Đạp xe đến nhà chú vay tiền nhập học nhưng bị đuổi thẳng, 5 năm sau tôi quay về cảm ơn

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Một mùa khai giảng nữa lại tới. Mỗi năm khi tới dịp này, tôi lại nhớ chú mình với lòng đầy sự biết ơn.

Báo Thời báo VHNT có bài viết: "Đạp xe đến nhà chú vay tiền nhập học nhưng bị đuổi thẳng, 5 năm sau tôi quay về cảm ơn", nội dung như sau:

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, dưới tôi còn một cậu em trai. Dù gia đình không giàu có, nhưng chúng tôi luôn sống vui vẻ, tràn đầy tiếng cười hạnh phúc. Tuy nhiên, khi tôi 15 tuổi, một vụ sạt lở núi đã cướp đi người cha yêu quý của tôi. Gánh nặng tài chính đổ dồn lên vai mẹ tôi.

Để đỡ đần mẹ, mỗi cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, tôi đều đi làm thêm kiếm tiền. Mặc dù số tiền kiếm được không nhiều nhưng đủ để gia đình bớt phần chật vật.

Dù đi làm thêm, tôi luôn cố gắng học hành, bởi tôi biết rằng chỉ có con đường tri thức mới có thể giúp tôi thay đổi cuộc sống, thoát nghèo. Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố.

Ngày nhận tờ giấy báo nhập học, cả gia đình tôi ai cũng vui mừng. Tuy nhiên, khi nghĩ đến khoản học phí phải đóng, nụ cười trên môi mọi người lại tắt ngấm, thay vào đó là tâm trạng lo lắng và nặng nề.

Mẹ tôi không có khoản tiết kiệm nào, vì bao nhiêu tiền đều dành lo cho anh em tôi ăn học. Nhưng học phí đại học cao gấp nhiều lần so với học trung học. Chưa kể, lên thành phố học còn bao nhiêu khoản phải chi như tiền phòng, tiền ăn uống, đi lại... Điều này khiến gia đình tôi vô cùng khó khăn.

Nhớ lại khoản tiền nhập học mà tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Tôi nghĩ đến chú tôi. Chú mở một nhà hàng ở thành phố, công việc kinh doanh khá tốt, và chú luôn đối xử với gia đình tôi rất tốt. Tuy nhiên, thím tôi lại rất khó tính và tính toán.

Không biết xoay đâu ra tiền để đi học, tôi không còn cách nào khác nên quyết định đến tìm chú thử xem sao. Tôi đạp xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến được nhà chú.

Vừa bước vào nhà, thím đã nhìn tôi với ánh mắt đầy khó chịu. Không để tôi kịp mở lời, thím đã lên tiếng:

  • Sao cháu lại đến đây? Nhà chú thím không có tiền cho cháu vay đi học đâu.

Nói xong, thím quay đi vào phòng. Chú thì không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy cây sào phơi đồ ra đuổi tôi đi.

Người ta thường nói "sẩy cha còn chú", nhưng hành động đó của chú khiến tôi thật sự cảm thấy lạnh lẽo. Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý rằng khả năng vay tiền từ chú là rất thấp, nhưng kết cục này vẫn khiến tôi cảm thấy bàng hoàng.

Làm sao tôi có thể kiếm tiền để nhập học đây? Dắt chiếc xe đạp cũ đi trên đường, tôi gần như muốn khóc. Bất chợt, tôi nhận được tin nhắn từ chú:

  • Chú đang ở cây gạo đầu làng, cháu tới đây đi.

Tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định đi gặp chú. Khi đến nơi, tôi thấy chú đứng nhìn xung quanh như thể đang làm việc gì đó khuất tất, sợ bị ai nhìn thấy.

Dù vẫn còn bức xúc về chuyện vừa xảy ra, nhưng dù sao đó cũng là chú ruột của tôi, nên tôi mỉm cười chào chú.

Khi tôi đến gần, chú vội vã lấy một chiếc phong bì từ trong túi áo ra đưa cho tôi và nói:

  • Cầm lấy mà đi học. Đừng cho thím biết chú đưa tiền cho cháu nhé.

Nói xong, chú nhanh chóng quay người bỏ đi, không để tôi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Mở phong bì ra, tôi nhìn thấy trong đó có 20 triệu đồng. Tôi đã òa khóc nức nở. Hóa ra chú luôn thương yêu và lo lắng cho tôi. Trước đó chú đuổi tôi đi là để thím không biết. Số tiền này, có lẽ là từ "quỹ đen" của chú, vì tôi thấy toàn là tiền lẻ.

Nhờ có khoản tiền này từ chú, tôi đã có thể đi học đại học. Ngoài việc học, tôi cũng đi làm thêm để trang trải cuộc sống và đóng học phí. Bên cạnh đó, tôi cũng tích cực trau dồi bản thân. Nhờ vậy, ngay từ khi chưa ra trường, tôi đã có một công việc tốt.

Sau 4 năm học, tôi đã tốt nghiệp được một năm và có một công việc ổn định trong công ty.

