Xúc động ông bố cụt chân ở Phú Thọ vượt hơn 100km, đến cửa hàng trả tiền mua xe góp cho con trai
Câu chuyện về người bố khiếm khuyết, vượt hơn 100km để trả tiền góp mua xe máy cho con trai khiến ai đọc qua cũng xúc động. Nhiều người đã bày tỏ sự cảm kích trước tình cảm bao la của một người bố lam lũ dành cho con của mình.
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Xúc động ông bố cụt chân ở Phú Thọ vượt hơn 100km, đến cửa hàng trả tiền mua xe góp cho con trai", nội dung như sau:
Tâm sự về một tình yêu vô điều kiện
Nghĩ mà xem, cuộc đời này có bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu gió sương có thể vắt kiệt sức lực con người? Ấy vậy mà, có những tình yêu thương lại bền bỉ đến lạ, vượt qua tất thảy gian truân. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh người bố gần 70 tuổi ấy, dù đôi chân đã không còn lành lặn sau tai nạn lao động cách đây hơn ba mươi năm, vẫn lặng lẽ vượt quãng đường hơn 100km từ Phú Thọ xuống tận Bắc Ninh. Không phải vì ông dư dả thời gian, cũng chẳng phải vì nghĩa vụ ràng buộc nào cả, mà đơn giản, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ: tình thương. Một thứ tình cảm âm thầm, bền bỉ mà chỉ những người làm cha, làm mẹ mới có thể thực sự thấu hiểu.
Cách đây không lâu, câu chuyện đầy xúc động này đã lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội, khiến bao nhiêu người phải nghẹn lòng. Đó là hành trình của một người đàn ông gầy gò, chống nạng từng bước, đến tận nơi con trai mình đã mua chiếc xe máy, chỉ để gửi khoản tiền trả góp cùng bao nỗi lo toan trong lòng.
Anh T, chủ cửa hàng xe máy ở Bắc Ninh, kể lại rằng cửa hàng gia đình anh vừa đón một vị khách "đặc biệt". Chú không đến mua xe, chú chỉ lặng lẽ bước vào, chiếc áo sờn màu, đôi tay bám chặt vào chiếc nạng. Hình ảnh ấy đã khiến anh T không khỏi xúc động. Hơn 100km đường sá, mất hơn hai tiếng di chuyển, vậy mà người bố trạc tuổi 70 ấy vẫn quyết tâm đến tận nơi để gửi tiền. Ai nghe qua cũng không khỏi chạnh lòng.
Anh T bồi hồi kể: "Chú đến mà không hề báo trước. Khi ngồi xuống nói chuyện, tôi mới vỡ lẽ chú là bố của một khách hàng đã mua xe trả góp ở đây. Chú bảo lo con không rành thủ tục, sợ vướng mắc pháp lý, nên dù sức khỏe yếu, chú vẫn quyết định bắt xe từ Phú Thọ lên đây để hỏi han và xin được thanh toán thay con. Tôi nhìn vào mắt chú, thấy rõ sự lo lắng của một người bố thực sự nghĩ cho con."
Nỗi đau quá khứ và nghị lực phi thường
Theo lời chú kể, tai nạn lao động từ năm 1993 khi làm gạch đã cướp đi một phần chân của chú. Chiếc nạng đã trở thành người bạn đồng hành suốt hơn ba thập kỷ qua. "Chú chia sẻ ở quê sinh sống chủ yếu nhờ nghề làm nông, trồng lúa còn khó khăn lắm," anh T nghẹn ngào tiếp lời. "Dù có nhiều trở ngại, chú vẫn một mực đến tận nơi, ngỏ ý muốn trả hết tiền trả góp xe máy cho con trai."
Tấm lòng vàng và những lời tri ân
Nhìn gia cảnh khó khăn của người bố ấy, và cảm phục trước tình cảm thiêng liêng mà chú dành cho con, anh T đã không ngần ngại hỗ trợ gia đình một khoản chi phí để giảm bớt gánh nặng kinh tế. Anh T còn mời chú ăn trưa, rồi đưa chú ra xe để chú về lại quê, không quên gửi thêm chút kinh phí để chú phòng thân.
Câu chuyện mà anh T chia sẻ trên mạng xã hội đã nhanh chóng thu hút hơn 10.000 lượt yêu thích và hàng nghìn bình luận bày tỏ sự xúc động sâu sắc trước hành động của người bố.
