Tôi nghỉ hưu lên ở cùng con gái, được con rể cho 20 triệu mỗi tháng, nhưng một năm sau tôi bỏ đi, để lại thứ khiến hai vợ chồng ch-ết l-ặng…
Cuộc sống tuổi già của bà Cúc tưởng chừng sẽ là những ngày tháng thanh thản bên mái nhà nhỏ và vườn rau, nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy. Sau khi nghỉ hưu, bà chuyển lên thành phố sống cùng con gái và gia đình, hy vọng được gần gũi con cháu, nhưng cuộc sống ở đây lại khiến bà cảm thấy mệt mỏi và mất đi chính mình. Một quyết định táo bạo đã thay đổi tất cả, giúp bà tìm lại được sự bình yên và ý nghĩa của cuộc sống. Đây là câu chuyện về tình yêu thương, sự hy sinh, và những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống của người mẹ, người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm.
Báo Đời sống Pháp luật có bài viết: Lên thành phố chăm cháu, tôi bỏ về sau 1 câu nói của con dâu, rầu rĩ than thở: Nhà con cái không bao giờ là nhà của cha mẹ", nội dung như sau:
Báo Bà Cúc vừa mới nghỉ hưu ở tuổi 60, kết thúc một hành trình dài 35 năm làm công nhân vệ sinh môi trường trong một công ty nhà nước. Cả đời bà đã gắn bó với tiếng chổi, mùi rác, và những con đường đầy bụi bặm. Bà từng nghĩ rằng khi không còn phải đi làm nữa, mình sẽ được sống một cuộc sống bình yên, giản dị ở quê nhà. Một căn nhà nhỏ bên triền đê, vài luống rau, dăm con gà, một chồng sách cũ và vài băng cải lương mà bà yêu thích – với bà, đó là tất cả những gì bà cần, không cầu kỳ, không phô trương.
Thế nhưng, niềm vui ấy chỉ kéo dài chưa đầy ba tháng, bà nhận được một cuộc điện thoại từ con gái. Linh, đứa con gái duy nhất của bà, hiện đang sống cùng chồng và con nhỏ trong một căn hộ cao tầng giữa thành phố. Giọng Linh qua điện thoại nhẹ nhàng, nhưng có chút tha thiết: “Mẹ lên đây ở với con cho vui. Mẹ ở quê một mình hoài, con lo lắm. Mẹ lên đây, mẹ sẽ không cô đơn, lại được gần cháu nữa.”
Ban đầu, bà Cúc từ chối. Bà đã quen với nhịp sống chậm rãi ở quê, với những đêm mưa nghe tiếng ếch nhái, những buổi sáng ngồi pha trà đọc báo trong không gian yên tĩnh. Nhưng Linh gọi thêm mấy lần, rồi cả con rể bà cũng nhắn tin nói: “Mẹ lên với tụi con đi. Mỗi tháng con sẽ gửi mẹ hai chục triệu để tiêu xài, mẹ đừng ngại. Có mẹ ở gần, tụi con cũng yên tâm đi làm.”
Bà Cúc mềm lòng. Bà nghĩ, lên thành phố cũng được, gần con gần cháu, tuổi già cũng sẽ đỡ cô đơn hơn.
Một cuộc sống khác biệt
Ngày đầu bước vào căn hộ rộng rãi với tường trắng, sàn gỗ, và hệ thống camera lắp ở từng góc bếp, phòng khách, thậm chí cả trước cửa phòng ngủ, bà Cúc cảm thấy có chút lúng túng. Linh cười bảo: “Camera để phòng trộm mẹ ơi. Mẹ trông cháu, tụi con coi camera cũng yên tâm mà.”
Nhưng chỉ một tuần sau, bà nhận ra “trông cháu” chẳng đơn giản như bà tưởng. Đó là một danh sách công việc dài bất tận: dậy từ 5 giờ sáng, chuẩn bị bữa sáng, giặt đồ, lau nhà, đón đồ ship, nấu cháo cho cháu, cho cháu ăn, dỗ ngủ, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, nấu cơm chiều, rửa chén, đổ rác. Lâu lâu con rể về sớm, bà lại pha trà mời, và luôn phải nhớ rằng không nói lớn, không để cháu khóc quá ba phút vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của nó, như lời Linh dặn.
“Mẹ ở nhà thì phụ chút thôi mà, có gì đâu cực,” Linh hay nói thế mỗi lần bà nhắc đến chuyện mệt mỏi.
Những đồng tiền con rể gửi hàng tháng, bà không dám tiêu. Bà cẩn thận gom góp, gửi ngân hàng tiết kiệm đứng tên mình, để dành cho cháu sau này. Có lúc bà tự nhủ: “Thôi kệ, mình sống vì cháu cũng được.”
