Sinh non khiến hai con trai bại não, người mẹ Gia Lai hóa thân thành "ánh sáng" cuối cùng dẫn con đi qua bóng tối

Đây chính là cách né nồm, tránh nồm rẻ nhất hiệu quả nhất miền Bắc!

Sinh non khiến hai con bị bại não, hành trình làm mẹ của chị Trương Thị Hồng Phượng trở thành cuộc chiến dài đằng đẵng giữa nước mắt, hy vọng và nỗi đau không thể gọi thành lời. Không phép màu nào đến kịp, chỉ có chị đứng đó, làm ánh sáng, làm bầu trời, làm tất cả vì con.

Tri thức & Cuộc sống có bài viết "Sinh non khiến hai con trai bại não, người mẹ Gia Lai hóa thân thành "ánh sáng" cuối cùng dẫn con đi qua bóng tối" với nội dung như sau:

Ánh bình minh hé mở mỗi ngày

7 giờ sáng, tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa nhỏ, hắt nhẹ lên nền gạch lạnh trong căn nhà giản dị ở thị trấn Chư Sê, Gia Lai. Trên chiếc ghế gỗ mộc, người phụ nữ ngoài ba mươi – chị Phượng – dịu dàng ngồi bên cạnh con trẻ. Tay chị khẽ đút từng thìa cháo ấm, môi thì thầm khẽ: “Ráng ăn thêm một chút nữa thôi, con giỏi lắm mà…”

Sau bữa ăn đầu tiên trong ngày, chị lại tất tả dọn bát cháo, giặt từng bộ quần áo nhỏ xíu, rồi nhanh chóng quét dọn nhà, pha thuốc cho con. Công việc cứ thế lặp đi lặp lại: bế, dỗ, xoa bóp, nấu cháo, cho con bú, giặt giũ, lau người… Không phải là một ngày, mà là tám năm, đủ dài để mọi thứ trở thành nhịp sống quen thuộc, dù mệt mỏi nhọc nhằn. Dường như chị chỉ giữ lại cho mình những giây phút dịu dàng và bền bỉ nhất, để hi vọng nuôi dưỡng hai thiên thần không thể tự lớn như bao đứa trẻ khác.


Đằng sau sự dịu dàng của chị Phượng là hành trình 8 năm đầy nước mắt.  (Ảnh: NVCC).

Khi bóng đêm không thể đánh gục tình mẫu tử

Người ngoài chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ với dáng điềm nhiên, bình an. Ít ai biết rằng đằng sau nụ cười ấy là chuỗi đêm trắng, là những lần mẹ gục đầu vào vai bà ngoại mà không đủ sức khóc thành tiếng.

Hành trình để trở thành mẹ của chị Phượng vốn bắt đầu từ niềm vui giản dị: cậu con trai đầu – Nguyễn Bảo Nam – chào đời, lớn lên khỏe mạnh. Nhưng rồi định mệnh như xoay chuyển khi hai con sinh đôi – Nguyễn Đăng Khôi và Nguyễn Cao Nguyên – chào đời ở tuần thai thứ 27, hoàn toàn sinh non, không một dấu hiệu báo trước.

Cả hai bé lọt lòng với cơ thể nhỏ bé – chỉ 1 kg mỗi bé – da tím tái, nằm im lìm trong lồng kính. “Nhìn con nhỏ xíu, người quấn đầy dây nhợ, tôi như ngã quỵ. Nước mắt chảy không kịp lau, tay run không dừng được,” chị kể. Hy vọng nhỏ bé theo những hơi thở non nớt ấy.


Một ngày của chị Phượng hầu như chỉ xoay quanh các con. (Ảnh: NVCC).

Những tháng ngày khó khăn nơi đất khách

Chỉ một tuần sau khi sinh, hai bé được chuyển từ Gia Lai vào Bệnh viện Nhi đồng 1 (TP.HCM) để điều trị hồi sức sơ sinh. Kết quả chẩn đoán khiến chị choáng váng: Khôi – Nguyên bị “nhiễm trùng sơ sinh, nhiễm trùng máu, xuất huyết não, xơ gan, xơ phổi, gan ứ mật, mắt bong võng mạc…”. Từng chẩn đoán được đọc lên như những nhát dao cắt vào tim chị.