"Bố mẹ vẫn hy sinh tất cả chỉ vì cuộc sống của con… Tình cảm bố con thế này chắc chắn cậu bạn ở nhà cũng rất tự hào vì người bố của mình," một bình luận viết. "Đúng là chỉ có bố mẹ mới thương con mình vô điều kiện. Ngoài ra phải cảm ơn tấm lòng của anh chủ tiệm vì đã giúp đỡ và thấu hiểu cho hoàn cảnh của chú," một người khác chia sẻ. "Chỉ mong con trai không phụ lòng bố, quá vĩ đại và phi thường," một bình luận đầy cảm kích. "Ấm lòng quá, sáng ra đọc bài viết này thật sự cảm động vì người tốt vẫn còn ở xung quanh," nhiều người cũng bày tỏ.
Anh T, chủ cửa hàng xe máy, xúc động bộc bạch: "Dù đi lại khó khăn nhưng chú rất có trách nhiệm với con của mình… Chú ấy cũng là một nguồn cảm hứng lớn - một người bố vĩ đại luôn nghĩ cho con cái mặc dù bản thân đã không còn khỏe và không được lành lặn."
Thông qua câu chuyện nhỏ nhưng đầy tính nhân văn này, chính anh T cũng hy vọng mọi người sẽ thêm trân trọng đấng sinh thành của mình: "Có thể cha mẹ chúng ta không hoàn hảo, nhưng họ luôn dành những điều hoàn hảo nhất cho con cái. Hãy thương và thấu hiểu họ khi còn có thể, vì trên đời này, không có tình yêu nào nhiều hy sinh và bao dung như tình cha mẹ cả…"
Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Mừng rỡ vì được con dâu tặng vòng vàng, nhưng nghe câu nói đùa của con, tôi lặng lẽ về quê", nội dung như sau:
Cái duyên của con dâu tôi với con trai cứ như sắp đặt sẵn. Hai đứa nó là mối tình đầu của nhau, bạn học cùng lớp từ thuở đại học, rồi yêu nhau ròng rã 5 năm trời, ra trường làm việc 3 năm mới chịu về chung một nhà. Hồi đó, tôi ưng con dâu lắm chứ. Nó học hành giỏi giang chẳng kém gì thằng con tôi, lại được cái ngoại hình sáng sủa, ăn nói thì khéo léo, biết trên biết dưới. Thế nhưng, cái gốc gác của nó lại khiến lòng tôi đôi chút bận tâm.
Nó sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia cảnh không lấy gì làm khá giả. Bố mẹ nó làm công nhân thời vụ, lại còn có một cậu em trai kém nó đến 5 tuổi. Cả nhà dồn hết tiền bạc cho nó ăn học đại học, còn nó thì từ nhỏ đã quen với việc lo toan, quán xuyến việc nhà, chăm sóc em út.
Tôi không ghét bỏ con dâu, nhưng tôi nhận ra cái tư tưởng hy sinh vì em trai nó rõ ràng quá. Tiền lương đi làm bao nhiêu năm đều gửi về quê nuôi em, đến cả sính lễ 100 triệu nhà tôi đưa cho mà bố mẹ nó cũng giữ lại. Con dâu về nhà chồng gần như tay trắng, nhà gái chỉ cho được đúng 1 chỉ vàng. Lòng tôi dù không nói ra, nhưng cũng không tránh khỏi đôi chút khó chịu.
Thế nhưng, thằng con trai tôi thì nó yêu con bé thật lòng, nhất quyết đòi cưới cho bằng được. Làm bố mẹ, tôi cũng đành chấp nhận. Sau khi cưới, hai vợ chồng nó dọn ra ở riêng, thỉnh thoảng lễ Tết mới chịu về ăn bữa cơm với bố mẹ. Tôi cũng chẳng trách gì chúng nó, vì tôi còn cô con gái út nhỏ tuổi, lại ngoan ngoãn, hiếu thảo và lúc nào cũng thích quanh quẩn bên bố mẹ.
Sau này vợ chồng con trai sinh con, con bé út nhà tôi cũng vào đại học, tôi cũng lên thành phố sống cùng con trai để tiện bề chăm sóc cháu. Thoắt cái cũng đã được 2 năm rồi đó.
Năm nay tôi vừa tròn 60 tuổi. Tôi vốn chẳng định làm sinh nhật rình rang gì đâu. Ở cái tuổi này, sống thêm được ngày nào quý ngày ấy, làm gì cũng nên tiết kiệm cho con cho cháu. Vậy mà con dâu lại chủ động đề xuất làm một bữa tiệc lớn, nó bảo 60 tuổi là tuổi tròn, không nên qua loa. Nghe nó nói vậy, lòng tôi ấm áp vô cùng, ít ra thì nó cũng nghĩ đến tôi.
