đăng ký vay trực tuyến. Nếu muốn chứng minh mình bị mạo danh, anh cần làm đơn khiếu nại, đồng thời cung cấp bằng chứng chứng minh việc mình không nhận số tiền giải ngân.
Anh Trương lập tức rời ngân hàng, đến cơ quan công an địa phương trình báo việc bản thân bị kẻ gian lợi dụng thông tin cá nhân. Sau nhiều ngày lục lại hồ sơ, anh mới nhớ cách đây khoảng bốn năm, anh từng đánh rơi một chiếc ví nhỏ với đầy đủ giấy tờ tùy thân. Khi ấy, anh chỉ nghĩ đơn giản, giấy tờ đã mất thì đành cất công đi làm lại, chứ cũng không có gì đáng lo. Không ngờ, chính điều đó lại đẩy anh vào tình cảnh bị một khoản n:ợ xấu "rơi trúng đầu".
Trong thời gian chờ kết quả điều tra, anh Trương vẫn bị liệt vào danh sách n:ợ xấu. Điều này đồng nghĩa với việc anh không thể vay vốn ngân hàng, không thể mở thẻ t:ín d:ụng, thậm chí khi đi xin việc tại một số công ty lớn có kiểm tra t:ín d:ụng, anh cũng có nguy cơ bị loại. Anh cảm thấy bất lực và phẫn nộ, nhưng mọi quy trình đều phải đi đúng pháp luật, không thể chỉ dựa vào lời khẳng định "tôi không vay" để xóa n:ợ.
Ảnh minh họa
Sự việc này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống gia đình. Vợ anh, ban đầu còn nghi ngờ chồng giấu giếm chuyện vay tiền làm ăn thất bại. Họ xảy ra nhiều cuộc cãi vã căng thẳng. Chỉ đến khi anh đưa toàn bộ hồ sơ vụ việc, cùng giấy xác nhận tiếp nhận điều tra từ công an, chị mới dần tin tưởng. Nhưng sự hoài nghi ban đầu vẫn để lại vết nứt trong tình cảm vợ chồng.
Một thời gian sau, cơ quan công an xác định có một nhóm đối tượng chuyên thu thập, mua bán giấy tờ cá nhân bị bỏ lại hoặc đánh rơi để lập hồ sơ vay n:ợ. Số tiền 146.500 NDT mà kẻ gian vay dưới tên Trương Kiến Quốc thực tế đã được rút sạch chỉ vài giờ sau khi giải ngân.
Khi sự thật được làm rõ, ngân hàng buộc phải xóa khoản n:ợ khỏi hồ sơ t:ín d:ụng của anh. Tuy nhiên, quãng thời gian gần một năm ròng rã đi khắp nơi để minh oan đã khiến anh kiệt sức. Lúc đó, anh mới thấm thía rằng trong thời đại công nghệ số, chỉ cần sơ hở nhỏ trong việc bảo mật thông tin cá nhân, hậu quả có thể là cả một gánh nặng khủng khiếp.
Sau vụ việc, anh Trương cũng tham gia các buổi chia sẻ cộng đồng, kể lại trải nghiệm của mình để nhắc nhở mọi người: Đừng coi thường việc bảo mật giấy tờ cá nhân, cũng đừng nghĩ rằng "chưa bao giờ vay" thì hồ sơ t:ín d:ụng sẽ mãi sạch sẽ. Chỉ cần một lần sơ suất, bạn có thể phải trả giá đắt bằng cả danh dự, thời gian và sự bình yên trong cuộc sống.
Trang Thanh Niên Việt cũng đưa tin: "Chưa từng vay n:ợ, cô gái ch:ế:t sững với khoản n:ợ xấu 5,3 tỷ đồng: Tan nát khi phát hiện ra thủ phạm!", chia sẻ nội dung như sau:
Ở tuổi 22, khi chuẩn bị hồ sơ để mở chiếc thẻ t:ín d:ụng đầu tiên trong đời, Kristin Collier hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc sống của mình sắp rẽ sang một hướng tối tăm và nặng nề đến vậy. Đơn xin mở thẻ của cô bị từ chối, và đó cũng là khoảnh khắc cô phát hiện một sự thật khó tin: Cô có 1 khoản n:ợ xấu 200.000 USD (khoảng 5,3 tỷ đồng), trong đó phần lớn là các khoản vay sinh viên và n:ợ thẻ t:ín d:ụng.
Điều đáng nói là từ trước đến giờ, Kristin Collier chưa từng vay mượn hay có bất kỳ chiếc thẻ t:ín d:ụng nào. Sự bàng hoàng ban đầu nhanh chóng biến thành một cơn ác mộng có thật, khi Kristin phát hiện ra mẹ cô chính là “thủ phạm” của tất cả những khoản n:ợ đó.