4 tháng chật vật trong lồng kính, hai bé mới có thể tập thở, tập bú. Tuy nhiên, hậu quả sinh non vẫn còn nặng nề: mắt và thần kinh tổn thương nghiêm trọng; chỉ trong vòng 8 tháng sau khi ra lồng kính, mỗi bé trải qua 2 ca mổ mắt, mỗi đợt viện phí khoảng 200 triệu đồng. Vợ chồng chị không ngần ngại vay mượn mọi nguồn lực chỉ để chữa cho hai con – “miễn là còn cơ hội để các con được nhìn thấy”.

Quãng thời gian sau đó, những chuyến xe từ Gia Lai đến TP.HCM trở thành nếp nghĩ: hơn 500 km quãng đường đầy dấu chấm than với bệnh viện như ngôi nhà thứ hai. Trong hành lang lạnh lẽo, mùi thuốc tây, tiếng trẻ nhỏ khóc ré nhỏ giọt – tất cả tạo thành ký ức không thể nào quên.

Nhưng bất chấp mọi cố gắng, bác sĩ nhận định mắt hai bé “không thể phục hồi”. Lúc ấy, chị Phượng như rơi xuống vực vô tận: “Cảm giác trống rỗng như ai vừa tắt hết đèn trong căn phòng… Tôi chỉ biết ôm con và xin lỗi”.

Sống chung với nỗi day dứt

Trong suy nghĩ của chị, sinh non đôi khi được lý giải bằng “số phận” hay “cơ địa”. Nhưng với người mẹ ấy, mọi lỗi lầm đều thuộc về bản thân. Chị luôn tự trách: “Tại sao mình không đủ tốt? Sao để con sinh non và biến chứng nặng như vậy…” Khi ấy, chị không chỉ trách bản thân mà còn trách định mệnh, mỗi đêm lại đau đáu trong lòng với câu hỏi: “Sao lại bắt tội các con tội nghiệp như vậy?”.


Vì con, chị Phượng chưa bao giờ cho phép mình gục ngã (Ảnh: NVCC).

Biến sự đau thương thành sức mạnh

Không chỉ bị mù, Khôi – Nguyên còn bị bại não nặng. Chăm sóc một đứa trẻ bình thường đã khó, chăm hai đứa em như vậy lại càng gấp bội lần khó khăn. Chị Phượng đã phải học lại cách làm mẹ – từ đầu, lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất, từ tiếng rên trong giấc ngủ đến những cử động vô thức. Dần dần, chị xây dựng cho hai con ngôn ngữ riêng – một thứ ngôn ngữ không lời, của tình yêu và kiên nhẫn.

Đến năm 6 tuổi, hai bé bắt đầu tập đi, từng bước chập chững trong gian bếp, hai bàn tay nhỏ chạm lấy tay mẹ, dò dẫm giữa tiếng vỗ tay khích lệ của chị. Dù không sử dụng nạng hay khung tập đi, tình mẫu tử đã giúp các con tìm lấy điểm tựa bước đầu trong đời.

7 tuổi, các bé vẫn chỉ ăn được cháo, được mẹ bón từng thìa. Khi con khóc không lý do rõ ràng, mắt mù, miệng chưa thể nói, chị chỉ biết ôm, hát ru và vỗ về. Có những đêm chị khóc khản giọng, nhưng khi con yên giấc trong tay, mọi nhọc nhằn trở thành sức bật cho trái tim người mẹ.


Hạnh phúc lớn nhất của chị Phượng là có các con kề bên. (Ảnh: NVCC).

