Yêu 3 năm không dám “vượt rào”, cố giữ cho vợ đến ngày cưới, sau đêm tân hôn tôi nằm viện 1 tuần
Ba năm yêu nhau, tôi giữ lời hứa, không “vượt rào”, không đòi hỏi, không than phiền. Tôi nghĩ, nếu đã chờ được 3 năm thì đêm tân hôn chắc chắn sẽ “đáng đồng tiền bát gạo”.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Yêu 3 năm không dám “vượt rào”, cố giữ cho vợ đến ngày cưới, sau đêm tân hôn tôi nằm viện 1 tuần", nội dung như sau:
Tôi từng nghĩ, 3 năm kiên trì giữ gìn cho vợ đến đêm tân hôn sẽ là một cái kết viên mãn. Ai ngờ, nó lại dẫn tôi thẳng vào bệnh viện một tuần, vì một lý do không ai tin nổi. Mọi người cứ đoán già đoán non, chắc là do "quá sức" hay "sự cố phòng the" gì đó. Không hề! Tôi nhập viện vì một hành động lãng mạn... suýt nữa thì gãy xương sườn.
Chuyện bắt đầu từ ba năm về trước, khi tôi gặp Hương. Cô ấy là định mệnh của đời tôi, một cô gái dịu dàng, sống có nguyên tắc và đúng chuẩn mẫu người phụ nữ truyền thống. Tôi từng là một kẻ phóng túng, nhưng Hương đã thay đổi tôi hoàn toàn, biến tôi thành một người đàn ông có trách nhiệm, biết suy nghĩ cho tương lai. Ngay từ những buổi đầu, Hương đã thẳng thắn chia sẻ: "Em không cổ hủ, nhưng em muốn dành tất cả cho chồng tương lai của mình. Nếu anh thực sự nghiêm túc, hãy cùng em đợi đến ngày cưới."
Nghe xong, tôi cũng hơi hụt hẫng thật, nhưng đồng thời lại thấy mình phải trân trọng cô ấy hơn bao giờ hết. Thế là, từ một gã đàn ông chẳng mấy khi nghĩ đến ngày mai, tôi bắt đầu sống có mục đích, có trách nhiệm hơn.
Ba năm yêu nhau, tôi giữ đúng lời hứa, không một lần "vượt rào", không đòi hỏi, không than phiền. Tôi tự nhủ, nếu đã chờ được 3 năm thì đêm tân hôn chắc chắn sẽ "đáng đồng tiền bát gạo", sẽ thật tuyệt vời.
Cú Ngã Định Mệnh
Và rồi, ngày trọng đại ấy cũng đến. Đám cưới diễn ra ấm cúng, tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc từ gia đình, bạn bè. Nhưng trong tâm trí tôi lúc ấy, chỉ có khoảnh khắc cuối cùng: cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn tôi và Hương, hoàn toàn thuộc về nhau.
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo cho đêm đặc biệt ấy: căn phòng lãng mạn với nến thơm dìu dịu, nhạc nhẹ du dương, và cả những lời nói ngọt ngào để trấn an Hương. Nhưng tôi không thể ngờ... mọi kế hoạch đổ bể chỉ vì tôi muốn thực hiện một màn "bế công chúa" cho ra dáng tân lang.
Khi Hương bước ra từ phòng tắm, tôi hăm hở lao tới, định bế thốc cô ấy lên giường trong tiếng nhạc lãng mạn. Nhưng... Hương không hề nhẹ như tôi tưởng. Hay nói đúng hơn, có lẽ tôi đã quá yếu sau một ngày cưới mệt nhoài, cộng thêm vài ly rượu mừng đã ngấm.
Vừa nhấc bổng cô ấy lên thì tôi lảo đảo, loạng choạng rồi ngã vật xuống sàn. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên ở vùng hông phải. Tôi khuỵu xuống, ôm chặt lấy bên hông đau điếng. Hương hoảng hốt ôm chầm lấy tôi, còn tôi thì chỉ biết cắn răng chịu đau, thầm nghĩ: "Chết rồi, chưa gì đã 'toang' rồi!"