Cơn sang chấn tâm lý này “cướp” mất của Kristin 10 năm tuổi trẻ. Đúng vậy, cô phải mất tới 10 năm mới trả hết được số n:ợ do mẹ mình gây ra. Sau này, cô tự xuất bản 1 cuốn tự truyện để kể lại hành trình trả n:ợ của mình.
Ảnh minh họa
Câu chuyện của Kristin mở ra những góc khuất đau lòng về gia đình, sự phản bội, những tổn thương tâm lý và cả hệ lụy của việc chữ ký/giấy tờ cá nhân bị đánh cắp.
Kristin thừa nhận rằng khi biết sự thật về khoản n:ợ xấu, điều cô cảm nhận rõ nhất là sự hụt hẫng.
“Tôi cảm giác như mình đã bị mẹ bỏ rơi vậy. Bà thực sự đã chọn những canh bạc hơn là tương lai của chính con gái mình” - Kristin viết.
Ở thời điểm n:ợ chạm đỉnh, mỗi tháng Kristin phải trả 2.000 USD (khoảng 53 triệu đồng) - Một con số khổng lồ đối với một cô sinh viên mới tốt nghiệp, mới đi làm. Cô phải nhận nhiều công việc cùng lúc chỉ để tạm duy trì khả năng thanh toán. Mỗi lần nghĩ đến tương lai, những gì cô hình dung chỉ là những chuỗi ngày tiếp tục ngập sâu trong n:ợ nần vô vọng.
Kristin cho rằng lẽ ra mẹ cô không bao giờ có thể dễ dàng vay được số tiền lớn như vậy nếu nhân viên ngân hàng sát sao hơn thay vì chỉ tập trung chạy theo KPI. Hồ sơ t:ín d:ụng của cô rõ ràng bất thường đối với một sinh viên đại học công lập, thế nhưng không một đơn vị cho vay nào phát hiện, cũng không ai từ chối hồ sơ đáng ngờ ấy. Chỉ một lần bị từ chối thôi, Kristin tin rằng cả mẹ cô và bản thân cô đều đã được cứu khỏi thảm họa.
Khi nhớ lại giai đoạn mẹ nghiện cờ bạc nặng nhất, Kristin cho biết cô không hề biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Lúc đó, cô đang học xa nhà, chỉ cảm nhận lờ mờ rằng gia đình dường như thiếu tiền hơn trước. Cô không hề biết rằng tiền trong nhà đã lần lượt bị nướng vào sòng bài, và những khoản vay mang tên cô trở thành “phao cứu trợ” cuối cùng trước khi mọi thứ sụp đổ.
Cô cũng không biết chính xác số tiền vay được đã được sử dụng vào đâu, nhưng tin rằng phần lớn đều bị mẹ đổ vào trò may rủi với mong muốn gỡ gạc phần nào những gì đã mất.
Ảnh minh họa
Kristin cho biết bản thân cô hoàn toàn nhận thức được mình có thể không phải gánh n:ợ, nếu mang câu câu chuyện này ra pháp luật. Theo những gì cô được luật sự tư vấn, khả năng cô được xử trắng án là rất cao. Nhưng sau cùng, Kristin đã không lựa chọn cách đó. Cô chấp nhận gánh n:ợ suốt 10 năm, thay vì đâm đơn kiện người đã sinh ra mình.
Cái giá của sự lựa chọn này đương nhiên không dễ dàng. Những năm đầu sống ở New York, liên tục bị các công ty đòi n:ợ gọi điện, Kristin gần như kiệt quệ về sức khỏe. Cô bị viêm loét dạ dày, mất ngủ triền miên,... tất cả đều là cách cơ thể phản ứng với sự căng thẳng của những khoản n:ợ không thể trả.
Kristin cho rằng n:ợ nần không chỉ hủy hoại cuộc đời của 1 người, mà có thể là cả gia đình họ. Trong những gia đình không dư dả, nếu còn thêm n:ợ, con cái gần như chắc chắn phải vay n:ợ để học đại học; thậm chí là không thể đi học đại học. n:ợ trở thành gánh chung, kéo dài từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó khiến cả nhà không còn tiền để chăm sóc sức khỏe, để dành cho nghỉ hưu, hay đối phó khi có biến cố, như khi cha cô mắc ung thư.
Trong quá trình viết sách, Kristin đã phỏng vấn nhiều người mang n:ợ khác và nhận ra nỗi đau tâm lý mà n:ợ gây ra. Chúng có điểm chung đáng sợ: Người mắc n:ợ luôn bị gán mác “kém cỏi”, “vô trách nhiệm”. Họ sống trong sự lo âu kéo dài, phải cân từng đồng để trả n:ợ hàng tháng, và luôn sợ một tai nạn, một cơn bệnh, hay một lần mất việc sẽ khiến mọi thứ đổ vỡ hoàn toàn.
Giờ đây, khi đã có con gái, Kristin chỉ có một mong muốn: Bảo vệ con khỏi vòng xoáy n:ợ nần mà bản thân cô từng mắc kẹt.
(Nguồn: CNBC)