Chiến thắng sự yếu đuối

Sức khỏe yếu, hệ miễn dịch kém, Khôi – Nguyên lớn lên trong chuỗi ngày ốm bệnh kéo dài. Rồi có lúc cả hai cùng sốt cao, ho dai dẳng; chị phải thức trắng canh từng nhịp thở, từng cơn sốt, từng tiếng quấy khóc giật từng hồi. Mỗi lần như vậy, tim người mẹ như bị dao cứa - nỗi sợ hãi luôn hiện hữu: co giật, biến chứng, không đến kịp viện…

Sau 8 năm đầy thử thách, dù không nhìn thấy ánh sáng hay nói lời rõ ràng, hai con đã biết tự bước đi, tự bám tường, tự tìm đến bên mẹ, đáp lại bằng nụ cười – ánh nắng sau cơn giông mà chị đã chờ đợi bao lâu.

Hạnh phúc giản dị giữa đời thường

Hạnh phúc của chị Phượng giờ đây rất giản dị: mỗi sáng thức dậy thấy con còn ngủ trong vòng tay, cảm được hơi ấm nhỏ bé. Khi con rướn người đến ôm mẹ, dù chỉ là cái “ê a” chưa rõ nghĩa, chị vẫn thấy hạnh phúc tràn đầy. Tiếng cười trong căn nhà nhỏ là phần thưởng quý giá nhất.

Không cần ánh hào quang, không chờ phép màu: với chị, hạnh phúc là ngày mai vẫn còn có thể ôm con, nghe con cười. “Tôi không dám mơ xa, chỉ cần ngày mai vẫn còn được bên hai con”, chị tâm sự.

Sau tất cả mọi ước mơ cho mình, chị chọn ở lại – như bóng mát giữa đời nắng gắt – để cùng con bước qua những ngày bão bùng thân kiệt sức.

Món quà của sự hy sinh và kiên nhẫn

Hành trình của chị Phượng là lời nhắc nhở mạnh mẽ về sức mạnh của tình mẫu tử. Mỗi ngày trôi qua không chỉ là chuỗi công việc chăm sóc con mà là minh chứng cho quyết tâm, hy sinh và chiến thắng những khó khăn tưởng như bế tắc. Qua tám năm, người mẹ này đã truyền cho con niềm tin, dù không ánh sáng, không lời nói, nhưng vẫn tồn tại tình yêu lớn hơn tất cả.

Chị không chỉ đứng vững từng ngày, mà còn tạo nên “ngôn ngữ yêu thương” mới cho hai đứa trẻ đặc biệt. Chị trao cho con hơi ấm, sự chăm sóc tận tâm và hy vọng – thứ duy nhất dẫn đường cho hành trình dài phía trước.

Người đưa tin có bài viết "Bé gái 4 tuổi tan học 3 ngày liên tiếp không ai đến đón, cô giáo mở cặp ra xem thì chết lặng" với nội dung như sau:

Người ta vẫn thường nói, trẻ em là món quà quý giá nhất mà một gia đình có được. Tuy nhiên, trong những cuộc ly hôn, không phải lúc nào món quà ấy cũng được trân trọng đúng cách. Đôi khi, trẻ em trở thành nạn nhân của những cuộc chiến giữa người lớn, bị bỏ rơi, đùn đẩy trách nhiệm, và lạc lối giữa những mâu thuẫn mà các em chẳng liên quan gì đến.

Tại Trung Quốc, một câu chuyện đau lòng liên quan đến một bé gái 4 tuổi đã gây xôn xao cộng đồng mạng, khiến nhiều người không khỏi thương cảm và phẫn nộ. Cô bé học mầm non đã bị bỏ lại ở trường mà không ai đến đón, chỉ vì bố mẹ em đang chuẩn bị ly hôn.

Cô giáo họ Triệu, người đã phát hiện ra sự việc, chia sẻ rằng sau giờ tan học, bé gái vẫn ngồi một mình lặng lẽ chờ đợi. Cô bé đã không được đón về nhà dù thời gian càng lúc càng muộn. Cô Triệu đã cố gắng liên lạc với cả hai phụ huynh của em, nhưng không nhận được phản hồi nào, điện thoại cũng bị tắt máy. Nghĩ rằng có thể phụ huynh gặp sự cố, cô Triệu đã tạm thời đưa bé về nhà mình để chăm sóc.