Trong bữa tiệc, điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là món quà con dâu tặng. Đó là một chiếc vòng vàng tôi từng ao ước bấy lâu nhưng không nỡ mua. Con dâu vừa cười vừa đeo lên tay tôi, nói đây là quà chúc thọ. Tôi cảm động vô cùng, miệng không ngừng cảm ơn nó.
Ngắm nghía chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay, tự dưng lòng tôi như trẻ lại. Tôi cứ nâng niu, mân mê từng chút một, cứ vài phút lại sờ, lại ngắm, cứ sợ nó rơi mất lúc nào không hay.
Thấy tôi cẩn thận quá mức, mọi người trong nhà cười ồ lên, trêu chọc rằng tôi tham vàng, chưa từng thấy trang sức bao giờ nên bị cái vòng vàng dụ dỗ. Nhưng tôi chẳng bận tâm đâu, bởi vì món quà này khiến tôi thực sự cảm thấy mình được yêu thương, được trân trọng.
Thật ra, tôi không phải là thiếu tiền đến mức không mua nổi một chiếc vòng vàng. Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, tôi cứ dành dụm từng đồng cho con cái. Khi thằng con trai cưới vợ, tôi góp tiền mua nhà cho chúng nó, rồi lại phải lo tiền nuôi con gái ăn học.
Chồng tôi cũng nhiều lần ngỏ ý muốn mua vòng vàng tặng vợ, nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Tôi nghĩ, phụ nữ ai mà chẳng thích trang sức, nhưng mình còn gánh nặng con cái trên vai, sao dám buông thả, tiêu pha cho bản thân?
Vậy mà giờ đây, được chính con dâu tặng, tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Nhưng cái niềm vui ấy lại chẳng kéo dài được bao lâu.
Thấy tôi cứ mãi nâng niu chiếc vòng vàng, con dâu tôi bỗng nửa đùa nửa thật nói:
"Mẹ ơi, cái vòng này không rẻ đâu mẹ, tốn hơn chục triệu của tụi con đấy. Mẹ giữ kỹ nha, đừng đeo lúc làm việc nhà, lỡ trầy xước thì tiếc lắm."
Tôi khựng lại. Đã tặng rồi, sao lại còn dặn dò kỹ lưỡng đến thế? Tôi chưa kịp đáp lời thì nó lại ghé sát tai tôi tiếp lời:
"Với lại, mẹ đừng cho em gái cái vòng này nha. Sau này để dành cho cháu nội, cháu ngoại ạ."
Tôi chột dạ. Hóa ra món quà này có kèm theo điều kiện sao? Vừa tặng vừa tính toán kỹ lưỡng, tặng cho tôi đấy, nhưng lại là để tôi giữ hộ, rồi sau này truyền lại cho cháu?
Tôi thấy nghẹn ứ nơi cổ họng. Bao nhiêu năm qua, tôi đã chu cấp cho gia đình con trai, góp tiền mua nhà, giúp chúng nó trông cháu, thậm chí tháng trước nó còn vay tôi 15 triệu để trả nợ. Vậy mà một chiếc vòng cũng khiến con dâu phải lăn tăn, tiếc rẻ đến vậy sao? Nếu tôi không giúp đỡ chúng nó, với tiền hưu của mình, tôi dư sức tự mua được mấy chiếc vòng vàng rồi.
Con dâu vẫn cười, giải thích là chỉ nhắc vậy thôi chứ không có ý gì, vì vàng mềm, dễ trầy xước. Nhưng, tôi không nói gì thêm. Trong lòng tôi lúc đó đã có một quyết định rõ ràng: sẽ ngừng chu cấp cho con trai, con dâu và dọn về căn nhà của mình sống.
Từ giờ, tôi sẽ sống cho bản thân mình, đừng hy vọng vào thứ tình cảm có đi kèm điều kiện như thế nữa. Mọi người thấy tôi làm vậy có đúng không?
Nguồn:
https://kienthuc.net.vn/xuc-dong-ong-bo-cut-chan-o-phu-tho-vuot-hon-100km-den-cua-hang-tra-tien-mua-xe-gop-cho-con-trai-post1552215.html
https://arttimes.vn/gia-dinh/mung-ro-vi-duoc-con-dau-tang-vong-vang-nhung-nghe-cau-noi-dua-cua-con-toi-lang-le-ve-que-c59a64573.html