Tôi cố gắng lết lên giường, nhưng cơn đau mỗi lúc một dữ dội hơn. Đến khi không chịu nổi nữa, Hương lập tức gọi taxi đưa tôi vào bệnh viện gần nhất. Lúc đó, tôi chỉ kịp thều thào: "Anh... xin lỗi. Đêm tân hôn mà anh cứ như ông già vậy..."
Kết quả chụp chiếu cho thấy tôi bị rạn xương sườn số 8. Bác sĩ giải thích có thể do bê vật nặng sai tư thế và mất thăng bằng. Ông ấy còn dặn dò kỹ lưỡng: "Chú ý nghỉ ngơi, tuyệt đối không vận động mạnh, đặc biệt là... không được bế ai trong vài tuần tới!"
Hạnh Phúc Từ Cú Ngã
Tôi nằm viện đúng một tuần. Hương chăm sóc tôi tận tình như một y tá chuyên nghiệp. Cô ấy không hề trách móc, thậm chí còn cười phá lên bảo: "Lần đầu anh bế em mà thành ra như phim hành động. Anh cho em đêm tân hôn đáng nhớ quá cơ!"
Tôi cười méo xệch, vừa đau vừa xấu hổ. Đám bạn thân nghe chuyện thì được trận cười nghiêng ngả, còn gán cho tôi biệt danh "chú rể ngã ngựa".
Nhưng bạn biết không? Nằm trong viện, nhìn Hương kiên nhẫn đút từng thìa cháo, đỡ tôi dậy từng bước, tôi lại thấy hạnh phúc một cách lạ lùng. Tôi nhận ra rằng, hóa ra hôn nhân không bắt đầu bằng sự hoàn hảo, mà bằng sự đồng hành, sự bao dung và thấu hiểu.
Giờ thì tôi đã khỏi hẳn. Và "chuyện vợ chồng" cũng... đã được bù đắp đầy đủ và hạnh phúc sau đó, theo một cách nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc hơn rất nhiều.
Tôi vẫn hay trêu Hương: "Anh vì em mà nhập viện đấy nhé! Chắc trên đời cũng chẳng có mấy ai phải nhập viện vào đêm tân hôn như anh đâu. Sau này em phải đối xử tốt để bù đắp 'thiệt hại' cho anh đấy."
Hương cười tít mắt, rồi thì thầm bên tai tôi: "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng. Miễn là anh đừng buông tay em là được."
Tình yêu, nếu đủ sâu sắc, thì dù có bắt đầu bằng một cú ngã... cũng sẽ dẫn đến một hành trình ấm áp và dài lâu. Và tôi tin mình đã bước vào đúng hành trình đó, cùng với người phụ nữ đáng chờ đợi nhất cuộc đời mình.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết: "Chị chồng lên chơi xót mẹ phải chăm cháu nội vất vả, tôi ức phát khóc nhưng vẫn bình tĩnh nhắn 1 tin được chồng khen IQ cao, tinh tế", nội dung như sau:
Thật ra, tôi chưa từng có ý định sinh đứa thứ hai. Nghĩ mà xem, một đứa bé thôi cũng đủ khiến vợ chồng trẻ chúng tôi ở thành phố này quay cuồng với bao nhiêu lo toan, áp lực rồi. Nhưng rồi mẹ chồng cứ giục, cứ thủ thỉ bên tai: "Cứ đẻ đi, có mẹ trông cho. Mẹ ở quê cũng nhàn rỗi, lên chăm cháu hai năm rồi mẹ về". Nghe mẹ nói vậy, rồi chồng tôi cũng xuôi theo, thế là tôi tặc lưỡi đồng ý. Ai ngờ đâu… tôi lại sinh đôi!
Một đứa đã bận, mà giờ sinh đôi thì đúng là quay như chong chóng. Hai bé nhà tôi lại còn khó tính nữa chứ, đêm thì quấy khóc, ngày thì biếng ăn, rồi cứ hay ốm vặt. Trộm vía, nhìn tụi nhỏ bụ bẫm vậy thôi chứ để được thế này là cả một hành trình bỉm sữa, thiếu ngủ triền miên, stress đủ thứ, và phải cần đến cả "đội hình hỗ trợ xoay vòng": từ bà nội, bà ngoại, đến cả cô giúp việc cứ thay nhau vào "trận chiến" chăm cháu.