Cuối tuần vừa rồi, tôi về quê nghỉ lễ và ghé thăm nhà chú. Lần này, tôi đưa cho chú một tấm thẻ trị giá 50 triệu đồng để báo đáp ân tình của chú năm xưa. Bởi nếu không có chú, tôi sẽ không có được ngày hôm nay.

Báo VnExpress có bài viết: "Đưa vợ nhiều tiền nhưng không bù đắp được áp lực từ nhà chồng", nội dung như sau:

Tôi năm nay 28 tuổi, anh trai tôi 40 tuổi. Anh luôn được bố mẹ chăm lo từ lúc đi học cho đến khi xin việc rồi lập gia đình. Còn tôi, từ khi 18 tuổi, tôi tự ý thức được rằng mình phải lo cho bố mẹ khi về già, vì thế tôi quyết định nghỉ học và đi làm để tự lập. Tôi làm ngày làm đêm, đến năm 25 tuổi thì kết hôn. Cũng may, tôi có tiền tích cóp từ trước, nên đã sắm sửa đầy đủ cho tổ ấm nhỏ từ A đến Z, không muốn ai phải lo lắng.

Tuy nhiên, vợ chồng anh tôi lại không giống như thế. Anh làm đủ mọi việc, kể cả sinh thêm con để nhờ bố mẹ tôi trông giúp. Lý do anh chị làm vậy là vì tôi không đồng ý khi họ muốn gia đình tôi gánh vác tất cả.

Vợ chồng tôi đã thống nhất từ đầu là sẽ không sinh con ngay, mà tập trung vào kiếm tiền và xây dựng cuộc sống riêng. Thế nhưng, sự tự lập của vợ chồng tôi dường như vẫn chưa đủ trong mắt ba mẹ. Vợ tôi là người có học thức, biết suy nghĩ chu toàn. Chúng tôi sống tách biệt với gia đình, dù chung nhà nhưng không phiền hà ai, không xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Khi tổ chức đám cưới, tôi đã nói rõ rằng chỉ muốn làm một buổi lễ nhỏ trong phạm vi gia đình, không mời đông người. Nhưng ba mẹ không đồng ý và thậm chí đã quyết định không tham dự đám cưới của tôi. Dù vậy, tôi vẫn quyết định tổ chức.

Sau đám cưới, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu. Vợ chồng tôi cố gắng không sinh con ngay vì không muốn con cái lớn lên trong môi trường chịu ảnh hưởng từ những tư duy lạc hậu trong gia đình. Có lẽ vì thế mà cả anh chị và ba mẹ đều không vui vẻ. Ngay từ khi cưới, tôi không nhận được lời chúc phúc nào từ gia đình. Ba mẹ nói rằng họ không thể sống chung với anh chị, vì thế quyết định ở với tôi. Ngày nào cũng vậy, ông bà cứ đưa cháu của anh chị sang nhà tôi ăn uống. Trong khi đó, vợ chồng tôi sống rất giản dị, có gì ăn nấy, chẳng bao giờ than vãn, vì đã tự hứa với nhau sẽ cố gắng thoát khỏi cái nhà này.

Nhà tôi và nhà anh trai chỉ cách nhau có vài ba mét, nhưng cứ chuyện gì phiền toái là lại đổ dồn vào tôi. Ngày vợ chồng tôi dọn ra ở riêng, lúc chia đồ đạc, anh chị chia phần rõ ràng, còn tôi khi chuyển ra chẳng có gì ngoài chiếc giường. Tôi phải tự sắm thêm đồ đạc để cho ba mẹ dùng cho tử tế. Nhờ vài năm đi làm, tôi cũng để dành được một khoản tiền kha khá, nên ba mẹ cũng có chút "thương" tôi. Vợ tôi nhất quyết không muốn tiêu pha nhiều, chỉ muốn sống kín đáo. Mỗi lần gặp ba mẹ là tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn nói gì, góp ý thì bị phản ứng, nhẹ thì không nghe, nặng thì lại bảo "có gì đâu mà phàn nàn".

Điều khiến tôi bức xúc nhất là khi ba mẹ thể hiện sự coi thường vợ tôi. Tôi đã phải lên tiếng rõ ràng: "Vợ tôi là người tôi chọn, ai coi thường vợ tôi thì cái giá phải trả sẽ không nhẹ nhàng". Hiện tại, vợ chồng tôi rất mệt mỏi, suốt ngày cãi vã, nguyên nhân chủ yếu là từ phía gia đình. Ai mà không muốn một gia đình thuận hòa, nhất là khi vợ tôi rất giỏi giang. Tôi đưa cho vợ rất nhiều tiền nhưng tôi biết rằng tiền bạc không thể bù đắp được hết áp lực mà cô ấy phải chịu đựng. Giờ đây, tôi thật sự cảm thấy rối bời, không biết nên tiếp tục thế nào, phải làm gì mới đúng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Nguồn:

https://arttimes.vn/gia-dinh/dap-xe-den-nha-chu-vay-tien-nhap-hoc-nhung-bi-duoi-thang-5-nam-sau-toi-quay-ve-cam-on-c59a51662.html

https://vnexpress.net/dua-vo-nhieu-tien-nhung-khong-bu-dap-duoc-ap-luc-tu-nha-chong-4896590.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!