Trẻ đi học nhưng mấy ngày cha mẹ không đến đón. (Ảnh minh họa)

Tuy nhiên, vào tối hôm đó và cả sáng hôm sau, cha mẹ của bé vẫn không xuất hiện. Khi các thầy cô kiểm tra ba lô của em, họ bất ngờ phát hiện trong đó có đầy đủ quần áo, như thể bé đã bị đuổi ra khỏi nhà. Liên lạc với ông bà của bé, họ mới hay rằng cha mẹ bé đang trong quá trình ly hôn và không ai nhận nuôi bé. Quá tức giận, người mẹ đã đóng gói quần áo của con rồi đưa bé đến trường, bỏ lại em mà không nói lời tạm biệt, không quay lại.

Một đứa trẻ mới 4 tuổi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị người lớn bỏ rơi trong im lặng. Với em, gia đình không còn như trước nữa. Điều này chắc chắn sẽ là vết thương tâm lý khó phai mờ, theo em suốt cả cuộc đời.

Người lớn ly hôn, người tổn thương nhất lại là những đứa trẻ

Trong những cuộc ly hôn của người lớn, người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất không phải ai khác mà chính là những đứa trẻ. Với tâm hồn non nớt, các em chưa thể hiểu hết được sự phức tạp của thế giới người lớn. Đối với trẻ nhỏ, gia đình là cả thế giới. Mỗi sáng thức dậy thấy ba mẹ còn ở đó, mỗi bữa cơm có tiếng cười, mỗi cái ôm chúc ngủ ngon đều là cảm giác an toàn mà các em cần nhất để trưởng thành. Khi ba mẹ chia tay, thứ đầu tiên trẻ cảm nhận không phải là lý do, mà là sự hoang mang.


Cha mẹ ly hôn, người buồn nhất là con cái.

Trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể hiểu vì sao hai người thân yêu nhất lại không còn sống cùng nhau. Trong đầu các em có thể nảy sinh những suy nghĩ tự trách đầy tổn thương như “Có phải vì con không ngoan nên ba mẹ không thương con nữa?” hoặc “Lỗi là tại con sao?”. Cảm giác tội lỗi đó âm thầm tạo nên một bóng đen tâm lý khiến trẻ dễ bị tổn thương và dần khép mình lại.

Khi không được giải thích và đồng hành đúng cách, nhiều đứa trẻ lớn lên trong cảm giác bị bỏ rơi. Chúng hình thành tính cách luôn cố gắng làm vừa lòng người khác, sợ bị từ chối, dễ mất tự tin và trở nên rụt rè. Có em luôn cố gồng mình để trưởng thành sớm hơn tuổi thật, như một cách để giữ lấy sự yêu thương ít ỏi còn lại từ gia đình. Có em lại thu mình, sống lặng lẽ, không dám thể hiện cảm xúc thật.

Tổn thương từ việc cha mẹ ly hôn không chỉ là vài giọt nước mắt ban đầu. Nó có thể âm ỉ kéo dài suốt tuổi thơ, âm thầm ảnh hưởng đến cách trẻ nhìn nhận về gia đình, về tình yêu, về sự gắn bó. Tệ hơn, nó khiến trẻ nghi ngờ cả chính giá trị bản thân. Và thật buồn nếu điều đó xảy ra chỉ vì người lớn quá mải đau với cuộc chia tay của chính mình mà quên mất một trái tim nhỏ bé cũng đang cần được vỗ về.

Nguồn bài viết:

1: https://kienthuc.net.vn/sinh-non-khien-hai-con-trai-bai-nao-nguoi-me-gia-lai-hoa-than-thanh-anh-sang-cuoi-cung-dan-con-di-qua-bong-toi-post1548974.html

2: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/be-gai-4-tuoi-tan-hoc-3-ngay-lien-tiep-khong-ai-den-don-co-giao-mo-cap-ra-xem-thi-chet-lang-a545023.html

Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!