Đỉnh điểm của sự mệt mỏi
Nhưng rồi, một buổi trưa mùa hạ, khi bà đang cho cháu ăn bột, tay run lẩy bẩy vì mệt, chẳng may làm đổ tô bột lên áo cháu. Thằng bé ho sặc sụa, mắt đỏ hoe. Buổi chiều hôm đó, Linh về, xem lại camera, không nói gì nhưng ánh mắt trách móc của cô khiến bà cảm thấy nghẹt thở. Con rể bà cũng nhắn một tin ngắn gọn: “Mẹ làm ơn cẩn thận hơn. Cháu mới khỏi cúm, đừng để tái lại.”
Đêm đó, bà Cúc thức trắng. Bà nhìn lên trần nhà, rồi nhìn bức ảnh nhỏ chụp lúc cả gia đình đi Đà Lạt treo trên tường. Bà không giận, chỉ cảm thấy mình như một chiếc máy chạy không ngừng nghỉ. Mọi cử động của bà đều có thể bị xem lại, phán xét qua camera. Và bà – người mẹ đã từng đội nắng mưa nuôi con khôn lớn – giờ trở thành một người giúp việc không lương, không nghỉ phép, không tiếng nói.
Quyết định quay về
Gần sáng, bà Cúc lặng lẽ dậy, thu dọn ít đồ, gói ghém gọn gàng trong chiếc túi cũ. Bà để lại chiếc thẻ ngân hàng, kèm tờ giấy viết tay: “Mẹ để dành số tiền này cho cháu. Còn mẹ, mẹ xin phép trở lại làm một bà già nghỉ hưu thật sự. Đừng lo cho mẹ. Mẹ ổn.”
Trên chuyến xe khách rời thành phố, bà Cúc ngồi cạnh cửa sổ, mắt ráo hoảnh. Bà nhớ cháu, nhớ tiếng bi bô gọi “ngoại”, nhưng bà biết: nếu không rời đi, bà sẽ không còn là chính mình nữa. Về lại quê, căn nhà nhỏ vẫn đó. Bụi bám đôi chút nhưng vẫn quen thuộc. Bà mở cửa sổ đón gió, lau dọn lại vườn rau, lùa đàn gà vào chuồng. Buổi chiều, bà pha một ấm trà, mở đài cải lương, nghe giọng Thanh Nga da diết qua làn sóng cũ.
Cuộc gọi cuối cùng
Một tuần sau, Linh gọi điện, giọng nghẹn ngào: “Mẹ… mẹ giận con hả? Con xin lỗi. Con sai rồi… Con chỉ muốn mẹ ở gần cháu, không nghĩ mẹ lại mệt đến vậy.”
Bà Cúc đáp nhẹ nhàng: “Mẹ không giận. Mẹ chỉ muốn sống đúng tuổi mình. Con còn trẻ, có thể chạy, có thể lo nhiều việc. Nhưng mẹ thì không còn trẻ nữa. Mẹ cần được nghỉ.”
Cuộc gọi kết thúc trong im lặng. Linh sau đó có về quê thăm mẹ, ôm bà thật lâu. Nhưng bà không trở lại thành phố. Mỗi lần nhớ cháu, bà gọi video. Bà kể chuyện cổ tích, hát ru qua màn hình điện thoại. Vậy thôi mà cũng đủ khiến lòng bà bình yên.
Một bài học về yêu thương
Bà Cúc hay kể câu chuyện này mỗi lần có ai hỏi vì sao bà không sống cùng con. Không phải để than trách, mà là một lời nhắc nhở: Cha mẹ sinh con, nuôi con lớn, nhưng cha mẹ cũng là con người – có mỏi mệt, có tổn thương, và có những mong muốn được yêu thương như chính họ đã từng trao đi. Yêu thương không phải là nhà rộng, tiền nhiều, mà là ánh mắt lắng nghe, là sự tôn trọng và chân thành.
Cuối cùng, bà Cúc, trong căn nhà nhỏ ở miền quê yên tĩnh, đã tìm lại được chính mình – một người mẹ, một người phụ nữ từng trải, và một con người xứng đáng được sống một cuộc đời an yên.