Tôi đi làm lại từ tháng thứ 7 sau sinh. Về đến nhà vẫn chẳng ngơi tay, nào là bế con, pha sữa, rửa bình, nấu cháo… Bà nội, bà ngoại thì hỗ trợ tôi rất nhiều, nhưng mà có ai là siêu nhân đâu. Ai cũng có cách riêng, có giới hạn chịu đựng, và có những mệt mỏi riêng của mình. Điều đó tôi hiểu và tôi luôn biết ơn các bà.
Giọt nước tràn ly và lời nhắn "IQ cao"
Cuối tuần vừa rồi, chị chồng tôi từ quê lên chơi hai ngày. Con chị thì ngủ ngoan, ăn ngoan, nhìn sang con tôi cứ gào khóc xoành xoạch là chị lại thở dài thườn thượt: "Mẹ có tuổi rồi, chăm thế này mệt lắm. Được giấc ngủ trưa cũng không yên…". Nghe xong, tôi đã thấy chạnh lòng lắm rồi. Đến hôm chị về quê, chị còn nhắn riêng cho tôi một cái tin, bảo: "Khổ thân bà cả ngày tất bật, bố mẹ đi làm có biết đâu. May mà mẹ nó trộm vía vẫn mũm mĩm!".
Đọc đến đoạn đó… tôi ức phát khóc luôn! Bà vất vả – đúng là bà vất vả thật, nhưng vợ chồng tôi không vất vả chắc? Tôi đi làm cả ngày, về nhà vẫn làm việc nhà, vẫn chăm con, có những đêm phải thức trắng vì một đứa sốt, một đứa mọc răng. Mũm mĩm mà không một ai hỏi: mẹ nó có ngủ đủ giấc không, ăn được mấy bữa một ngày?
Nhưng rồi tôi cũng nuốt giận vào trong. Bởi vì gây mâu thuẫn lúc này thì chẳng để làm gì cả. Mà mẹ chồng cũng đang giúp mình thật, mình phải khéo léo một chút. Thế là tôi nhắn lại: "Bà Thơm (giúp việc) cứ bảo em sao vất vả thế mà không sút cân, vừa trông con vừa nấu nướng, đi làm kiếm tiền. May mà em thuê được bà bế có tâm, thiếu ngủ thiếu máu là bà biết ngay đấy chị ạ". Tôi còn cẩn thận chụp lại đoạn tin nhắn này gửi cho chồng, để tránh sau này tin đồn đến tai chồng tôi lại tam sao thất bản.
Chồng tôi đọc xong thì cười tủm tỉm: "Vợ mình khéo khoe nhỉ, tinh tế đấy. Có phải béo là sướng đâu"
Tối hôm đó, tôi còn nghe loáng thoáng anh gọi điện cho chị chồng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất chắc nịch: "...Bọn em chỉ nhờ mẹ lên hỗ trợ năm đầu thôi, không định để bà chăm cháu 5-7 năm như bác đâu".
Tôi nằm trên giường, lưng vẫn còn ê ẩm vì cả ngày bế con, vậy mà tự dưng thấy lòng nhẹ tênh. Hóa ra chỉ cần chồng hiểu mình, biết điều đúng là đủ. Có thể không ai nhìn thấy nỗi mệt mỏi của tôi, nhưng chồng tôi thấy và anh ấy đã đứng về phía tôi. Với một người làm mẹ, có lẽ… thế đã là một món quà vô giá rồi.
Nguồn:
https://arttimes.vn/gia-dinh/yeu-3-nam-khong-dam-vuot-rao-co-giu-cho-vo-den-ngay-cuoi-sau-dem-tan-hon-toi-nam-vien-1-tuan-c59a64262.html
https://thanhnienviet.vn/chi-chong-len-choi-xot-me-phai-cham-chau-noi-vat-va-toi-uc-phat-khoc-nhung-van-binh-tinh-nhan-1-tin-duoc-chong-khen-iq-cao-tinh-te-209250708135202629.htm