Báo Thanh Niên Việt có bài viết "Nửa đêm dậy uống nước, tôi sốc đến tê dại vì thỏa thuận của bố mẹ chồng, hiểu ra vì sao chồng kiếm tiền giỏi thế", nội dung như sau:
Tôi luôn cảm thấy mình là một người phụ nữ rất may mắn. Lấy được một người chồng giỏi giang, kiếm tiền giỏi, chúng tôi có thể mua nhà, đổi ô tô chỉ trong vài năm sau đám cưới, và tài khoản tiết kiệm của tôi cũng lên đến hàng trăm triệu đồng. Mỗi lần chồng đưa thẻ cho tôi, tôi đùa vui: "Anh đúng là siêu nhân". Anh chỉ cười và trả lời: "Anh giỏi là nhờ di truyền thôi".
Ban đầu, tôi nghĩ anh đang khen bố mẹ mình – những người làm trong ngành kinh doanh, nhìn qua thì có vẻ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tôi đã lầm.
Một đêm khuya, khi phòng hết nước, tôi đi xuống tầng 1 để lấy nước uống. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ chồng, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện. Cánh cửa chỉ khép hờ, tôi định đi qua thì bỗng dừng lại. Trong không gian im lặng, tôi nghe thấy giọng của bố chồng, trầm đục:
"Bà có chắc là khi tôi chết, bà vẫn giữ mồm giữ miệng không?"
Mẹ chồng tôi không trả lời ngay. Một lúc sau, bà thở dài: "Ông yên tâm, đến lúc chết mang theo, như thỏa thuận, chẳng ai dám vạch áo cho người xem lưng".
Tim tôi đập mạnh. Tôi không hiểu họ đang nói về chuyện gì, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng tôi không thể kiềm chế.
Tôi lén nép vào sau bức tường gần đó, căng tai nghe. Bố chồng tôi cười nhạt, giọng như đang trách móc:
"Không phải vì mối quan hệ đó, thằng T. (chồng tôi) làm sao có được hợp đồng béo bở như vậy? Bà tưởng tự nhiên người ta đưa tiền về à?"
Mẹ chồng đáp lại: "Thì… tôi cũng vì con, vì cháu. Chẳng ai muốn ôm nỗi nhục đó cả đời, nên ông phải có trách nhiệm dừng lại càng sớm càng tốt".
Lời nói ấy như một cú sốc khiến tôi gần như không thở nổi. "Mối quan hệ đó"? "Nhục"? "Giữ kín đến chết"?
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể nghe thêm được nữa. Chỉ biết lặng lẽ quay về phòng mà chẳng còn cảm giác khát nước.
Cả đêm đó, tôi không thể ngủ được, trong đầu tôi là hàng trăm giả thiết. Liệu có phải chồng tôi được giúp đỡ nhờ vào mối quan hệ ngoài luồng của bố chồng? Hay là… mẹ chồng?
Sáng hôm sau, tôi thử dò hỏi anh. Tôi nói với chồng rằng đêm qua tôi nghe thấy một số chuyện bí mật từ bố mẹ anh, nghe rất nặng nề. Khi anh đang ăn sáng, anh bỗng khựng lại. Một lúc sau, anh buông thìa, quay sang tôi: "Những việc không liên quan đến mình thì tốt hơn là em không nên biết".
Lời nói của anh khiến tôi như bị đánh một cú mạnh vào ngực. Không phải vì bí mật kia, mà vì tôi nhận ra cả ba người họ thực sự coi tôi như người ngoài. Tôi đã thử nhiều cách để ép chồng thú nhận, và cuối cùng tôi biết được rằng bố mẹ chồng không hạnh phúc như tôi nghĩ. Họ đều có người khác. Chính "bạn gái" của bố chồng là người đã giúp đỡ rất nhiều cho chồng tôi trong công việc.
Giờ tôi không biết phải làm gì. Liệu tôi có thể tiếp tục sống như chưa nghe thấy gì không, hay tôi phải đối mặt với sự thật? Tôi sợ rằng nếu tôi lên tiếng, mọi thứ sẽ tan vỡ. Nhưng nếu im lặng, tôi có khác gì một kẻ đồng lõa với cuộc sống trái thuần phong đạo đức này không? Khi con cái tôi lớn lên, chúng sẽ nhìn ông bà, nhìn bố như thế nào?
Tôi phải làm gì bây giờ? Sự thật này quá lớn, quá khó để nuốt trôi, và tôi không biết liệu mình có đủ can đảm để sống tiếp, như thể chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì.
Nguồn:
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/len-thanh-pho-cham-chau-toi-bo-ve-sau-1-cau-noi-cua-con-dau-rau-ri-than-tho-nha-con-cai-khong-bao-gio-la-nha-cua-cha-me-a405093.html
https://thanhnienviet.vn/nua-dem-day-uong-nuoc-toi-soc-den-te-dai-vi-thoa-thuan-cua-bo-me-chong-hieu-ra-vi-sao-chong-kiem-tien-gioi-the-209250611161305031.htm